Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1283

Không còn ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể nghe được từng tiếng nổ uy lực tuyệt luân.

Ở cự li mấy nghìn cây số bên ngòai khu Quân Chủ.

Trương Anh Hào và Đại Ca đứng trên đỉnh một tòa nhà, từ xa cảm thụ được những chấn động rất nhỏ của trận chiến lan truyền trong không khí.

“Bản lĩnh che giấu sự thật đúng là không tồi.” Trương Anh Hào nói.

“Đúng vậy, trực tiếp ngăn tất cả lại bên trong, như vậy sẽ không có ai biết quái vật kia vốn là một hội với bọn họ.” Đại Ca khoanh tay, đồng ý nói.

Bọn họ nhảy xuống khỏi nóc nhà, rơi vào một con hẻm nhỏ.

Diệp Phi Ly kích phát lực lượng Vong Xuyên Ly Hồn Câu, tạm thời khiến cho linh hồn thị nữ có năng lực nói chuyện và tiếp xúc với vạn vật.

Trên người thị nữ có một tầng sáng nhàn nhạt.

Đây là sức mạnh thần khí Hoàng Tuyền mà quỷ hồn tiếp nhận được, nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt chỉ nó mới có.

Giống như là sức mạnh trước đây Diệp Phi Ly từng trao cho quỷ hồn, để cho bọn họ có thể cầm lấy binh khí đi báo thù.

“Được rồi.”

Diệp Phi Ly ra hiệu cho đối phương.

Thị nữ hơi cảm ứng một chút, phát hiện mình có thể chạm tới đồ vật, cũng có thể mở miệng lên tiếng.

Nàng liền nhìn mọi người, nói:

“Quốc vương bảo ta chờ các vị ở mật đạo.”

“Một khi ta gặp được các vị, sẽ lập tức dẫn các vị rời khỏi chỗ này, đi đến chỗ quốc vương.”

“Đây chính là nhiệm vụ của ta. Nhưng tiếc thay, ta chờ một hồi, lại đột nhiên rơi vào hôn mê. Bây giờ nghĩ lại, chắc là trực tiếp bị người ta giết chết.”

Cố Thanh Sơn yên lặng nghe, chờ nàng nói xong mới hỏi: “Tại sao quốc vương lại giao cho ngươi niệm vụ nguy hiểm này?”

“Bởi vì ta có một loại Thần kỹ, gọi là Bạo Dạn Truyền Tống.”

“Chỉ cần ta chỉ định một chỗ, bất luận như thế nào, chỉ cần ta nghĩ trong lòng thì có thể trực tiếp trở lại chỗ đó.”

“Đáng tiếc, ta không đợi được đến thời khắc sử dụng Thần kỹ này.”

Thị nữ thở dài rồi nói.

Nàng trịnh trọng thi lễ với Cố Thanh Sơn, tiếp tục: “Xin cho ta quay về xem con trai của ta, nó đang bị bệnh, ta phải đi xem một chút. Như vậy cho dù có bị tiêu tán, ta cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào.”

Diệp Phi Ly giải thích: “Bây giờ cô không thể rời khỏi phạm vi bao phủ của móc câu của ta, bằng không cô sẽ bị vật kia phát hiện ngay lập tức... Về mặt thuật pháp linh hồn, nó có trình độ rất cao.”

Thị nữ khẩn cầu nói: “Cầu xin ngài, xin giúp ta một lần. Ta đã chết, không có tâm nguyện gì khác, chỉ muốn nhìn con ta một cái thôi.”

Diệp Phi Ly nhìn phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm.

Bốn vị thần kia đã lộ rõ tà ác, quốc vương lại sai cô gái này đến đây gặp mình.

Cô gái này có thể được giao cho trọng trách như vậy, hẳn là thân tín bên người quốc vương, hoặc là một nhân vật bí ẩn nào đó, không thể để mọi người biết được.

Nói cách khác, nàng nhất định từng tiếp xúc với rất nhiều chuyện bí ẩn, biết được rất nhiều tin tức.

Những thông tin về An Hồn Hương, cho dù là người của An Hồn Hương cũng không chắc đã được biết.

Cố Thanh Sơn nhìn linh hồn thị nữ.

Chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, mặc dù là linh hồn nhưng nước mắt trên khuôn mặt vẫn không ngừng chảy xuống như trước.

Cố Thanh Sơn mở miệng hỏi: “Cô không yên lòng con của mình, thế còn cha của nó đâu?”

“Lúc ta mang thai, hắn đã từ bỏ chúng ta.” Cô gái nói.

“Đứa trẻ là do cô một thân một mình nuôi nấng.”

“Đúng vậy.”

“Đây đúng là một chuyện không dễ dàng, xin hỏi xưng hô thế nào?”

“Ta là Huyền Nhã.”

“Xin chào Huyền Nhã, ta là Cố Thanh Sơn, những người này là bạn của ta.”

Cố Thanh Sơn giới thiệu mọi người với nàng.

“Hiện tại, xin cho phép chúng ta đi cùng với cô về nhà, một mặt là để giúp cô gặp mặt con của cô, mặt khác, chúng ta cũng cần một chỗ để che giấu hành tung.”

Cô gái mừng đến chảy nước mắt, run giọng nói: “Thật sao? Ta bây giờ chỉ là một quỷ hồn, nhưng ta vẫn muốn biểu đạt lòng biết ơn.”

Nàng khom người chuẩn bị quỳ xuống.

Cố Thanh Sơn liền vội vàng đỡ nàng dậy.

