Đàm Văn Bác rõ ràng cảm nhận được thái độ của Chu Niệm đối với cậu xảy ra biến hóa, tuy rằng người đàn ông cao to uy nghiêm này vẫn lộ ra gương mặt lãnh đạm, thế nhưng, khí tức khi đối đáp với cậu đã thay đổi, Đàm Văn Bác cũng không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện với hắn đã trở nên dễ hòa hiểu kết giao, không có cảm giác xa cách như ban đầu, đương nhiên, càng không có loại cảm giác rét run như thể một trận sát khí đang kéo tới phía sau lưng.
Tuy rằng thân thể Sở Mộ khó chịu, thế nhưng, Đàm Văn Bác đến, anh cũng không thể không biết xấu hổ ở lại trên giường, sau khi đuổi Chu Niệm ra khỏi phòng ngủ, liền xuống giường thay quần áo, cơn đau trên thân thể làm anh bất giác chau mày lại, nhớ đến sự điên cuồng tối hôm qua, trên mặt lại nóng rần một trận.
Dù sao Đàm Văn Bác vẫn là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, so với hai người đã thành niên, nói tương đối nhiều hơn, hơn nữa còn thoải mái cười vui.
Cảm giác được sự thân thiết của thái độ Chu Niệm đối với cậu, liền hăng hái nói chuyện cùng hắn.
“Miếng đậu hủ này hơi mặn!” Sở Mộ không muốn ăn bao nhiêu, lúc ăn chỉ ăn vài hột cơm, một miếng đậu hủ, nhìn thấy biểu tình chờ mong trong đôi mắt Đàm Văn Bác, bèn trực tiếp cho cậu một lời phê bình.
Đàm Văn Bác thất vọng, cũng gắp một cái lên, nếm thử, “Phải a, em bỏ hơi nhiều muối.” Nói rồi nhìn sang Chu Niệm đang bình thản ngồi bên Sở Mộ, hỏi, “Chu tiên sinh, anh thấy sao?”
Chu Niệm ôn nhu nhìn Sở Mộ vì tối hôm qua mệt mỏi mà sắc mặt không được tốt lắm, mỉm cười, “Những món này cũng không tồi, chỉ là thân thể của thầy không tốt, ăn uống đạm, ăn cái gì cũng thấy mặn.”
Sở Mộ bưng chén cơm liếc mắt Chu Niệm, vừa lúc đối diện với ánh mắt vui tươi hàm chứa tình ý ôn nhu, liền nhanh chóng dời ánh mắt, trên gương mặt vốn tái nhợt chợt hiện ra một tia đỏ ửng khả nghi, gương mặt yên lặng đưa tình của hai người đều rơi vào trong mắt của Đàm Văn Bác, khiến cậu cảm thấy vô cùng khả nghi, thầm nghĩ cái người gọi Sở Mộ bằng “thầy” này rốt cuộc là ai, bầu không khí giữa hai người sao lại quái dị như thế! Nhớ tới trước đây trong lúc ở nhà vô ý nghe trộm được bác và bố mình nói rằng phỏng chừng cả đời này Sở Mộ cũng vô pháp kết hôn, sau đó còn nói về chuyện muốn nhận một đứa trẻ về làm con thừa tự cho anh, khi đó hình như có nhắc tới vấn đề đồng tính luyến ái, bây giờ lại thấy người anh trai trầm lặng mà lạnh lùng không gì sánh được của mình đang thần tình thân mật cùng một người ngoài, cậu mới nhớ tới chuyện không tưởng mình nghe được khi đó.
Chu Niệm gắp trứng hấp vào trong bát của Sở Mộ, Sở Mộ nhíu mày liếc mắt miếng trứng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn hết món Chu Niệm đã gắp cho, Đàm Văn Bác ngồi đối diện nhìn động tác của hai người, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi.
Sau lại lại hỏi, “Chu tiên sinh là học sinh của anh a, vậy tính ra là sư huynh của em rồi, anh tốt nghiệp rất nhiều năm rồi sao? Bây giờ đang làm việc gì?”
