Chu Gia Hệ Liệt

Chương 56

Hôm nay chính là lần đầu tiên Sở Mộ nghe Chu Niệm nói về chuyện ba của hắn, chỉ là, nghĩ đến Chu Niệm đã lớn như vậy, mà ba của hắn lại kết hôn cùng một người đàn ông gần tuổi hắn, chắc chắn chuyện này đã cho hắn không ít đã kích, còn có, người mẹ xinh đẹp tao nhã của Chu Niệm kia, Sở Mộ vẫn cảm thấy mẹ của Chu Niệm rất tốt, có lẽ, bác ấy bị chồng ly hôn hẳn đã chịu nhiều thương tâm.

Lại nhớ đến trước đây lúc hắn nói về nguồn gốc của cái tên Chu Niệm, Sở Mộ càng xúc động hơn, cho rằng tình cảm của ba hắn đối với mẹ hắn đã xảy ra vấn đề từ lúc Chu Niệm còn nhỏ, gia đình thiếu ấm áp. Thế là, càng nảy sinh tình cảm thương xót với hắn hơn.

Sở Mộ bất giác vươn tay nắm chặt tay Chu Niệm, hỏi, “Cậu có khỏe không, mẹ cậu không có chuyện gì chứ.”

Chu Niệm hiểu ý của Sở Mộ, nhớ đến tình hình của mẹ, đôi mày nhíu lại, phi thường bồi hồi, “Mẹ em có thể làm gì bây giờ, cũng chỉ có thể kiên cường chịu đựng. Em muốn ở cùng mẹ, nhưng mẹ gọi em đến, mẹ nói đó là chuyện của ông ấy, cho dù em là con của mẹ thì cũng phải cho mẹ không gian riêng, trong lòng em mẹ luôn là người phụ nữ tốt nhất, là người mẹ tốt nhất, thậm chí cũng là người yêu người vợ tốt nhất, có đôi khi, em thật không hiểu tại sao ba em lại không thương mẹ, rõ ràng mẹ tốt như vậy, nhưng mà, sau đó em lại nhận ra, yêu một người không phải vì đối phương ưu tú xinh đẹp dịu dàng giỏi giang hiền thục, những phẩm chất này không hề đủ để yêu một người, tình cảm phải nói đến duyên phận, bây giờ chỉ có thể bùi ngùi mà nói rằng hai người họ không có duyên phận mà thôi….”

“Cả đời mẹ em đều chờ ba em, nhưng lại không đợi được đến lúc ông ấy giao trái tim lên người mẹ, tuy mẹ em luôn tỏ vẻ rất kiên cường, chưa bao giờ để lộ mặt yếu trước mặt người khác, nhưng mà, mẹ vẫn yếu đuối, mỗi lần nghe ba em lại có tình nhân mới, mẹ thường trốn ở trong phòng khóc, sau khi khóc xong thì không thèm để ý nữa tiếp tục thỏa thuê khoác lên mình những bộ trang phục xinh đẹp bóng bẩy, hơn nữa, mẹ còn chưa bao giờ nói những chuyện này cho em biết, em đều từ người khác mà biết được. Tình cảm của mẹ và ba cả đời đều không như ý, may là mẹ còn có em, bằng không, biết ba kết hôn cùng người đàn ông khác, nói không chừng mẹ sẽ không sống nổi…”

Sở Mộ nghĩ đến gia đình Chu Niệm là như vậy, hiện tại suy nghĩ cẩn thận lại mới biết vì sao trước đây Chu Niệm chưa bao giờ nói tình cảnh gia đình của mình trước mặt anh, cũng không muốn nói về ba của hắn trước mặt anh.

Muốn an ủi Chu Niệm vài câu, lại chẳng biết bắt đầu an ủi từ đâu, cuối cùng chỉ hóa thành một cậu, “Cậu đừng quá buồn. cũng đừng oán hận ba của cậu…. Dẫu sao, đó đều là chuyện của người lớn.”