“Không cần như vậy, cô là vì hoàn thành nhiệm vụ cứu chúng ta cho nên mới bị giết chết.”

Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, ngược lại chúng ta mắc nợ cô không ít.”

...

Ở một góc hẻo lánh trong thành.

Cô gái tên Huyền Nhã đứng ở trước một gian phòng nhỏ, do dự không tiến lên.

“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Nó... nới ba tuổi, ta không biết phải làm thế nào để đối mặt với nó.”

Mọi người nghe vậy đều trầm tư một hồi.

Đứa nhỏ kia thật đáng thương, không có cha, bây giờ lại mất mẹ.

Sau đó nó làm sao mà sống? Sẽ đối mặt với khốn cảnh như nào?

Một mình nó làm sao sống sót?

Laura chẳng biết nghĩ tới điều gì, hai mắt từ từ rũ xuống, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.

Cố Thanh Sơn đang âm thầm suy tính.

Kể từ lần cuối cùng sử dụng Thiên kiếm đến nay đã qua năm ngày, chí ít còn phải đợi năm ngày nữa mới có thể phóng thích “Loạn Lưu”.

Lúc này không có cách nào làm nàng sống lại.

Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi chung với cô.”

Cô gái lắc đầu, lại từ từ gật đầu.

Nàng giơ tay lên đẩy cửa ra.

Nhưng mà tay nàng lại xuyên qua cửa.

Diệp Phi Ly áy náy nói: “A, xin lỗi, sức mạnh thực thể hóa quỷ hồn chỉ có thể duy trì trong mấy phút ngắn ngủi.”

Cô gái tựa như thở phào nhẹ nhõm, lui về.

Cố Thanh Sơn hỏi: “Ước chừng bao lâu mới có thể sử dụng lần thứ hai?”

“Một giờ.”

“Chỉ có một tiếng đồng hồ sao, chúng ta có thể chờ.”

“Thế nhưng một giờ sau vẫn chỉ có thể dùng mấy phút như cũ. Dù sao thực thể hóa quỷ hồn cũng không phải là năng lực chuyên môn hạng nhất, chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ của trường câu mà thôi.”

“Như vậy lại hơi phiền phức, nếu như nàng đang nói chuyện cùng đứa nhỏ thì vừa vặn đến giờ, như vậy chẳng phải là tiêu à?”

“Ừ...”

Mọi người nhao nhao thảo luận.

Huyền Nhã nghe mọi người bàn bạc, từ từ gục đầu xuống.

Đột nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng gọi ầm ĩ:

“Mẹ...”

Huyền Nhã không quan tâm tới gì nữa, lập tức yên lặng há mồm, chẳng biết nói câu gì đã trực tiếp vọt vào vên trong.

Mọi người đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nhưng tình hình bên trong sao có thể qua mắt được bọn họ?

Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quan sát.

Chỉ thấy trong căn phòng, chén nước trên bàn bị đánh đổ, bình thuốc rơi trên mặt đất.

Một đứa trẻ ba tuổi nằm ở trên giường, bệnh tật khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm hết lại.

Tình hình của nó không được tốt lắm, bệnh có vẻ nặng.

Thế nhưng nó rất kiên cường, yên lặng chịu đựng đau khổ, chỉ khi quá mức khó chịu mới gọi một tiếng mẹ.

Huyền Nhã xoay quanh đứa trẻ.

Nhưng mà nàng chỉ là quỷ hồn, nói bất cứ cái gì đứa trẻ cũng không nghe được, không cảm giác được.

Nàng gấp đến mức khóc lên.

“Chúng ta đi vào giúp nó.” Diệp Phi Ly nhấc chân đi vào.

Trương Anh Hào ngăn cản hắn ta, thấp giọng nói:

“Một người xa lạ như cậu xông vào, không phải Thần duệ, coi chừng dọa sợ con nhà người ta.”

Diệp Phi Ly nắm tay lại, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Trương Anh Hào nói: “Đánh bất tỉnh, sau đó điều trị.”

“Anh quá thô bạo.”

Diệp Phi Ly bất mãn nói.

Cố Thanh Sơn nhìn một màn này, đột nhiên cảm giác được mình bị một đôi tay nhỏ bé níu lấy.

Cúi đầu nhìn xuống, là Laura.

“Thanh Sơn...” Laura nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nó đã là một đứa bé mồ côi.”

“Ừ.”

“Chúng ta giúp nó một chút, được không?”

“... Được.”

Phía sau Cố Thanh Sơn, một thanh trường kiếm bay ra, hóa thành Sơn Nữ.

“Công tử, ta đi cho.” Sơn Nữ xung phong nhận việc.

Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Cô chưa từng làm mẹ, không biết làm thế nào. Làm không giống, sợ rằng còn gây ra phiền toái.”

Hắn vỗ vỗ vai Diệp Phi Ly: “Đưa Huyền Nhã trở về, ngoài ra, cho tôi một sợi tóc của nàng.”

“À, được.”

Diệp Phi Ly kêu quỷ hồn trở về, sau đó phóng thi thể ra, nhổ một sợi tóc trên đầu đưa cho Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn cầm tóc, hỏi Diệp Phi Ly: “Cái này... có thể cho tôi và Huyền Nhã thành lập một ít kết nối tâm linh không?”

“May mắn anh là tu sĩ, linh giác tương đối mạnh, vậy nên mới miễn cưỡng có thể làm được, nhưng thời gian không dài.”
Bình Luận (0)
Comment