Chu Niệm nhìn Sở Mộ ăn trứng hấp, trong lòng vui vẻ, vốn còn lo lắng thân thể Sở Mộ không tốt ăn không vô thứ gì, thế là nhanh chóng gắp một con tôm đã bóc vỏ trong đĩa tôm bóc vỏ xào cần tây cho anh, Sở Mộ nhìn thấy thêm một món ăn lại rơi vào trong bát của mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Chu Niệm, không thể làm gì khác hơn là phải ăn.
Chu Niệm nghe câu hỏi của Đàm Văn Bác, liền đáp, “Không cần gọi là Chu tiên sinh, gọi anh giống như gọi thầy là được rồi. Ra trường rồi thì không còn niên thiếu nữa, không có bao nhiêu bản lĩnh, ở nhà làm việc cho công ty của gia đình thôi.”
Nghe Chu Niệm nói, Sở Mộ có chút sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn Chu Niệm, đối với hoàn cảnh gia đình Chu Niệm, anh không hề biết gì cả, đương nhiên, tình hình hiện tại của Chu Niệm, anh càng không biết, chỉ biết Chu Niệm đang đi làm thôi!
“Vậy à! Nhìn anh Chu khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải là người thường rồi! Làm việc cho công ty của gia đình a, cũng rất tốt, giảm bớt không ít thời gian gầy dựng sự nghiệp.” Đàm Văn Bác từ trước đến nay luôn nhiệt tình cười nói.
Chu Niệm cũng cười một chút, nói, “Tương lai Văn Bác muốn làm cái gì?”
“Em a! Em thích làm khảo cổ nhất, có thể khai quật mộ ở khắp nơi, chỉ là, gia đình làm sao bằng lòng, bây giờ đang học CPA(1), sau này chắc sẽ làm kế toán sự vụ!” Đàm Văn Bác thở dài nói.
Sở Mộ nhìn Đàm Văn Bác, lạnh lùng nói, “Em suốt ngày cứ xem mấy cái lung tung đó, em cho là học khảo cổ thì sau này có thể đi đây đó thám hiểm đào mộ sao! Còn không bằng em đổi nghề trộm mộ đi, nhất định sẽ càng tiếp cận lý tưởng của em hơn!”
Đàm Văn Bác cười, “Anh, anh hiểu em nhất!”
“Em ngẫm lại đi, nếu đi thật, xem ba em có cắt đứt chân em không! Bà ngoại nhất định cũng sẽ bị em làm cho tức chết.” Sở Mộ nhìn biểu tình nịnh nọt trên vẻ mặt Đàm Văn Bác, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Cuộc sống gia đình ôn hòa như vậy, Sở Mộ lại ở bên cạnh, Chu Niệm nhìn anh, cảm thấy mỹ mãn.
Ngón tay Sở Mộ để trên cái đĩa đậu hủ kho thập cẩm dính nước, Chu Niệm thấy thế bèn rút khăn giấy, theo thói quen cầm lấy tay anh lau, Sở Mộ chưa kịp rút tay ra, ngẩng đầu lên đã thấy Đàm Văn Bác đang sửng sốt bất động nhìn hành động của hai người, Sở Mộ rút nhanh tay về, tự cầm khăn giấy lau khô tay cho mình.
Sự hoài nghi của Đàm Văn Bác càng ngày càng tăng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, sau lại không ngừng hỏi chuyện chức vụ công ty với Chu Niệm, Chu Niệm cũng giản đơn giải đáp một ít cho cậu.
Cơm nước xong, thân thể Sở Mộ không khỏe nên cũng không thu dọn bàn, ngồi xem TV trên sô pha trong phòng khách, Đàm Văn Bác đang đứng thu dọn chén đũa thì thấy hai dấu đỏ lộ ra từ trong cổ áo của Sở Mộ, cậu vốn muốn hỏi Sở Mộ có muốn mua nhang muỗi để đốt vào ban đêm hay không, sau lại thấy Chu Niệm vẫn luôn ở đây từ tối hôm qua, trong đầu dần dần sáng tỏ, dù sao vừa nãy nhìn cảnh tượng có chút phóng túng ở trong phòng ngủ, cậu hẳn cũng đã biết những điều nên biết.
