Sở Mộ chỉ có thể đem những nỗi đau khổ, phiền muộn này đè xuống đáy lòng.
Cái ôm của Chu Niệm làm cho anh cảm thấy ấm áp, thế nhưng, lại không làm cho anh cảm thấy an toàn.
Hai người lẳng lặng đứng ôm nhau trong phòng khách, Sở Mộ nghĩ rằng anh mới phải là người gánh vác hết thảy các trách nhiệm, việc oán trách Chu Niệm mua sai vé xem phim không những rất không có khí độ mà còn vô cùng giả dối, rất nhanh, Sở Mộ thu lại, đè nén mọi suy nghĩ, rời khỏi lòng Chu Niệm, nói, “Được rồi, tôi không trách cậu, vừa nãy chỉ là thương tâm vì bộ phim mà thôi.”
Sở Mộ nhìn Chu Niệm đứng yên bất động, đành phải giả vờ thoải mái mà nói, “Xem phim vốn là để làm cho tâm hồn vui vẻ, biến thành như vầy là không nên, đừng lo lắng, tôi không sao!”
Chu Niệm biết chính mình còn quá nhỏ, hắn không có đủ năng lực vì Sở Mộ mà chống đỡ tất cả, hắn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng, hiện giờ hắn không có khả năng, cũng không có sức lực nói ra khỏimiệng, dường như trước mặt Sở Mộ hiện giờ, dù là giải thích, nói lời ngốc nghếch, cũng không biểu đạt được điều gì.
Trong lòng Chu Niệm ngộp ngạt khó chịu, nhìn Sở Mộ xoay người đi vào phòng ngủ, liền tiến lên ôm chặt anh, thanh âm vừa trầm vừa khàn, Sở Mộ nghe vào trong tai lại giống như nghẹn ngào, “Thầy, xin lỗi, bây giờ em không thể cho thầy lời hứa hẹn nào cả, thế nhưng, xin thầy tin em, sau này em nhất định sẽ không làm cho thầy thất vọng.”
Sở Mộ yên lặng gật nhẹ đầu.
Đã nửa đêm, Sở Mộ để cho Chu Niệm đi tắm, còn bản thân cũng đi hứng nước ngâm chân, sau đó chuẩn bị chăn giường.
Chu Niệm mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Sở Mộ đang ngồi trên giường lật xem sách lịch sử, còn dành một vị trí ở trên giường cho Chu Niệm.
Trong lòng Chu Niệm rất ấm áp vui vẻ, đi lên giường ngồi bên cạnh Sở Mộ.
“Thầy, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đừng đọc sách nữa, ngủ đi!” Chu Niệm đảo mắt vào quyển sách của Sở Mộ vài lần, khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ để hắn cầm sách đặt lên bên cạnh máy vi tính trên bàn giúp anh, rồi nằm xuống, “Ngủ đi! Ngày mai dậy sớm một chút để đi làm!”
Chu Niệm tắt đèn, nằm xuống, trong bóng tối đôi mắt hắn lóng lánh sâu thẩm, nhìn Sở Mộ một hồi, gọi, “Thầy…”
Sở Mộ xoay người nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Chu Niệm vươn tay, mơn trớn trên mặt anh, nhu tình nhộn nhạo trong mắt, trong giọng nói cũng tràn đầy sự dịu dàng, “Thầy, em thật lòng yêu thầy, một lòng muốn cùng thầy ở bên nhau, hiện tại em không thể cho thầy yên lòng, thế nhưng, sẽ có một ngày, em sẽ khiến cho thầy cảm thấy yên lòng.”
