Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1287

Hắn ta nói tiếp: “Có lẽ cũng có người không cường đại nhưng thần kỹ lại vượt qua sức mạnh hạn chế, uy ực vô cùng. Hơn nữa, quốc vương An Hồn Hương thế hệ này là vị quốc vương mạnh nhất trong tất cả các thế hệ, nàng nói các người nhất định không thể khinh thường, nếu không sẽ hỏng việc.”

Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Hiểu, tôi muốn hỏi thêm một chút, nàng có biết thần kỹ của quốc vương là gì không?”

“Nàng nói thần kỹ của quốc vương thế hệ này chính là Khiếu Thiên Bách Thân, thần kỹ này có thể giúp cho quốc vương mượn thần kỹ của các vị quốc vương đời trước.”

“...” Cố Thanh Sơn.

“...” Trương Anh Hào.

“Quả nhiên là quốc vương mạnh nhất.” Laura nói.

“Cốc!”

“Cốc!”

“Cốc!”

Bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Cố Thanh Sơn nhìn phía Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào lắc đầu, ý bảo bẫy rập mình bố trí bên ngoài vẫn chưa phát động, cũng không phát hiện có người đến đây.

Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra ngoài, không thấy bất cứ thứ gì.

“Cốc!”

“Cốc!”

“Cốc!”

Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.

Đột nhiên, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Laura đều không thể động.

Bọn họ giống như bị vây ở trong không gian chật hẹp, ngay cả cử động cánh tay một chút cũng không được.

Cố Thanh Sơn cũng cảm nhận được không gian bốn phía co rút kịch liệt.

Không gian đè ép thân thể của hắn, đồng thời toàn bộ ngưng kết thành bức tường vô hình, tựa như sắp để lại cho hắn đúng một mảnh đất nhỏ để dung thân.

Đột nhiên, hai mắt Cố Thanh Sơn hình như có cảm giác, chợt bộc phát ra một dòng khí lưu vô hình, làm không gian đang co rút kịch liệt này tách ra.

Không cần tốn nhiều sức lực.

Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.

Trong hư không, một giọng nói cũng bất ngờ vang lên.

“Ôi?”

Lúc giọng nói này vang lên, Đại Ca nang nằm trên ghế đã đứng dậy, đứng ở bên người Cố Thanh Sơn.

“Đây là Khóa Thứ Nguyên Môn, thần kỹ hệ âm, có thể khiến cho mọi người bị phong tỏa trong không gian, không thể di chuyển.” Đại Ca thấp giọng nói.

“Vậy sao? Nghe có vẻ rất lợi hại.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.

Trên Giao diện Chiến Thần, hai hàng chữ nhỏ phát sáng nổi lên:

[Do kết hợp sức mạnh của cả hỗn độn, song song, thế giới tầng trong, Địa kiếm và lực lượng của Địa, Thủy, Hỏa, Phong, Đồng thuật trong thế giới của ngài đã phá vỡ thần kỹ: Khóa Thứ Nguyên Môn.]

[Đồng thuật trong thế giới của ngài vẫn đang tích góp sức mạnh.]

Cố Thanh Sơn đảo qua thần niệm, tâm ý khẽ động.

Bốn thanh trường kiếm di chuyển phía sau lưng hắn.

Hắn vươn tay cầm Thiên Địa song kiếm.

Động sát khí.

Đối phương không chào hỏi, trực tiếp xuất thủ vây khốn Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly và Laura.

Đây là một loại thăm dò bao hàm ác ý.

Nếu như toàn bộ mọi người đều bị nhốt, sợ rằng đối phương sẽ cho rằng không có chút uy hiếp nào, coi như không có giá trị, sau đó trực tiếp bị giết chết!

Cố Thanh Sơn nhìn hư không, hờ hững nói: “Đây là kiểu gõ cửa thiếu lễ phép nhất mà ta từng nghe, nếu như muốn chết thì vào đây.”

Hắn đã bị chọc giận.

Kế tiếp chỉ cần đối phương dám can đảm ra tay, cho dù Cố Thanh Sơn phải hao hết hơn một triệu hồn lực còn lại cũng phải giết hắn ta ngay tại chỗ.

Dường như cảm nhận được sát ý, hư không rơi vào trầm mặc.

“Thật là làm cho người ta bất ngờ, ngoại trừ sứ đồ lưu vong, vẫn còn một người có thể chống lại thần kỹ của ta.”

Một giọng nói khó hiểu lẩm bẩm vang lên.

Trong hư không, một gã đàn ông đầu đội vương miện, mặc trường bào đỏ thẫm hoa lệ đi tới.

Quốc vương An Hồn Hương.

“Xin tha thứ cho ta thất lễ, dù sao ta muốn biết rốt cuộc là hạng người gì đã đánh bất tỉnh thuộc hạ của ta.” Quốc vương tràn đầy áy náy nói.

Hắn ta lại nhìn hai gã thuộc hạ nằm té ngã trên mặt đất, lẩm bẩm: “Đầu năm nay, người hữu dụng càng ngày càng ít...”

Cố Thanh Sơn nhìn theo hắn ta, phát hiện hắn ta không thể trông thấy quỷ hồn Huyền Nhã.

Sắc mặt Huyền Nhã trắng bệch, vội vội vàng vàng nói gì đó với Cố Thanh Sơn.

Thế nhưng Diệp Phi Ly bị giam cầm trong một không gian đặc thù, không thể kịp thời truyền đạt ý của nàng.

Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, lập tức cảm ứng được một sự kiện nào đó.

