Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1044

Lúc này.

Cô gái kia đi tới, bưng chén rượu lên, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

“Cố đạo hữu, ngươi có đồng ý cùng ta uống rượu nói chuyện qua đêm không?” Cô gái nói.

Mọi người phì cười ra tiếng.

Có không ít nam tu lộ ra vẻ mặt ao ước, đố kị.

“Vốn đã mong muốn như vậy.”

Cố Thanh Sơn đón lấy chén rượu, hơi nhấp một hơi, rồi cười nói như vậy.

“Đạo trường của ta ở trên đỉnh Minh Triệt. Lần đầu tiên các hạ tới đây sẽ không quen đường, xin hãy cùng ta lên đường.” Cô gái nói.

Cố Thanh Sơn thi lễ: “Xin mời tiên tử dẫn đường.”

Cô gái hơi gật đầu, thân người khẽ động liền bay lên bầu trời.

Cố Thanh Sơn theo sát phía sau.

Những tu sĩ khác trơ mắt nhìn hắn rời đi, cũng không tiện ngăn lại.

“Không sao, vị Cố đạo hữu này là một người khéo léo, sẽ không có chuyện gì đâu.” Một cô gái nói.

Một cô gái khác cũng phụ họa: “Chị Nhã Trí từ trước tới giờ chưa từng làm sai chuyện gì, có gì mà các ngươi không yên tâm chứ?”

Vừa nói vậy thì phần lớn các tu sĩ đã dập tắt tâm tư.

Chỉ có số ít các nam tu trên mặt vẫn mang theo vẻ do dự như trước.

Lại có một cô gái cười trào phúng: “Lẽ nào các ngươi còn muốn tới đỉnh Minh Triệt sao?”

Lời này nói ra thì không còn gì phải nghĩ nữa.

Các tu sĩ dù có muốn nghĩ thêm thì cũng không thể can thiệp vào khi cả hai người đều tình nguyện, như vậy sẽ làm hỏng chuyện tốt của người khác.

Mọi người trong bữa tiệc lúc này mới tản đi.

Cố Thanh Sơn phi hành theo cô gái suốt một đường rồi hạ xuống trên một ngọn núi.

Cô gái không nói một lời, dẫn hắn đi qua một đoạn đường trên núi, rồi lại đi xuyên qua thác nước, đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua suối đến một tòa cung điện ở một nơi rộng rãi, sáng sủa phía trước.

“Hiện giờ đã an toàn rồi.” Cô gái nói.

Trên vẻ mặt hờ hững của nàng bỗng nhiên được tháo bỏ, lộ ra nụ cười lấp lánh

“Ngài không ngờ được đúng không.”

“Đúng là không ngờ tới, cô vẫn luôn ở đây chờ ta sao? Sao cô có thể làm được vậy?” Cố Thanh Sơn than thở.

“Đương nhiên có thể làm được rồi.”

Cô gái nhìn hắn một cách tỉ mỉ, mắt không hề chớp, giống như muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn ở trong đầu vĩnh viễn.

“Ta đã để lại một giọt nước mắt trên thân thể của ngài. Đó là thần kỹ độc nhất của A Tu La, trong đời chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần.”

Nàng ta nói sâu xa như vậy.

Cung điện Tu La.

“Nhìn cô không giống như định ngăn cản tôi độ kiếp.” Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên.

Sau đó, có giọng của một cô gái:

“Đương nhiên là không phải, tôi tới là để giúp ngài.”

Nữ A Tu La tự tay bưng một chén trà tới cho Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn đón lấy, nhấp một ngụm, tự lẩm bẩm:

“Tôi cứ nghĩ con người khi đau lòng thì mới rơi nước mắt. Trước giờ chưa từng nghĩ tới đây là một loại kỹ năng.”

Nữ A Tu La cười lên.

“Giọt nước mắt của A Tu La làm tôi thấy số mệnh của ngài đã an bài, ngài phải đối mặt với kiếp nạn sinh tử, bởi vậy tôi đã tới đây trước để làm một số việc chuẩn bị.”

“Kiếp nạn sinh tử? Từ trước tới giờ tôi cũng không thiếu mấy kiếp nạn sinh tử.”

“Đúng vậy, tôi đã nhìn mà thấy hoa hết cả mắt. Nhưng sau này tôi phát hiện ra, Thiên Cảnh Tự Tại là nơi thích hợp với tôi nhất, thế nên tôi đã đến nơi này.”

Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi: “Nhưng rõ ràng tôi đang ở trong Bóng Chồng của thời đại viễn cổ, sao sau khi xuyên qua mấy vạn năm lại gặp được cô trong Hỏa kiếp vậy chứ?”

“Cái gì là Bóng Chồng của thời đại?” Nữ A Tu La hỏi.

“Là một loại... pháp thuật vô cùng đặc biệt mà lại rất mạnh mẽ.” Cố Thanh Sơn nói.

Nữ A Tu La nói: “Lôi kiếp chỉ cần sức mạnh của đất trời trong một thế giới là có thể khởi động. Phong kiếp thì cần sức mạnh của Ma giới mới có thể khởi động. Mà Hỏa kiếp thì có thể phá vỡ hạn chế của thời không, cưỡng ép thần hồn của ngài trở lại khoảng thời gian thực tế mang tới cảnh giới của Chư Thiên để nhận lấy kiếp nạn này.”

Cố Thanh Sơn dần dần tỉnh táo lại.

Đúng nhỉ.

Bóng Chồng thời gian là một loại pháp thuật.

Pháp thuật này đã giữ lại khoảnh khắc chân thực đã xảy ra trong thời đại thượng cổ.

