Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 90: Bút tích
Loay hoay mở về Thanh Nhiệm Vụ, vừa tính nhấn nút [ Huỷ ] thì nhìn thấy Cam Cam ngồi xổm xuống đất xoa chân giúp Cơm Cháy
Cam Cam: “Cậu không sao đấy chứ?”
Cơm Cháy lắc đầu: “Không sao đâu, chắc tại lúc nãy không cẩn thận bị trẹo chân, nên đi bộ nhiều có hơi nhức chỗ mắt cá một chút. Nhưng đừng lo, mình vẫn kiên trì được.”
Cam Cam nhẹ nhàng nhấc chân Cơm Cháy lên, cẩn thận quan sát: “Cũng may không bị sưng. Để lát kiếm cái cành cây cho cậu chống tạm, trợ lực thêm để khỏi đè lên cái mắt cá, không thôi nó sưng tấy lên là khỏi đi luôn.”
Đường Tư Kỳ cuống quýt sà tới, rối rít hỏi: “Ôi trời sao thế này? Cậu bị thương hả Cháy?”
Có trời mới biết lúc này Đường Tư Kỳ áy náy vô cùng. Nếu không phải Cơm Cháy đổi phiếu vì cô thì đã không phải đi xa và không bị trật chân.
Trong khi hai cô bạn vừa lo lắng vừa cảm thấy tội lỗi thì Cơm Cháy lại cười hề hề: “Không sao, đã nói là mình không sao rồi mà. Hai cậu đừng dông dài nữa, giống hệt mẹ mình luôn. Đã nói là đi với hai cậu thì mình nhất định sẽ đi tới cùng. Được rồi, đường còn xa, hai nàng cũng phải cố lên đó. Đừng có kéo chân sau tui, nếu không là xấu mặt với cả đoàn đấy, biết chưa?”
Cam Cam phì cười, đánh yêu cô bạn một cái: “Vẫn còn tâm trạng nói giỡn chứng tỏ cũng không đau lắm. Nào, đứng lên được không, bám vào mình này…”
Còn Đường Tư Kỳ thì buồn thỉu, chẳng nói được câu nào, lặng lẽ lui về phía sau tìm một cành cây vừa cứng vừa thẳng cho Cơm Cháy. Thoáng liếc qua màn hình di động vẫn đang dừng ở giao diện Thanh Nhiệm Vụ, không biết vì cái gì, cô đột nhiên thay đổi ý định, không muốn từ bỏ nhiệm vụ nữa.
Còn chưa thử đã hèn nhát lùi bước, thật sự quá hổ thẹn với sự kiên trì của Cơm Cháy suốt hai giờ đồng hồ vừa qua.
Cơm Cháy đã vượt qua trở ngại về ngoại hình và sức khoẻ để thành toàn cho mình, vậy chẳng lẽ mình không thể nỗ lực tới cùng được hay sao?!
Chính ý chí của Cơm Cháy đã truyền động lực cho Đường Tư Kỳ. Cô quyết định cho bản thân thêm một cơ hội nữa để cố gắng. Nếu hôm nay không tìm được thì cô sẽ giành thời gian tới thư viện Hàng Châu tra cứu tài liệu địa lý và lịch sử từ thời Nam Tống cho tới tận ngày này.
Không cần biết kết quả ra sao, chỉ cần nỗ lực hết mình để không hổ thẹn với Cơm Cháy cũng như chính lương tâm mình là được.
Nghĩ vậy, Đường Tư Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhiệt huyết căng tràn lồng ngực, hăng hái đi theo đoàn người tiến về phía trước.
Càng đi sâu vào trong, không gian càng thoáng đãng, khác hẳn với cảm giác um tùm, rậm rạp trước đó. Ngay giữa rừng rậm, đột nhiên xuất hiện một khoảng đất trống trải, nếu đoán không lầm thì đây chính là khu vực quảng trường ở trước Điện Thái Hoà. Khu đất này rất rộng lớn, tuy chẳng còn cột kèo trạm trổ rồng phượng hay mái lưu ly uốn cong nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên nền đất vẫn còn lưu lại vết tích rải rác.
Phát hiện ra đang đi đúng hướng, bước chân của mọi người càng hồ hởi, phấn khởi hơn.
Rất mau đã tới được phụ cận chùa Thánh Quả, cũng là nơi đội khảo cổ đang tiến hành khai quật cổ vật.
Anh Trương ra dấu cho mọi người dừng lại đợi, để mình anh đi vào trong liên hệ với người có thẩm quyền xin phép cho đoàn vào tham quan.
Lát sau, đi cùng anh Trương ra ngoài là một ông chú lớn tuổi, có vẻ ngoài hiền lành, thân thiện.