Trong mắt Sở Mộ hàm chứa một tầng thủy quang, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Chu Niệm, đưa tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của Chu Niệm, “Tôi biết! Tôi tin cậu! Chỉ là, tôi là thầy của cậu, cũng lớn hơn cậu, phải là tôi cho cậu yên lòng mới đúng. Tôi sẽ chờ cậu, chờ đến khi cậu lớn lên…”
Trong lòng Chu Niệm phi thường cảm động, trên thế gian này, còn có thứ gì đáng giá bằng tuổi thanh xuân của đời người, còn có điều gì cảm động hơn khi được một người nguyện ý chờ đợi, Chu Niệm vô pháp khống chế cảm xúc kích động đang dâng trào trong ngực mình, hắn ngồi dậy cúi xuống người Sở Mộ, hôn lên môi anh.
Sở Mộ để hắn tùy ý hôn một hồi, khi hắn muốn bước đến giai đoạn tiếp theo liền ngăn lại, “Ngủ đi!”
Chu Niệm đành phải luôn miệng niệm niệm rằng mình không muốn nằm xuống. Hơn hết, đôi mắt vẫn đang dịu dàng mà thâm thúy nhìn Sở Mộ.
Bên ngoài cửa sổ, gió đêm cùng giọt sương sa xuống những cánh mai, song, hương hoa vẫn thơm ngát.
Trong khoảng thời gian khai giảng, Chu Niệm vẫn ở lại nơi này của Sở Mộ, sau khai giảng, là khoảng thời gian các giáo sư trong trường bận rộn nhất, phải họp hành, còn phải nộp lên rất nhiều tài liệu, Sở Mộ còn phải dành rất nhiều thời gian để đi thăm hỏi các vị bậc thầy, phải đi ăn vài bữa cơm với các sư hyung sư tỷ cùng lớp nhằm duy trì quan hệ tình cảm, trong sự bận rộn, thời gian dần dần trôi qua.
Lại đến thời gian nhập học, Chu Niệm phải về ở trong phòng ngủ, Sở Mộ lại ngủ một mình trên chiếc giường đôi lộ rõ vẻ nhỏ bé, trước đây vẫn luôn nghĩ rằng chiếc giường chật hẹp, nhưng hiện tại lại cảm thấy nó quá rộng, thiếu đi sự ấm áp của một người.
Con người khi đã nếm được mùi vị hạnh phúc sẽ không bao giờ muốn đánh mất điều đó, Sở Mộ cảm thấy, bản thân mình càng lúc càng không muốn rời xa Chu Niệm, nói không chừng đã sớm thua trên người hắn rồi! E rằng sau này dù có bò trèo đến thế nào cũng không đứng dậy dược.
Niềm hạnh phúc cùng sự ưu phiền trong tình yêu luôn làm cho người ta trưởng thành nhanh hơn, chớp mắt, dường như đôi mắt của Chu Niệm đã thâm thúy hơn so với trước đây, bình thường cũng trầm tĩnh hơn, khi làm việc cũng bền chắc hơn rất nhiều, khi đến trường, nếu không đi muộn hay trốn học, thì sẽ tích cực tham gia và tổ chức các hoạt động trong hội sinh viên, luôn nhận được nhiều lời khen ngợi, còn cùng Hoàng Thao và một vài người khác cùng nhau lập thành một đội, tổ chức các hoạt động thi đua trong trường với quy mô lớn, thành tích đạt được cũng không tồi.
Hắn biết, hắn cần phải gách vác trách nhiệm, hắn đã không còn nhỏ nữa, có người đang chờ hắn, hắn phải lớn nhanh một chút, hắn phải lớn để người kia yên tâm giao bản thân cho hắn.
Thành tích cuối kỳ của mỗi người đều không công được công khai, mỗi người chỉ có thể xem của chính mình, thành tích của Chu Niêm không tồi, nhưng điểm trung bình chỉ có thể đạt đến hơn chín mươi điểm, bất quá, Chu Niệm nhớ đến sự nỗ lực của mình, đợi nước đến chân mới bắt đầu ôn tập, phỏng chừng sẽ không thể xếp hạng đầu trên bảng xếp hạng niên khóa, nên cũng không đặc biệt để tâm.