Chu Niệm giúp bưng chiếc mâm nhỏ vào nhà bếp, nghe thanh âm TV bên ngoài rất lớn, đoán chắc Sở Mộ không nghe được, Đàm Văn Bác liền gọi Chu Niệm lại, hỏi, “Anh Chu, anh và anh của em có quan hệ gì?”
Những đứa trẻ ngày nay vốn càng ngày càng tinh, bị nhìn ra cũng không kỳ quái, Chu Niệm cũng không có ý giấu diếm, hơn nữa, trong lòng hắn còn cảm thấy tuy rằng Đàm Văn Bác là em trai của Sở Mộ, thế nhưng, hắn vẫn không quen nhìn hai người khăng khít, có sự tiếp xúc thân thể thân mật, cho nên, hắn đã cố ý để Đàm Văn Bác nhìn ra, đồng thời còn mong muốn sau khi cậu biết sẽ ly xa Sở Mộ ra một chút, đừng làm ra những hành động khiến người khác hoài nghi như thế nữa.
Trên mặt Chu Niệm mang theo ý cười, song, cảm giác uy nghiêm vẫn không giảm thiểu, bày ra một tư thế tiếp thu ý kiến, ân cần nói, “Hẳn như cậu nghĩ, trước đây tôi và thầy ấy là người yêu, khi thầy xuất ngoại chúng tôi đã tách ra, chỉ là, nếu như thầy đã trở về, sau này chúng tôi sẽ lại ở bên nhau! Cậu là em trai của thầy, sau này chúng ta cũng là người một nhà. Tôi và anh trai cậu thật lòng yêu nhau, cậu có thể hiểu tình cảm của chúng tôi không?”
Đàm Văn Bác gật đầu, mở nước rửa chén, nói, “Em chỉ là một người em trai, dù anh của em lựa chọn thế nào thì em cũng theo anh ấy, dù sao chỉ cần anh ấy thích, có thể nhận được hạnh phúc, em làm em trai đương nhiên sẽ đứng về phía anh ấy.”
Chu Niệm cảm thấy đứa nhỏ này thật sự thông minh, trả lời vô cùng tốt, xem ra thật sự là một người thân vô cùng tốt với Sở Mộ.
“Cậu cũng biết, Sở Mộ chính là một hũ nút, có cái gì cũng sẽ không nói ra, chuyện gì cũng buồn bực ở trong lòng, như vậy chỉ làm cho người khác lo lắng, bây giờ tôi không có cách nào để ngày ngày ở bên thầy, chỉ sợ thầy có cái gì không hài lòng hay khó chịu cũng không nói ra, điểm ấy thật làm cho người khác không có biện pháp!” Chu Niệm thở dài, từng câu chữ hết thảy đều là sự quan tâm cùng bất đắc dĩ, nghe vào trong tai Đàm Văn Bác, cũng coi như có chút tán thành người này rồi!
“Khuyết điểm này của anh trai em cũng làm cho mọi người trong nhà lo lắng vô cùng, em học trong trường, mỗi lần bà ngoại, ba mẹ em gọi điện thoại bao giờ cũng nói nếu em gặp trắc trở thì không được tìm anh của em, lúc nào cũng nói muốn em hảo hảo quan tâm chiếu cố anh ấy, anh nói xem, người trong gia đình yêu thương anh ấy biết bao nhiêu, mọi người trong gia đình em yêu thương anh ấy như thế, nếu như anh thật lòng với anh trai em, vậy anh cũng phải đối xử tốt với anh ấy, nhìn dáng vẻ anh ấy vân đạm phong khinh(2), kỳ thực tâm tư anh ấy rất sâu nặng, thích khoe tài không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác, đầu tháng ba năm ấy, nghe nói anh ấy bị bệnh đến sắp chết mà không ai biết, may là nhờ có con mèo anh ấy nuôi đưa người tới, mới….”Đàm Văn Bác nói đến đây thì không nói nữa, hóa thành một tiếng thở dài.