Anh Trương mừng rỡ giới thiệu: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là chú Lý, đội trưởng đội khảo cổ khu di chỉ thành cổ Lâm An. Chú bảo hiện vẫn chưa phong toả toàn bộ hiện trường, chúng ta có thể vào tham quan. Và mừng hơn nữa chính là, chú sẽ đích thân dẫn chúng ta đi. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, ai cũng vui mừng khôn xiết. Thậm chí những người ban đầu bỏ phiếu đòi đi núi Ngọc Hoàng còn sung sướng hơn gấp bội.
Họ cười hỉ hả, nghe chừng khoái lắm, vì suýt chút nữa là mất mất cơ hội có một không hai rồi, đi leo núi lại còn được tham quan hiện trường khảo cổ nữa, quả là niềm vui bất ngờ. Phen này về kể lại với đám bạn, chắc chắn chúng sẽ phải lé mắt ghen tỵ cho coi. Chứ thử hỏi mấy ai có được cơ may và diễm phúc này, đúng không nào!
Chú Lý là thành viên trong đội khảo cổ tỉnh Hàng Châu. Đáng lý việc dẫn đoàn du lịch không phải là nhiệm vụ của chú, nhưng vì chú rất trân trọng cái nghề “bớt đất” để viết Sử của mình nói chung và có tình cảm đặc biệt với núi Phượng Hoàng cũng như di chỉ hoàng thành Nam Tống nói riêng. Vì thế chú luôn cảm thấy nuối tiếc cho ngọn núi Phượng Hoàng hùng vĩ, có vị trí thuận lợi nằm ngay gần nội thành Hàng Châu nhưng lại chưa bao giờ được chính quyền coi trọng. Chẳng những không tập trung phát triển kinh tế, khai thác du lịch mà ngay cả việc bảo tồn di tích lịch sử cũng rất hời hợt, không hề xây dựng viện bảo tàng, công tác khai quật và bảo vệ cũng chưa bao giờ được coi là nhiệm vụ trọng điểm cấp bách.
Nhiều năm trôi qua, thời gian đã chôn vùi và bào mòn rất nhiều dấu vết. Nếu không ráo riết can thiệp thì sẽ chẳng còn gì cho con cháu mai sau nữa.
Chú già rồi, lực bất tòng tâm, chỉ đành cùng đám đồ đệ gửi đơn lên cấp cao xin duyệt dự án rồi thầy trò kéo nhau tới đây cố gắng góp chút sức mọn để bảo tồn các giá trị văn hoá và gìn giữ cội nguồn lịch sử.
Là một người có tâm với nghề, ngay khi nghe nói có một đám thanh niên trẻ tuổi đi leo núi và muốn tới tham quan khu di chỉ thành cổ, chú Lý xúc động vô cùng, nhiệt tình đích thân đi dẫn đoàn.
Chú phăm phăm đi trước, băng qua con đường mòn tới một núi đá cao ngất, trụi lủi. Trên vách núi không hề có cây cỏ gì, song lại xuất hiện rất nhiều chữ viết và cả tượng Phật được khắc ngay hàng thẳng lối, vô cùng chỉn chu.
Tuy nhiên, cái nổi bật nhất, thu hút sự chú ý nhất chính là hai chữ “Trung Thành”.
Mọi người tò mò cực kỳ, ùa lại vây xem và tất nhiên không quên chụp 1001 tấm hình lưu lại làm kỷ niệm.
Nhìn thấy sự hứng thú ngập tràn trong ánh mắt của các bạn trẻ, chú Lý càng phấn khởi hơn cả: “Căn cứ vào ghi chép lịch sử cùng với những dấu vết mà chúng tôi mới khám phá được thì hai chữ “Trung Thành” này là của Triệu Cấu (1) - vị vua đầu tiên của triều đại Nam Tống chính tay ngự bút.”
Mọi người ồ lên đầy kinh ngạc
“Oaaa…không ngờ đây là chữ viết của hoàng đế, vi diệu thật!”
“Vị vua khai quốc…tức là người đã trốn thoát khỏi tay quân Kim, chạy từ Khai Phong xuống Hàng Châu để định đô ấy hả?”
“Nhưng mà chỉ có hai chữ này thì sao khẳng định được là bút tích của hoàng đế Triệu Cấu nhỉ?”
Bất ngờ thay, Cơm Cháy luôn có lối đi riêng, trong khi mọi người hết sức tò mò về hoàng đế, về triều đại hay tính chính xác của bút tích trên vách đá thì nàng mập lại nhớ tới món bánh cuộn hành: “Triệu Cấu? Err, đừng nói chính là tên cẩu hoàng đế đã ra lệnh sát hại anh hùng Nhạc Phi nha!!!”
===
Chú thích:
(1)Tống Cao Tông (chữ Hán: 宋高宗, 12 tháng 6 năm 1107 - 9 tháng 11 năm 1187), tên húy là Triệu Cấu (chữ Hán: 趙構), tên tự là Đức Cơ (德基), là vị Hoàng đế thứ 10 của triều đại nhà Tống trong lịch sử Trung Quốc, đồng thời là vị vua đầu tiên của thời kỳ Nam Tống (1127 - 1279).