Chu Gia Hệ Liệt

Chương 76

1.

Năm học mới bắt đầu, tất cả công việc đều bận lu bù lên, có đủ loại chuyện phải chuẩn bị làm.

Vừa đến hoàn cảnh mới, không khỏi có nhiều chuyện không quen, phải sắp xếp quan hệ giao tế, phải thích ứng phương pháp dạy học nhà trường yêu cầu….

Sở Mộ trở nên bận bịu, cảm giác có chút khổ cực.

Sắp tới anh sẽ dạy lớp chuyên, không chừng sẽ phải giảng bài chuyên ngành. Dưới sự dốc lòng đề cử và hỗ trợ của đạo sư của anh, hiện tại anh đi theo một lão giáo thụ vô cùng có danh vọng, trước giúp ông trông nom nghiên cứu sinh, sau, anh có thể tự tuyển nghiên cứu sinh cho mình.

Giả như còn ở trường học cũ, chỉ cần trải qua năm này, là anh có thể được bình xét lên chức phó giáo sư, thế nhưng, đến chỗ mới rồi, anh hẳn là phải chờ thêm một năm nữa, chờ cho tất cả mọi chuyện đều thỏa đáng, anh mới có thể nộp đơn xin xét.

Khóa đại cương thứ hai vào buổi trưa do anh giảng dạy, anh rời khỏi phòng làm việc thật sớm để làm tốt công tác chuẩn bị, khóa đầu tiên còn đang diễn ra, nên anh thong thả dạo bước bên ngoài phòng học.

Đến sớm như vậy, hoàn toàn là vì tránh cho vấn đề xuất hiện.

Lúc anh vừa đi tu nghiệp từ nước ngoài trở về, lên lớp vào tiết đầu tiên trong ngày, dựa theo trí nhớ mà đi tìm phòng học, không nghĩ tới trường học đã tu sửa lại, khiến cho anh xém nữa là bị muộn tiết dạy, đến chỗ mới rồi, anh càng không thể qua loa.

Hảo hảo nhìn tòa nhà dạy học phía trước, rồi lại nhìn phòng học mình sắp vào dạy, đến đây có chút sớm, nhưng như vậy bao giờ cũng không xảy ra bất trắc.

Có vài người thầy thích dạy quá giờ, người thầy giáo đang dạy tiết đầu tiên trong phòng học kia thật không muốn tha, đã tan học, nhưng vẫn bị cả đám sinh viên vây ở bục giảng hỏi thắc mắc.

Sở Mộ đứng ở cửa một hồi, nhìn thời khóa biểu được dán trên cánh cửa, tiết học đầu tiên của ngày thứ hai là vi tính, thầy giáo gọi là Vệ Khê, anh nhìn một hồi lâu, lại nhìn vào phòng học, trên bục giảng vẫn còn không ít người đang hỏi thắc mắc của mình.

Anh đang chuẩn bị đi vào, thì một nam sinh cao to cùng lúc bước ra, nhìn Sở Mộ một hồi, rồi nói, “Bạn học, cậu học khóa nào, khóa sau của phòng này là số học công thương. Cậu học môn này thì đi vào, sao cứ đứng ngoài cửa nhìn vậy.”

Bị chính học sinh của mình nói như vậy, Sở Mộ có chút quẫn bách, không trả lời cậu ta, chỉ nhanh tiến vào phòng học, người nam sinh kia cũng tiến vào, đi theo anh hỏi, “Cậu là sinh viên khoa nào? Sao trước đây chưa từng thấy cậu.”

Sở Mộ quay đầu nhìn cậu ta, là một nam sinh cao lớn với hàng mày rậm, đôi mắt to đen, có điều, nhìn thế nào cậu ta cũng không giống người bị cận thị, thế sao con mắt lại không có tí nhãn lực, không khỏi làm khó cho một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi như anh, còn bị nhận lầm là một sinh viên mới.

Khóa học này được hoàn toàn đổi mới thành khóa học cộng đồng(1), thử nghĩ xem, bọn họ vừa hoàn thành một tháng quân huấn, trước ngày Quốc Khánh còn phải học một khóa số học này, thật sự làm khó cho những đứa con một như bọn họ a.