Chu Niệm sửng sốt một chút, mới nói, “Oán hận? Không có! Ông ấy đối xử với em rất tốt, tuy không thường đến nhà của em, nhưng mỗi lần đến đều mang theo món quà em thích, còn hỏi han vài câu về chuyện học tập của em, thứ những đứa trẻ khác có em đều có, thậm chí còn nhiều hơn so với bất cứ ai. Chỉ cần người khác không hỏi chuyện về ba em, thì hết thảy đều giống như những gia đình bình thường. Hơn nữa mẹ em làm rất tốt, em căn bản không cảm thấy được không có ba là có vấn đề gì.”

Sở Mộ không nghĩ tới Chu Niệm rộng lượng như thế, quay đầu lại nhìn vào hai mắt Chu Niệm, thực sự không hề có thần sắc bất mãn oán hận gì, anh mới nói, “Ba của tôi qua đời khi tôi chưa đến bảy tuổi, tôi nhớ rõ, ông ấy sinh bệnh, mỗi ngày mẹ tôi đều phải chăm sóc ông ấy, tôi chỉ có thể giống như một cô nhi ở trong ký túc xá giáo viên của dì út, những người khác khi nhìn tôi luôn lộ ra thần sắc thương hại, chỉ vào người tôi mà nói “Ba của nó bị bệnh nan y, thật là một đứa bé đáng thương”, mỗi khi nghe được tôi lại khó chịu, khó chịu rồi lại hận ba tôi.”

“Thầy….” Chu Niệm chỉ có thể ôm chặt Sở Mộ hơn, trong đầu nghĩ sau này nhất định phải để thầy sống thật tốt thật tốt, muốn anh không bao giờ chịu đựng loại thống khổ này nữa.

Sở Mộ hồi phục tinh thần lại từ trong hồi ức, cảm nhận được sự che chở của Chu Niệm, cả cười, thư thái nói, “Sau đó, tôi lại không muốn hận ba tôi nữa, ông ấy đã đủ thảm thương rồi, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh nan y, đứa con lại muốn hận ông ấy. Bây giờ tôi chỉ nghĩ vận mệnh vô thường mà thôi.”

Vận mệnh vô thường, cho nên, nhất đĩnh phải quý trọng những người cần quý trọng.

“Ừm, em biết…” Chu Niệm trả lời.

“Đúng rồi!” Sở Mộ nói, rồi vỗ nhẹ vào bàn tay Chu Niệm, tiếp tục nói, “Ba mẹ cậu ly hôn, ba của cậu kết hôn cùng người khác, cậu cũng đứng quá chú ý, mẹ của cậu là người phụ nữ tốt, nói không chừng sau này còn có thể gả cho một người đàn ông khác cũng không chừng. Chuyện tình cảm, người ngoài đều không có cách nào vung tay múa chân(1), cậu thay mẹ cậu buồn bã bất bình cũng không có tác dụng gì…. Mẹ cậu thực sự là người khiến cho người khác kính nể, tôi vẫn luôn bội phục bác ấy.”

Chu Niệm đương nhiên cũng bội phục mẹ của mình, chỉ là, tình huống trong gia đình hắn không giống như Sở Mộ nói, đây vốn là chuyện hắn không muốn cũng khó có thể mở miệng nói với Sở Mộ nhất, thế nhưng, nghĩ đến sau này Sở Mộ chính là người vợ thân thiết nhất của hắn, không nói cho anh nghe sẽ không ổn, nếu kết hôn, về sau nhất định Sở Mộ cũng sẽ biết chuyện này, không bằng sớm nói cho anh biết.

