Con mèo nhỏ đã qua thời kỳ thích ứng ban đầu, bệnh cũng đỡ hơn, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, bộ lông mềm mại màu trắng mang theo nét sáng bóng khỏe mạnh, cặp mắt rất đẹp, nàng thường chậm rãi đi thong thả quanh nhà, bước nhân tao nhã nhẹ nhàng, thường ngồi chồm hổm trên mặt đất liếc nhìn người hoặc các vật dụng trong nhà, thần sắc trong cặp mắt màu lưu ly ấy luôn hờ hững, còn có thể nhìn thấy từ trên người nàng sự ngạo mạn, thú vị cực kỳ.
Sở Mộ ngồi đọc sách trên sô pha, Chu Niệm ngồi bên cạnh anh, vừa ôm anh vừa xem trận bóng, xem một hồi lại chuyển ánh mắt đến Tiểu Đoàn đang ngồi xổm trên thảm.
Chu Niệm đong đưa Sở Mộ đang say mê đọc sách, thấy Sở Mộ ngẩng đầu lên, liền chỉ vào Tiểu Đoàn nói, “Thầy, thầy xem, con gái của chúng ta khi trưởng thành nhất định sẽ là một nữ vương.”
Sở Mộ liếc mắc nhìn con mèo kia một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Chu Niệm một cái, thở dài, ừ một tiếng, dời mắt trở lại lên quyển sách.
Về cụm từ “Con gái của chúng ta” này, mỗi lần nghe đến Sở Mộ đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đó là buổi tối sau ngày con mèo ấy được mang về, Chu Niệm ôm con mèo cho nó uống thuốc, một lúc sau đột nhiên nói với Sở Mộ, “Thầy, không biết Tiểu Đoàn là thư(1) hay vẫn là hùng(2) nhỉ?”
“Không phải nói mèo có công(3) và mẫu(4) sao?” Sở Mộ vừa nói, vừa ôm con mèo lên nhìn, sau đó nở nụ cười, “Là một tiểu cô nương!”
Tinh thần Tiểu Đoàn không tốt, nên cũng không giãy dụa, chỉ dùng thần sắc mệt mỏi liếc mắt Sở Mộ một cái, khi Sở Mộ đặt nàng vào tay Chu Niệm, nàng mới nhắm mắt lại.
“Là mẫu sao. Vậy chẳng phải em đây đã chiếm thật nhiều tiện nghi của nàng rồi à.” Chu Niệm nói, cảm thấy có chút ngượng ngùng, ôm con mèo lên xem một chút, ngẫm lại một hồi rồi cười, “Thầy, vậy sau này nàng sẽ là con gái của chúng ta nhé, chúng ta phải nuôi nàng thật tốt.”
Sở Mộ nghe hắn nói như vậy, trừng mắt nói, “Nhàm chán thì tán gẫu một chút. Không nhất định là chỉ có con mèo.”
“Gọi con gái không phải rất đáng yêu sao? Em thấy các bạn học của em đều gọi các tiểu cẩu nhà bọn họ là nhi tử.” Chu NIệm vuốt ve bộ lông của con mèo nhỏ, nói.
Sở Mộ không muốn để ý đến hắn, xoay người đi. Vốn còn tưởng rằng Chu Niệm chỉ nhất thời hứng khởi kêu loạn, không nghĩ tới sau đó hắn lại đặt từ này ở bên miệng, vào nhà nhìn thấy con mèo là nói, “Con gái lại đây nào” “Con gái đến đây ôm một cái” “Con gái ngoan” đủ loại, khiến cho Sở Mộ cực kỳ không biết nói gì, nhưng cũng không cấm cản các kiểu nói loạn thất bát tao này của hắn.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ tiếp tục đọc sách ném hắn cùng con mèo nhỏ sang một bên, bèn dùng thanh âm rất vô tội nói, “Thầy, thầy không quan tâm đến Tiểu Đoàn.”