“A, tôi là thầy giáo, sau này là giáo viên phụ trách môn học này của mọi người.” Sở Mộ trả lời một câu, rồi lễ phép hỏi lại,” Cậu thuộc chuyên ngành nào? Tên gì?”

Nghe Sở Mộ nói anh là thầy giáo, nam sinh kia một bộ kinh ngạc ngây ngốc, sau lại nghe thấy câu hỏi của Sở Mộ, mới có chút quẫn bách mà cười ha hả nói, “Em, em học marketing, gọi là Lục Thần. Thầy là Sở Mộ… A… thầy a, thật trẻ tuổi, vừa nãy nhìn không ra.”

Sở Mộ cũng cười theo, vì các học sinh và vị thầy giáo đang đứng trên bục kia vẫn chưa tản ra, nên anh chỉ có thể đi đến.

Đặt sách vở lên trên bàn gần với máy chiếu, thấy bảng còn chưa được lau, anh bèn lấy khăn lên lau bảng.

Sau khi lau xong, Sở Mộ quay đầu lại, người thầy giáo tên Vệ Khê dạy tiết đầu ngày hôm nay cũng quay đầu sang nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau một lúc, hữu hảo gật đầu với đối phương, Sở Mộ đáp trả bằng một nụ cười nhẹ.

Đối phương cuối cùng cũng hoàn tất việc giải đáp thắc mắc, Sở Mộ bước xuống bục giảng cầm sách sở, Vệ Khê thì đang thu dọn sách vở của mình.

“Anh là thầy dạy tiết sau?” Vệ Khê mỉm cười hỏi một câu.

Sở Mộ gật đầu, người thầy này thanh thanh tú tú, lúc cười lên mang theo cảm giác ngây ngô, giọng nói trong nhẹ, rất êm tai, so với các sinh viên bên dưới, dường như không khác mấy, ngoại trừ sức trẻ mãnh liệt trên người họ, cậu càng có nét trầm tĩnh dịu dàng.

“Vâng. Tiết học sau là môn số học của tôi.” Sở Mộ trả lời, kéo con chuột máy tính trên bàn lại gần, mở máy ra xem.

“Anh nhìn thật trẻ, lúc nãy tôi thấy anh, còn tưởng anh là học sinh, cho nên mới chậm rãi giải đáp thắc mắc cho bọn họ, không ngờ khiến anh đứng đợi lâu như vậy.”

Bị một người trông giống học sinh nhận lầm mình là học sinh, Sở Mộ quẫn bách hồi lâu, “Không có chờ lâu, hơn nữa là tôi tới sớm hơn giờ học.”

Sở Mộ tìm không ra tiết dạy của mình trên máy tính, liền có chút nóng nảy, dẫu sao thì, lần đầu tiên dạy học ở ngôi trường mới đã gặp phải vấn đề, thực sự không tốt.

Vệ Khê vẫn chưa rời đi, thấy anh tìm không ra tài liệu dạy học nên có chút sốt ruột, bèn đi đến xem, sau đó cầm lấy con chuột trong tay anh, không biết làm thao tác gì, mà sau một hồi đã có thể mở ra được, còn vừa cười vừa nói, “Máy tính trường học lâu năm lắm rồi nên có không ít virus, chuyện này thường xảy ra lắm.”

Sở Mộ nhanh chóng nói lời cảm ơn với cậu.

Vệ Khê lại nói với anh nên làm thế nào để có thể thuận lợi giảng bài mà không gặp bất cứ vấn đề gì, sau đó mới cầm theo đồ của mình đi ra.

Vì đây là bữa học đầu tiên nên cũng không giảng được cái gì, đầu tiên là nói một ít chuyện về cách học và thi cử, sau đó mới giảng một ít phần mở đầu.

Trong giờ học có một tiết nghỉ nhỏ, Sở Mộ bèn để lớp trưởng lên bục giảng điểm danh học sinh, lúc ấy Sở Mộ mới biết vị nam sinh vừa nãy nói chuyện với anh chính là lớp trưởng của lớp chuyên này.

Những ngày dạy học sau đó, Sở Mộ đều gặp Vệ Khê đang giải đáp thắc mắc cho sinh viên sau giờ học, mỗi lần đều chào nói vài câu, dần dà trở nên thân quen, nói cười với nhau nhiều hơn, thậm chí còn lơ đãng nói ra tuổi nghề của mình.