Gần đến trung kỳ, học viện của bọn họ mới bắt đầu bình thưởng học bổng, lúc này mọi người mới đem các thành thích nghiên cứu học tập cùng thành tích hoạt động của bản thân ra, tổng thành tích sẽ được gộp lại làm tiêu chuẩn để xét học bổng, sau khi tính toán thành tích, Chu Niệm xếp hạng bốn trong niên khóa, mỗi niên khóa có bốn người nhận được học bổng hạng nhất, khi biết được kết quả này, Chu Niệm cực kỳ kinh ngạc, hắn toàn toàn không nghĩ rằng bản thân sẽ dành được học bổng.
Hoàng Thao càng nằm ngoài dự đoán của mọi người, một kẻ luôn thích trốn trong phòng ngủ, thế mà lại là người xếp hạng nhất, khiến cho mọi người ai cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Lớp của bọn họ có hai người nhận được học bổng hạng nhất, Chu Niệm và Hoàng Thao, mỗi người cầm một số tiền mời các bạn học trong lớp đi ăn uống quà vặt, sau đó mới về ăn liên hoan với các bạn cùng phòng, hai người kia dẫn theo rất nhiều bạn bè của họ, ngoài bạn bè của họ ra còn có bạn bè của bạn bè của họ, vốn chỉ có bốn người, sau lại biến thành tám người, buổi liên hoan trở thành hội nghị tình bạn.
Vì hôm nay là thứ năm, nên sau khi ăn uống xong, mọi người lại muốn đi hát K, Chu Niệm thẳng thắn từ chối, “Tớ còn có việc, phải đi trước.”
Tuy rằng Chu Niệm không thường xuyên ở trong phòng ngủ, thế nhưng, cũng không bao giờ thấy hắn quan hệ thân mật với người nữ sinh nào, cũng không có nghe hắn nói về nữ sinh nào, Lâm Dật cùng Tào Vũ Kiệt không hề nghĩ đến những phương diện khác, nhất tâm cho rằng hắn đang độc thân, bình thường ít khi gặp hắn, cũng cho rằng hắn đi gặp người thân trong nhà, không có suy nghĩ gì nhiều.
Bạn gái của Lâm Dật là một tiểu mỹ nhân, rõ ràng có ý với Chu Niệm, lúc ăn cơm phi thường rụt rè gắp đồ ăn cho Chu Niệm, khi mọi người chơi trò chơi hai người, nàng ta liền xấu hổ đỏ mặt nhìn Chu Niệm, có điều, trên mặt Chu Niệm không hề có biểu tình gì, nhìn không ra, rốt cuộc là hắn đang để ý hay đang lờ đi.
Khi Chu Niệm muốn đi, bạn gái của Lâm Dật liền tỏ ý muốn giữ hắn lại, hơn nữa, còn rất dốc sức giữ lại, vì tình nghĩa bạn bè giữa mọi người trong phòng, Chu Niệm không muốn làm khó bọn họ, những lời từ chối quyết liệt không có cách nào nói ra miệng, mà như vậy chỉ khiến đối phương càng ra sức giữ lại, khiến cho trong lòng Chu Niệm sốt ruột khó chịu. Cuối cùng, Hoàng Thao lấy di động trong túi gọi điện cho Chu Niệm, Chu Niệm nhìn thấy bèn giả vờ như có người khác gọi điện đến, làm bộ đi ra ngoài bắt điện thoại, rồi trở về nói người kia đang thúc giục đến gắp, phải nhanh đi.
Chu Niệm gửi tin nhắn nói cảm ơn với Hoàng Thao, rồi lại gửi một tin nhắn khác hỏi Sở Mộ đã họp xong chưa, sau khi biết được còn khoảng nửa giờ nữa Sở Mộ mới về nhà, bèn đi mua món bánh tart trứng(1) mà Sở Mộ thích ăn, sau đó mua nước trái cây, cuối cùng, mang theo tất cả đi về nhà trọ của Sở Mộ.
Bánh tart trứng