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, “Kỳ thực là cậu muốn nói tôi không quan tâm cậu a! Lúc nào cũng lấy con mèo nhỏ ra làm ngụy trang!”
“Làm gì có chứ! Thầy chính là không quan tâm đến Tiểu Đoàn mà, thầy xem, gần đây Tiểu Đoàn rất là ngoan….” Chu Niệm nói, ánh mắt hai người đều đặt lên trên người Tiểu Đoàn.
Lúc này con mèo nhỏ vốn đang ngồi xổm cuộn tròn trên thảm lại vắt chân trước lên chiếc thanh ngang phía dưới cái bàn dài, rồi lại vắt thêm một chân trước lên nữa, được một hồi liền trượt xuống, sau đó lại vắt chân trước lên.
Hai người nhìn ngây ngẩn, Chu Niệm cười quát to một tiếng, “Con gái của chúng ta có thể hướng ngưới về phía trước!”
Sở Mộ vươn tay gõ lên đầu của Chu Niệm một cái, vừa cười vừa nói, “Không phải mới vừa nãy còn nói sẽ là một nữ vương sao? Bây giờ lại biến thành một tiểu cô nương ở nông thôn…..”
Hai người nhìn một khối màu trắng kia trượt từ thanh ngang xuống phía dưới ngã trên mặt đất, vì cái bụng bị lật lên phía trên mà bò như thế nào cũng không đứng dậy được, chỉ có thể không ngừng giãy dụa ở nơi đó, ban đầu nàng còn trước sau như một không kêu, lúc này lại phát sinh một tiếng “Meo meo” nhỏ, hề hề đáng thương như đang cầu cứu với hai người, mà hai người kia lại cười nhìn nàng từ chối, đến khi thấy nàng thật sự không đứng dậy được, Chu Niệm mới đi đến ôm lấy nàng.
Chu Niệm ôm Tiểu Đoàn sờ tới sờ lui, con mèo nhỏ ở trên tay hắn cũng không phản kháng, chỉ yên lặng mà ngồi chồm hổm, thỉnh thoảng đánh một cái ngáp nho nhỏ.
Chu Niệm ôm mèo, nhìn Sở Mộ đang chăm chú đọc sách, bất thình lình đến gần Sở Mộ đang ngồi xếp bằng cúi đầu đọc sách hôn lên lỗ tai của anh một cái, Sở Mộ cảm thấy ngứa liền xoay đầu, Chu Niệm không buông tha mà đến gần liếm hôn lên lỗ tai cổ của anh, Sở Mộ ngẩng đầu trừng mắt với hắn, “Đừng làm loạn!”
Chu Niệm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, trong con ngươi đen sâu cất chứa một tầng ánh sáng dịu dàng rung động lòng người, “Thầy, nếu chúng ta có thể mãi mãi như thế này thì tốt rồi!”
Sở Mộ ngây người lo lắng nhìn hắn không nói gì.
“Thầy vẫn ngồi ở bên cạnh em, Tiểu Đoàn cũng ở trong tay em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.” Chu Niệm nói, đến gần cắn một ngụm lên trên đôi môi của Sở Mộ lúc này còn đang sững sờ.
Sau đó Sở Mộ nhìn hắn nở một nụ cười dịu dàng, “Nguyện vọng của cậu là tốt, nhưng mà, ai cũng biết chuyện đó là không có khả năng. Vẫn là mau đi học bài a, không phải sắp đến kỳ thi rồi sao? Mỗi ngày đều xem trận bóng, đến lúc đó thi không tốt, thì đừng đến ngủ trong của của tôi.”
“Thầy lúc nào cũng kích người như thế cả” Chu Niệm nói, rồi hôn lên mặt Sở Mộ một cái, tắt TV, ôm Tiểu Đoàn bày ra một tư thế cúi chào với Sở Mộ, nói, “Chúng em đi ôn tập đây.”