Chu Niệm vừa nghe được, ***g ngực quay cuồng, Đàm Văn bác nói đầu tháng ba lúc ấy, phỏng chừng là lúc hắn và Sở Mộ vừa xa nhau, khi đó hắn sợ liên hệ cùng với thầy, lo lắng tâm tình của mình thiếu kiên định, vừa liên hệ với thầy sẽ muốn chạy trở về, cho nên cũng không biết chuyện thầy bị bệnh, bây giờ vừa hối hận lại vừa yêu thương.
Ánh mắt Chu Niệm nặng trĩu tĩnh mịch, trịnh trọng đáp, “Tôi sẽ hảo hảo yêu thương thầy, sẽ không ít hơn so với gia đình cậu, yên tâm!”
Khi Chu Niệm muốn đi ra ngoài, Đàm Văn Bác nhăn nhó một chút, cuối cùng vẫn gọi Chu Niệm lại, ấp a ấp úng, “Chuyện kia…. Uhm…. Lúc ở trên giường, anh cũng phải cẩn thận một chút, anh trai em thân thể anh ấy không tốt…” Nói xong Đàm Văn Bác đỏ mặt cúi đầu nhanh chóng rửa chén. Dù sao cậu vẫn là một tiểu xử nam(3) đơn thuần, tuy rằng lý luận tri thức một bó to, nhưng một lần kinh nghiệm cũng chưa có qua, cũng không hiểu được kiểu nói mà bản thân cảm thấy không được tự nhiên này cũng một chuyện phải làm theo lý thường.
Cậu có thể nhìn ra quan hệ không đơn giản giữa Chu Niệm và Sở Mộ, sau đó cũng tự nhiên nghĩ thông tại sao hôm qua thân thể Sở Mộ rất khỏe mạnh mà hôm nay sắc mặt lại tái nhợt nằm trên giường, nhìn dấu hôn bên áo Sở Mộ lần nữa, tất cả đều rõ ràng được vạch trần một cách thanh thanh sở sở.
Chu Niệm sửng sốt một chút, mở cửa đi ra nhà bếp.
Sở Mộ đang ngồi tựa vào sô pha, tinh thần không tốt, vươn tay sờ sờ lên lưng, nhíu mày không biết làm sao để đấm vài cái, Chu Niệm thấy được, liền đi đến ôm Sở Mộ vào lòng, trong đầu nghĩ sau này nhất định phải chú ý lòng tham, không để thân thể thầy mệt thành như vậy.
Bị Chu Niệm ôm vào lòng, Sở Mộ nhanh tay đẩy hắn, nhỏ giọng nói, “Cậu làm cái gì vậy, Văn Bác sẽ thấy!”
Chu Niệm lại hiểu thành nếu như không có người khác ở đây, có phải Sở Mộ sẽ khoan nhượng tùy ý động tác của hắn, trong lòng vừa vui vẻ, vừa lấy tay bế Sở Mộ đang kinh hoảng lên, Sở Mộ khẩn trương nhìn cửa nhà bếp không dám giãy dụa hay phát ra thanh âm gì, cho đến khi được đặt ngồi lên giường, lại thấy Chu Niệm đi đến đóng cửa phòng ngủ lại, lúc này mới trừng mắt mắng hắn, “Sao cậu lại không có chừng mực như thế!”
Trên mặt Chu Niệm hiện ra một nụ cười dịu dàng, làm như không thấy Sở Mộ đang trừng mắt mắng hắn, đi đến cởi giầy cho Sở Mộ, đỡ anh nằm úp sắp lên giường, bắt đầu xoa bóp lưng cho anh, còn nói, “Em trai của thầy đã nhìn ra quan hệ của hai chúng ta rồi!”