“Mộ Mộ, kỳ thực đều không giống như anh nghĩ,” Thần tình Chu Niệm có chút mù mịt bi ai, thản nhiên nói, “Mẹ em không có kết hôn với ba em, mẹ chỉ là nhân tình của ba em mà thôi, em cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi. Em biết trước đây anh rất để ý việc em không nói với anh sự tình trong nhà em, nhưng đây là chuyện không vẻ vang gì, em sợ nói ra anh sẽ lưu tâm, cho nên mới không nói gì cả…..”

Sở Mộ nghe Chu Niệm nói như vậy, hoàn toàn sửng sốt.

Loại từ ngữ như tình nhân, con riêng, kiểu gia đình bình thường như anh, kiểu gia đình vì cái chết của ba mà mẹ anh vẫn luôn thủ tiết, anh thực sự cảm thấy chuyện này cách anh rất xa tựa như cách cả một thế giới.

Sửng sốt một hồi lâu, cảm nhận được cánh tay Chu Niệm đang ôm anh muốn buông ra, anh mới phản ứng lại, nghiêng người vòng tay ôm lấy hắn, chân thành nhìn hắn, nói, “Xin lỗi, trước đây tôi còn nghĩ rằng cậu chỉ muốn chơi đùa cùng tôi nên mới ngậm miệng không đề cập đến chuyện trong gia đình cậu, không nghĩ tới là như vậy, lúc đó tôi đã trách oan cậu rồi!”

“Không sao….. Có phải thầy biết em là con riêng nên khinh thường em không?” Chu Niệm buồn bã hỏi.

Sở Mộ sửng sốt, ngẩng đầu hôn lên chiếc cầm của Chu Niệm, phi thường yêu thương hắn mà nói, “Sao lại thế chứ! Tôi cho cậu khổ sở, yêu thương cậu còn không kịp nữa!”

“Thầy không ngại thân phận của em, em yên tâm. Chuyện của ba mẹ em, chúng ta không quản được, không nói nữa có được không?” Chu Niệm rủ mắt nói.

Sở Mộ nhìn ra được, tuy biểu hiện của Chu Niệm vẫn vân đạm phong khinh không để tâm, nhưng trong lòng nhất định rất buồn, anh chỉ có thể vỗ nhẹ lên tấm lưng của Chu Niệm, không có cách nào nói ra những lời an ủi khác, bèn nói những lời mà anh muốn nói nhất nhưng lại không nói nên lời, “Chu Niệm cậu ở trong lòng tôi, cùng thân phận của cậu không liên quan gì cả, tôi chính là yêu cậu, sẽ không vì những điều này mà thay đổi, thân phận của cậu, tôi càng không thèm để ý, hơn nữa, kỳ thực chuyện này cũng chẳng phải là chuyện đáng để lưu tâm, suy cho cùng cậu cũng không thể lựa chọn sự ra đời của cậu….”

“Thầy, cảm tạ thầy đã hiểu cho em! Chỉ là, em đã trưởng thành, bây giờ lại là người thừa kết hợp pháp duy nhất của ba em, người khác đều không thể xen vào xem em có phải là con riêng hay không, chỉ cần em nắm quyền, bọn họ đều phải phục tùng em! Nhìn em! Cho dù muốn thầm nói chuyện ra đời của em cũng không thể để em biết!”

Lúc đầu âm điệu dịu dàng của Chu Niệm còn nhu tình mật ý, sau lại không tự giác mang theo khí thế uy nghiêm.

Sở Mộ nhìn hắn, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói, “Phải, tôi tin rằng cậu sẽ làm tốt.”

Chu Niệm thoáng nở nụ cười, hôn lên gương mặt của Sở Mộ, cười nói, “Ba em luôn nói em thích hợp để thừa kế ông ấy nhất, nhưng thầy lại chỉ nói em tốt thôi, thực sự làm cho em nhụt chí mà.”

Sở Mộ cũng cười, “Được rồi! Trong lòng tôi cậu là giỏi nhất!”