Sở Mộ liếc hắn, “Thả mèo ở bên ngoài rồi hãy ôn tập.”
Chu Niệm đành đặt mèo bên cạnh Sở Mộ, sau đó mới đi vào phòng.
Sau khi Chu Niệm đi vào phòng học bài, Sở Mộ mới nâng ánh mắt từ trang sách lên, nhìn thấy Tiểu Đoàn lại đánh một cái ngáp, bèn sờ sờ lên đầu của nàng, ôm nàng đặt vào trong ổ.
Cuộc sống bây giờ thật sự rất tốt, chỉ là, chuyện tương lai, ai có thể biết trước, chỉ hy vọng thời điểm đối diện với khó khăn trong tương lai, hai người vẫn có thể kiên cường cùng nhau đối mặt.
Tết âm lịch năm nay vẫn giống như năm rồi, chỉ là, do hai người đã ở vào thời kỳ ổn định nên mới có thể thản nhiên mà đối diện với nỗi nhớ nhung, sau khi Sở Mộ về nhà, con mèo nhỏ được gửi nuôi tại nhà sư muội của anh.
Tuy rằng đã tìm một cô gái vừa đặc biệt yêu thích tiểu động vật lại vừa rất cẩn thận thay hai người chăm sóc, nhưng cuối cùng hai người vẫn rất lo lắng, Sở Mộ ở nhà đến hết mùng sáu liền nhanh chóng quay về trường học, đón mèo về tự mình nuôi dưỡng.
Vị sư muội kia đặc biệt không muốn, khi Sở Mộ ôm mèo cùng các vật dụng khác nói tạm biệt, nàng một lần rồi lại một lần nói sẽ thường xuyên đến thăm.
Khai giảng học kỳ mới, ở vào học kỳ sau của năm thứ hai đại học, nhiệm vụ học tập nặng, lại có không ít các hoạt động, còn phải tham gia vào các hạng mục nghiên cứu khoa học, Chu Niệm bận bịu hơn rõ rệt, buổi tối thường phải lên lớp hoặc tự học, dù có hay không có việc, thì thời gian hai người ở bên nhau giảm thiểu rõ rệt, thế nhưng, những việc này lại không hề ảnh hưởng đến tình cảm của hai người
Sở Mộ từng hỏi qua kế hoạch tương lai với Chu Niệm, Chu Niệm nói muốn làm những công việc như nhân viên nghiên cứu hoa học hoặc là giáo sư vân vân, cuộc sống không cần quá bận rộn, mỗi ngày có thể về nhà ở bên thầy, như vậy thì cuộc đời này đã trọn vẹn rồi.
Sở Mộ biết Chu Niệm rất ưu tú, “Cậu không cảm thấy rằng như vậy sẽ rất khuất tài(5) sao?”
“Khuất tài chỗ nào chứ, chỉ cần có thể sống một cuộc sống mình mong muốn, đó chính là tốt nhất a! Thầy khi đó không phải cũng đã nghĩ như vậy sao?”
“Tuy là như vậy! Nhưng mà, tôi cảm thấy cậu hẳn là có thể làm nên những thành tựu lớn hơn nữa!”
“Đâu đâu! Thầy đã quá xem trọng em rồi!” Chu Niệm vừa cười vừa động tay động chân với Sở Mộ, còn không biết xấu hổ, “Thầy đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nghĩ em cái gì cũng tốt, kỳ thực chỉ có mình thầy nghĩ em ưu tú như vậy thôi!”
Sở Mộ bất đắc dĩ đẩy hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đặt lên giường khiến cho liên tục thở dốc…..
(1) : Cái.
(2) : Đực.
(3) (4) : nó vẫn chỉ cái, đực a, nhưng mình nghĩ ý Mộ Mộ nói là bộ phận í.
(5) Khuất tài : nhân tài không được trọng dụng.