Khi biết vị thầy giáo dạy môn vi tính trông như một nam sinh thanh tú này đã có tuổi nghề cao, Sở Mộ có chút cảm khái. Nhìn chiếc nhẫn cưới trên bàn tay đối phương, là một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng lại mang đến vẻ đẹp thầm kín, anh thầm nghĩ vợ của cậu là kiểu phụ nữ thế nào, mới có thể xứng đôi đứng cùng người đàn ông trước mặt.

Trường học này có tư duy rất cởi mở, giới hạn giữa học sinh và thầy giáo được phân định không quá rõ ràng, khi Sở Mộ bước trên con đường đến trường, nghe được học sinh ở phía sau gọi mình, nếu không gọi là “Thầy” thì cũng gọi là “Thầy Sở”, có khi còn kêu thẳng tên “Sở Mộ” của anh, thậm chí cũng có học sinh gọi anh bằng “Mộ Mộ”, mỗi lần như vậy, anh chỉ thầm dở khóc dở cười.

Sở Mộ cố làm như không nghe được mấy cô nữ sinh phía sau đang nói cái gì, hai từ quẫn bách không thể đủ để hình dung tình tự trong lòng anh, mà phải nói là cuồn cuộn bất minh.

“Mộ Mộ và Tiểu Khê sao xứng chứ, hai người đều quá gầy, hai bé tiểu thụ ở cùng nhau thì làm được cái gì?”

“Lần trước tớ nghe một vị học tỷ nói thấy Tiểu Khê thân mật với một người đàn ông khác, nói không chừng, người đàn ông đó chính là tiểu công của thầy….”



Nói tóm lại, trên cơ bản, Sở Mộ nghe không hiểu các cô bé kia đang nói cái gì, nhưng mà, các cô bé nói chuyện một cách hưng phấn mà kích động như thế, hơn nữa còn ghép anh với một người khác, trong lòng anh có cảm giác là lạ.

Nhưng lại không thể xuất ra sư nghiêm mà tiến đến cấm học sinh nói chuyện, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, coi như không nghe thấy gì hết, tới ngã rẽ, anh chọn đi sang con đường khác.

Ban đầu, anh vốn không biết cái tên Tiểu Khê là chỉ ai, nhưng có một lần khi anh gặp Vệ Khê, vô tình lướt mắt xuống học sinh bên dưới, thấy có người đang hăng hái bừng bừng theo dõi anh và Vệ Khê, anh mới hiểu “Tiểu Khê” mà các cô bé thường niệm trong miệng kia chính là chỉ Vệ Khê.



(1) Khóa học cộng đồng : chương trình học mà hầu hết các thí sinh thuộc giáo dục cao đẳng chuyên hay không chuyên đều phải tham gia học tập. 

2.

Một lần sau khi tan học, Vệ Khê để quên bút máy trên bục giảng, Sở Mộ nhìn thấy, phát hiện đó là loại bút Omas, anh không có nghiên cứu nhiều về các nhãn hiệu bút máy, nên tuyệt không biết đây là một nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ là trước đây, anh đột nhiên nói ký tên bằng bút máy đẹp hơn rất nhiều so với ký tên bằng bút bi, Chu Niệm liền tặng cho anh một bộ bút máy, cũng chính là nhãn hiệu này, lúc ấy anh lơ đểnh, nhưng sau đó khi anh sử dụng cây bút này trong phòng làm việc, có một vị lão sư khác nói với anh, anh mới hiểu được giá trị của cây bút ấy.

Vệ Khê bỏ quên vật quý như vậy, Sở Mộ cũng không dám tùy tiện giao cho bộ phận quản lý, để bọn họ đưa cho Vệ Khê, anh nghĩ sau khi Vệ Khê phát hiện mình bị mất bút, nhất định sẽ quay lại đây tìm, nên sau khi giảng xong vấn đề thắc mắc của học sinh, anh ở lại đợi rất lâu, nhưng Vệ Khê dường như vẫn chưa phát hiện mình bị mất bút mà quay lại tìm.

Anh không có số điện thoại của Vệ Khê, nên cũng không có cách liên lạc.