Sống lưng Sở Mộ vô cùng mỏi, lúc này được Chu Niệm xoa bóp, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng rất thoải mái, nghe Chu Niệm nói Đàm Văn Bác đã biết quan hệ của hai người, cả kinh nói, “Nó biết?” Suy ngẫm lại rồi oán giận nói, “Cũng tại cậu hành động không đúng mực, động tay động chân trước mặt nó.”
Chu Niệm chính là muốn cậu biết quan hệ của hai người, không đáp lại lời oán giận của Sở Mộ, chỉ di chuyển tay xoa bóp lưng cho Sở Mộ, lại mò vào áo sơ mi của Sở Mộ một chút, tấm lưng Sở Mộ gầy, đường cong xinh xắn, làn da trắng nõn, mặt trên còn lưu lại một vài vết xanh tím, Chu Niệm nhìn thấy, tinh thần liền có chút miên man bất định, song, nhìn những vết xanh tím này, liền tự trách bản thân tối hôm qua không khống chế tốt lực đạo làm thầy bị thương.
“Thầy, có thuốc tan máu bầm không, xoa lên một chút!”
Sở Mộ nằm bò lên giường, tuy được Chu Niệm xoa bóp rất thoải mái, nhưng gương mặt vẫn mắc cỡ ửng đỏ, nghe câu hỏi của Chu Niệm, lắc đầu, chưa kịp trả lời, cái miệng đã phát ra một tiếng rên rỉ, làm cho Sở Mộ xấu hổ vô cùng, đành phải cắt chặt răng không nói gì nữa.
Chu Niệm xoa bóp cho Sở Mộ một hồi, cảm thấy xoa lâu như vậy cũng ổn, bèn hỏi, “Bây giờ có đỡ hơn chưa?”
Sở Mộ không đáp, vươn tay kéo lại quần áo bị xốc lên, ngồi dậy từ trên giường.
Nghĩ đến Đàm Văn Bác chắc cũng làm xong mọi chuyện trong nhà bếp, Sở Mộ nhìn Chu Niệm hỏi, “Cậu tới đây thì nghỉ ngơi ở đâu? Không quay về sao?”
Chu Niệm nhìn Sở Mộ, thần tình ôn nhu đáp, “Em không có đặt khách sạn, nếu như hôm qua thầy đuổi em đi, thì em sẽ phải ngủ ngoài đầu đường rồi!”
Biểu tình Sở Mộ bất đắc dĩ, cảm thấy thực sự là giang sơn dễ đổi, chia xa năm nam, bề ngoài Chu Niệm thực sự đã thay đổi, vừa nhìn người đã thấy trầm ổn nội liễm, vậy mà những lời nói ra một chút cũng không có biến hóa.
“Vậy cậu không có việc gì cần làm sao? Không cần trở lại? Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
“Công việc thì có rất nhiều, chỉ là, hôm nay lại rất rảnh, đêm nay mới quay về.” Chu Niệm đáp, cảm thấy thời gian ở bên Sở Mộ cũng chỉ có buổi chiều này thôi, vô cùng không muốn, trên mặt cũng hiện ra một tia mất mát, “Làm việc ở S thành, qua một chút nữa rồi mua vé máy bay.”
(1) CPA : là tên viết tắt từ thuật ngữ tiếng Anh Certified Public Accountant (hoặc Chartered PA). Đó là một danh hiệu chuyên môn, dành cho người đã trải qua các kỳ xét tuyển và thi hành nghề công việc làm kế toán viên chuyên nghiệp, hoạt động trong các công ty kế toán-kiểm toán là Hội viên của Hiệp hội ngành nghề kế toán-kiểm toán ở mỗi quốc gia.
(2) Vân đạm phong khinh : chỉ tâm tình trầm lặng, thanh thản, không màng danh lợi, không quan tâm hơn thua.
(3) Tiểu xử nam : là những chàng trai chưa từng có bất cứ hành vi *** nào với bất cứ ai.