Nhưng rõ ràng mình còn chưa đi tới khoảnh khắc đó.

Thế nên kiếp nạn về lửa đã sinh ra, thần hồn của mình lập tức thoát ra khỏi pháp thuật kia, đi tới dòng chảy thực tế của thời gian.

Thần hồn của mình đã quay về mấy vạn năm sau để đối phó với kiếp nạn về lửa, nhưng cơ thể của mình vẫn đang ở trong Bóng Chồng thời gian của mấy vạn năm trước.

Chuyện này đúng thật là --

Nữ A Tu La nhìn hiểu được vẻ mặt của hắn, gật đầu nói: “Ngài phải quay trở lại nhanh, thời gian trên người ngài quá hỗn loạn, chưa biết chừng vào lúc nào đó ngọn lửa kiếp nạn ở trên người sẽ bùng phát trước.”

“Cũng may tôi đã tới đây từ sớm, chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện từ lâu.”

Nàng ta dẫn Cố Thanh Sơn đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, vượt qua vô số cửa ải và cơ quan, cuối cùng đi qua một mê cung giống như một con đường bí mật mới tới một nơi rất sâu trong lòng núi.

Nơi này không có thứ gì khác, chỉ có một dòng suối sâu thăm thẳm lạnh băng băng.

Hai người đứng ở bên suối.

“Đây là dòng suối Băng U Diệt Tình Thần mà tôi đã tốn rất nhiều công sức mới làm ra được. Chỉ có thể dùng một lần. Tất cả những thứ ở trong kiếp nạn về lửa đều sẽ bị dập tắt. Ngài có thể vượt qua được kiếp nạn này.” Nữ A Tu La nói.

Cố Thanh Sơn âm thầm cảm nhận sự phi thường của dòng suối kia, hắn cảm khái nói: “Cô không cần làm nhiều thứ vì tôi như vậy.”

Nữ A Tu La cúi đầu, nói: “Thực ra, lúc đầu thai, tôi đã nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định vận dụng Giọt nước mắt cả A Tu La.”

“Tại sao?”

“Việc quên hết tất cả, làm lại một lần nữa, đối với tôi mà nói, nó quá ngu ngốc. Tôi tình nguyện nhớ tới người, chờ đợi thời khắc đoàn tụ với người trong những năm tháng vô cùng vô kể này.”

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, dịu dàng, nhưng lại vô cùng kiên định, mang theo ý chí không thể phá bỏ.

Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Tôi nhớ tôi đã nói với cô, tôi đã có bạn gái rồi.”

Nữ A Tu La nhìn hắn thật kỹ, ngạc nhiên nói: “Thật sao? Tôi nhìn thấy ngài vẫn mang thân đồng tử đó.”

Giọng của Cố Thanh Sơn dần nhỏ xuống:

“Chuyện này... chuyện này lẽ nào rất quan trọng sao?”

Nữ A Tu La không để hắn tiếp tục lúng túng mà tự nói: “Thiên Vương Tự Tại có 48 vị quyến thuộc, Sơn Chủ Tu Di có 120 vị tùy hành. Tôi cũng không định tham lam, tương lai chỉ cần là một trong những người đó là được rồi.”

“Tôi không phải là Thiên Vương Tự Tại, lại càng không phải là Sơn Chủ Tu Di.” Cố Thanh Sơn nói.

Nữ A Tu La liền cười.

“Hiện giờ ngài đã sắp đạt tới cảnh giới Du Tầm, trên Du Tầm là Không Luân, Ba Nghìn Thế Giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, sau đó lại là ba tầng cảnh giới thiên cảnh Dạ Ma, Thiên Vương Tự Tại, Sơn Chủ Tu Di – ngài là người đàn ông mà tôi nhìn trúng. Ngài nhất định sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn. Sớm muộn cũng sẽ trở thành sự tồn tại giống như Thiên Vương và chủ núi.”

“Một khi đã trở thành Thiên Vương Tự Tại, dưới sự cảm hóa của nguyện lực, 48 vị thân thuộc đều không cầu gì, chỉ cần là người ở bên cạnh thôi. Tôi chỉ là vừa kịp muốn chiếm lấy một vị trí.”

Cố Thanh Sơn cười khổ, nói: “Cô cứ thế xác định rằng tôi nhất định sẽ trở thành sự tồn tại mạnh mẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, ngài là người đàn ông mà tôi đã chọn mà.”

Nữ A Tu La cong khóe miệng, nói.

Cố Thanh Sơn không còn gì để nói, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Cô tới Thiên Cảnh Tự Tại bằng cách nào? Lẽ nào chỉ bằng Giọt nước mắt của A Tu La mà có thể đi tới bước này sao?”

“Đương nhiên là không phải. Thực ra trong trận chiến Hoàng Tuyền, âm mưu của thiên thần là do tôi phát hiện ra. Tôi lại mang tới nhân gian thanh Trấn Ngục Qủy Vương trượng để hiến dâng cho ngài, giúp ngài khống chế nghìn tỉ kẻ đã chết. Cuối cùng, chuyện có biến cố, là tôi đã đứng ra, lấy tình mẹ con của Nhân tộc để cổ vũ những kẻ đã chết, lệnh cho chúng quyết định tiếp tục ở lại nhân gian – Trong đám người chết, công đức của tôi chính là chiến thắng tốt nhất, thế nên tôi có thể dùng công đức đó vào Giọt nước mắt của A Tu La, mang cho nó một sức mạnh của điều lành trước giờ chưa từng có, đưa tôi tới Thiên Cảnh Tự Tại để chờ ngài.”
Bình Luận (0)
Comment