Bởi vì buổi chiều không có tiết, Chu Niệm đã sớm hẹn anh cùng nhau ăn trưa, hiện tại đang gọi điện thúc giục.

Sở Mộ không thể đợi tiếp, ra phòng học, đến nơi Chu Niệm đang đậu xe chờ anh.

Dọc theo con đường lớn từ cửa phòng học, không bao xa, anh liền thấy được Chu Niệm đang đứng ở ven đường chờ anh, anh bèn chạy nhạnh đến, Chu Niệm cằm cặp tài liệu cho anh, còn Sở Mộ tự mình cầm vài quyển sách.

“Không phải tan học rồi sao, sao trễ vậy?” Chu Niệm hỏi.

Sở Mộ thở dài, nói, “Thầy dạy khóa trước tôi để quên bút ở bục giảng, tôi muốn ở lại đợi đưa cho cậu ấy, nhưng không thấy cậu ấy đến.”

Chu Niệm cười, “Mộ Mộ, anh thật là…. Anh lo làm gì, cậu ta mất đồ, cậu ta sốt ruột mới đúng, anh lo cái gì a!”

Sở Mộ trừng mắt hắn, “Cậu trách tôi xen vào chuyện của người khác đúng không.”

Chu Niệm cười không đáp, hiển nhiên là có ý đó.

“Nếu là chuyện của người khác tôi sẽ không quản, nhưng mà, tôi coi như cũng có một ít giao tình với người thầy đó, dù sao mỗi tuần đều phải gặp mặt nói vài câu, hơn nữa, cậu ta nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, dễ làm cho người khác sản sinh hảo cảm với cậu ta.” Sở Mộ giải thích, nhớ đến cảm giác dịu dàng Vệ Khê mang đến cho người đối diện, tóm lại thâm giao bạn bè với cậu ta cũng không tồi.

Nghe Sở Mộ nói sản sinh “Hảo cảm”, Chu Niệm liền có chút ghen tị, lại thấy trên mặt Sở Mộ vẽ nên nụ cười vui vẻ, trong lòng càng mất tư vị, nói, “Là ai?”

Sở Mộ trả lời, “Dạy vi tính, lần đầu tôi dạy xảy ra trục trặc, may là có cậu ta giúp đỡ.”

“Vậy à.” Giọng nói của Chu Niệm đã trở nên lãnh đạm.

Sở Mộ nghe thanh âm của Chu Niệm có vấn đề, bèn dừng chân nhìn hắn, cười nói, “Chu Niệm, cậu lại nghĩ bậy cái gì vậy. Tôi xem cậu ta là bạn bè mà.”

“Em không có nghĩ bậy, nhưng kẻ kia là người thế nào, làm anh tốn công chờ đưa bút máy cho cậu ta, còn khiến anh cười vui như vậy nữa.” Chu Niệm nói.

Sở Mộ cười, “Được rồi, tôi đợi đưa bút máy cho cậu ta chính là muốn gặp cậu ta, gặp cậu ta rồi tôi thật vui. Tôi muốn có thể kết bạn với cậu ta, chờ quan hệ của tôi và cậu ta thân hơn, tôi cho cậu gặp cậu ta.”

Chu Niệm xem bộ dạng cố ý chọc giận hắn của Sở Mộ, bèn cười véo mặt anh, tâm tình hờn dỗi tản đi, nói, “Được, em sẽ chờ xem.”

Chính là, ngay sau đó lại nói tiếp, “Anh cũng không được chú ý nhiều đến cậu ta, nếu không em sẽ giận.”

Sở Mộ cười, chuyển mắt, “Cậu chỉ biết loạn ghen.”

Chu Niệm không thừa nhận cũng không phủ nhận, ôm trọn chiếc eo của anh, không thèm để ý nơi đây là trường học.

Đến chỗ đậu xe, Sở Mộ đột nhiên dừng chân lại, ánh mắt hướng nhanh đến một người.

“Vệ Khê!”

Sở Mộ gọi một tiếng, Vệ Khê dừng chân lại, nhìn qua, phát hiện là Sở Mộ, thở phào nhẹ nhõm, đáp trả, “Thầy Sở, tôi để quên bút máy ở bàn giáo viên, anh có thấy không?”