Hai người ở trong phòng liên miên lải nhải nói chuyện cả một buổi dài, sau đó lại cậu nông tôi nông(2) một hồi, Đàm Văn Bác thu dọn nhà bếp lẫn phòng khác xong xuôi, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín một hồi không biết có nên đi đến gõ cửa hay không, lại nghĩ đôi tình nhân người ta đóng cửa vào phòng nói chuyện, cậu đi quấy rối thực sự không tốt cho lắm, thế nhưng, nhớ tới Chu Niệm cao ngất cường thế như vậy, anh trai ở trước mặt hắn thực sự là vừa có vẻ gầy yếu lại vừa dễ bị bắt nạt, sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khác, chỉ là, cậu lại thủy chung không có đi gõ cửa, chủ yếu là sợ nhìn thấy một vài chuyện không nên, sau đó bèn mở TV xem tiết mục văn nghệ tổng hợp, thường xuyên liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ, lại nhìn bầu trời cũng không còn sớm, nên trở về ký túc xá, lúc này mới quyết định đi đến làm phiền bên trong một chút.

Có điều là, cậu vừa đứng dậy, cửa phòng ngủ liền mở, người đi ra đương nhiên không phải là Sở Mộ, mà là sắc mặt đã trút bỏ sự lãnh ngạnh mang theo nét dịu dàng của Chu Niệm.

“Anh Chu?” Đàm Văn Bác ân cần chào hỏi.

Chu Niệm nhìn thấy Đàm Văn Bác cũng sửng sốt, “Em còn chưa đi sao?”

Đàm Văn Bác thầm nghĩ để anh trai một mình ở lại với con hổ này, cậu nào dám tùy ý dứt khoát rời khỏi, đương nhiên muốn ở lại nhìn tình thế mới làm quyết định, lúc này liền đáp, “Em còn phải về làm bài tập, em đang định đi, em vào nói với anh em một tiếng.”

Chu Niệm gật đầu, nhưng lại đóng kín cửa phòng ngủ, ý bảo cậu đi theo nói chuyện với hắn.

Khí thế không cho người khác cự tuyệt của Chu Niệm làm cho Đàm Văn Bác chưa kịp phản ứng đã bất giác bước theo, sau đó liền nghe Chu Niệm nói về chuyện Sở Mộ, đương nhiên là nói về thân thể Sở Mộ không khỏe, nhờ cậu chú ý một chút, liên miên dặn dò lải nhải không dứt các các việc cần phải chú ý quan tâm, còn nói muốn biết số điện thoại của Đàm Văn Bác, rồi để lại số điện thoại của mình, nói Sở Mộ có chuyện gì nhất định phải thông báo cho hắn trước tiên, Đàm Văn Bác nhìn Chu Niệm vừa khí thế phi phàm lại vừa ăn nói lưu loát, cậu chỉ gật đầu đáp vâng, khi thấy Chu Niệm vào nhà bếp rót nước, cậu liền đi vào phòng ngủ xem Sở Mộ, vừa đi vừa nghĩ ban đầu còn tưởng người này lãnh ngạnh tích tự như kim(3), không nghĩ tới cũng thật giống như một bà mẹ, dáng vẻ lúc dặn dò phải chú ý các việc y hệt như bà nội của cậu, chỉ là, Sở Mộ là anh trai của cậu, việc chăm sóc anh không phải là điều cậu nên làm sao, người này rõ ràng là người ngoài, vậy mà dáng vẻ hiện tại lại còn giống người thân hơn cả cậu, thật là, làm cho trong lòng cậu vô cùng khó chịu.



(1) Vung tay múa chân : trong câu này, nó có nghĩa là loạn phê bình.

(2) Cậu nông tôi nông : mình cũng không hiểu cho lắm, thôi thì cứ hiểu đại là hai anh “dê” nhau đi.

(3) Tích tự như kim : hình dung những người cực kỳ tiết kiệm ngôn từ, tựa như quý trọn vàng bạc. 
Bình Luận (0)
Comment