Sở Mộ nhìn cậu lo lắng đến trán nổi gân xanh, bèn cầm lấy chiếc cặp trong tay Chu Niệm, lấy một cây bút máy ra đưa cho cậu, nói, “Là cái này phải không!”

Vệ Khê nhận lấy, thần tình triệt để thả lòng, cười rộ lên, “Chính là cái này, thực sự cám ơn anh.”

“Không có cách liên lạc với cậu, nên hồi nãy tôi ngồi lại trong phòng đợi cậu một hồi, xem cái này có phải của cậu không, nếu không phải tôi trực tiếp lấy nó luôn.” Sở Mộ cười nói đùa.

“Thực làm phiền anh, sáng hôm nay không có ăn điểm tâm, lúc giảng bài thì gật gù, để quên đồ cũng không biết. Cám ơn anh rất nhiều, thầy Sở.” Vệ Khê liên tục nói lời cảm ơn, khiến cho Sở Mộ bắt đầu có chút ngượng ngùng.

“Không có gì, tôi thấy vật này rất quý, cho nên ở lại đợi cậu, nếu không ai đến lấy tôi sẽ giao cho bộ phận quản lý. Giảng bài tốn rất nhiều sức, ăn nhiều điểm tâm mới chống được, sau này phải ăn nhiều điểm tâm là tốt rồi.” Sở Mộ nói.

“Hôm nay đi gấp quá mới không ăn, sau này sẽ không như vậy nữa.” Vệ Khê nói, lại sờ cây bút một lần, nét dịu dàng ánh lên trong đôi con ngươi đen, nói, “Đây là người yêu của tôi tặng, nếu làm mất, sẽ rất có lỗi với tâm ý của người đó, nếu là vật bình thường khác, làm mất cũng không sao.”

Vệ Khê rời đi, Chu Niệm và Sở Mộ ngồi vào xe, Sở Mộ nhìn Chu Niệm nói, “Bút máy cậu tặng tôi cũng là nhãn hiệu này, nếu bị mất, chắc chắn tôi cũng sẽ gấp như vậy, may là đã ở lại đợi, nếu như cậu ấy quay lại không tìm được, không biết phải tìm thêm bao lâu nữa. ”

Chu Niệm nghe anh nói như vậy, nâng tay anh lên, hôn nhẹ xuống, nói, “Mất thì mất, em không tiếc những thứ đó, em chỉ thương anh, nếu khiến anh lo như vậy, thà không có món đồ đó còn hơn. Nếu thật không tìm được, em sẽ mua lại cho anh cái khác.”

Sở Mộ mỉm cười, “Tôi chỉ dùng cây bút kia ở nhà, không có để nó trong phòng làm việc. Vật cậu cho tôi, cậu không tiếc, nhưng tôi tiếc.”

Lúc lái xe đến nhà hàng, Chu Niệm mới chợt nhớ ra cái gì, bèn nói với Sở Mộ trên bàn ăn, “Cậu Vệ Khê kia nhìn thật quen, hình như em có biết cậu ta.”

“Cậu quen?” Sở Mộ vô cùng kinh ngạc.

“Có gặp qua vài lần trước đây.” Chu Niệm cười nói, rồi tiến đến bên tai Sở Mộ, lặng nói vài câu, Sở Mộ càng kinh ngạc, hoài nghi nói, “Thật hay giả?”

Chu Niệm cười thâm hiểm, “Không tin thì thôi, buổi tiệc lần sau sẽ mời chú Đàm, anh xem cậu ta có tới hay không.”

Sở Mộ bán tin bán nghi, chủ yếu là người trên thế giới này nhiều như vậy, thế mà anh có thể gặp được người giống mình, trong khi anh chưa hề gặp được ai trong hai mươi năm anh sống, Chu Niệm là người đầu tiên anh gặp, không ngờ sau khi yêu Chu Niệm, toàn gia của hắn cũng đều là người như thế, hiện tại lại gặp được một người thầy tốt trong ngôi trường mới, người giống anh đột nhiên trở nên nhiều hơn, anh thực sự không dám tin, cảm thấy thế giới này trở nên không thực.

Suy cho cùng, anh chỉ là một người bình thường, những người hay sự vật bên cạnh đều nên bình thường mới đúng. 
Bình Luận (0)
Comment