“Sơn Nữ!” Hắn chợt quát lên.

“Dạ, công tử.”

Giọng nói của Sơn Nữ vang lên.

Trường kiếm tựa thu thủy bay vút tới trước giường, chợt bộc phát ra kiếm ảnh màu đen.

Bí kiếm, Họa Ảnh!

Chỉ nghe một tiếng “keng” thanh thúy vang lên.

Trong hư không tựa như có cái gì đó bị chém nát.

Trường kiếm thu lại toàn bộ kiếm quang, treo lơ lửng trên giường, bảo vệ đứa trẻ đang ngủ say.

Lục Giới Thần Sơn kiếm phá vỡ hết thảy mọi pháp tắc.

Để nó bảo vệ cho đứa trẻ, chắc là không có vấn đề.

Huyền Nhã nhìn một màn này, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Ánh mắt quốc vương rơi vào trên trường kiếm, mày nhăn lại.

Hắn ta nói bằng giọng điệu khó hiểu: “Thật là làm cho người ta bất ngờ... Nàng rõ ràng đã chết, các ngươi che chở con trai của nàng như thế, là bởi vì đã ký kết thỏa thuận bí mật gì với nàng sao?”

Cố Thanh Sơn nói: “Người có thệ ước với nàng chính là ngươi, chứ không phải ta... Kỳ thật chúng ta cũng thật bất ngờ, dù sao kiểu ra tay giết một đứa trẻ đang ngủ say thế này, người bình thường không làm được.”

Quốc vương im lặng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Cố Thanh Sơn đã nghĩ hắn ta sẽ lập tức ra tay.

Thế nhưng công kích cũng không hề xuất hiện.

“Ngươi thì biết cái gì, đó là một nghiệt chủng, là chuyện riêng của hoàng thất chúng ta, không hề liên quan tới người ngoài như ngươi.” Quốc vương nói.

Ánh mắt quốc vương chuyển sang nhìn Đại Ca, giọng nói thư thái: “Người đứng đầu vương miện ngôi sao, hình như ngươi bị thương rất nặng, vậy mà còn có thể chống lại thần kỹ của ta, đúng là ngoài dự liệu của ta.”

Trên mặt quốc vương lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười, nhìn sang hai người.

“Hai vị, không nên quản chuyện nhỏ này, vừa rồi các ngươi đã chứng minh thực lực của bản thân. Kế tiếp, chúng ta có thể cùng ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau, bàn về tình hình trước mắt.”

“Có lẽ chúng ta còn có thể hợp tác.”

Cố Thanh Sơn và Đại Ca nhìn nhau.

"Chúng ta cũng đang có ý đó."

Hai người đồng thanh nói.

Lời còn chưa dứt, Đại Ca đã xông tới.

Cuốn sách của hắn ta vốn mở ra một trang, hắn dùng một tay nắm, nhanh chóng gọi thứ gì đó ra.

Cố Thanh Sơn lại chẳng biết đi đâu.

Sắc mặt Quốc vương có vẻ trào phúng, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt lại thay đổi.

Hắn ta phát hiện mình bị giam cầm trong...

Khóa Thứ Nguyên Môn!

Đây chính là thần kỹ mình mượn dùng của quốc vương đời trước, giờ lại vây khốn chính mình.

Trong hư không, một thanh âm hưng phấn vang lên:

“Vèo vèo vèo vèo vèo!”

Trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn từ trên trời giáng xuống.

Một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa mang theo tia sáng sắc bén bạo ngược bay thẳng đến cổ quốc vương.

Quốc vương nhìn lôi điện trên thân Địa kiếm, sắc mặt cũng biến đổi.

Một kiếm này uy lực không tính là lớn, nhưng lại mang đến cho hắn ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Quốc vương đột nhiên mở miệng, hung hăng phun ra một ngụm khí đen nghênh đón trường kiếm.

Rõ ràng là Cố Thanh Sơn ra kiếm trước, nhưng quốc vương lại công kích nhanh hơn mấy bậc.

Đây là chênh lệch thực lực.

Trong giây lát, Cố Thanh Sơn không do dự tiếp tục chém trường kiếm xuống!

Đại Ca đã di chuyển đến khoảng cách thích hợp để thi triển thuật pháp, quát lớn: “Thánh linh chi hộ!”

Quyển sách trên tay hắn ta phát ra âm thanh rung động.

Trước mặt Cố Thanh Sơn, một tên quái vật nhiều sừng không biết tên đã được Đại Ca triệu hoán ra.

Quái vật này mở miệng một cái, nuốt vào toàn bộ khí đen.

Quái vật hét thảm một tiếng, tức thì biến mất.

Nhờ quái vật do Đại Ca triệu hoán giúp đỡ, Cố Thanh Sơn căn bản không cần né tránh.

Hắn chỉ cần...

Hướng về phía trước...

Chém!

Thần thông Lôi điện – Kinh Mộng.

Quốc vương trúng một kiếm này, lập tức không thể động đậy.

Cố Thanh Sơn vung ra kiếm thứ hai, chém đứt tay chân của đối phương.

Lúc này Đại Ca chợt quát lên: “Lui!”

Cố Thanh Sơn lắc mình biến mất.

Trong nháy mắt, lại một quốc vương xuất hiện trong hư không, đưa tay về vị trí Cố Thanh Sơn vốn đứng ở đó.

Vết rạn không gian màu đen xuất hiện trên bàn tay y, bốn phía biến thành một mảnh hư vô.
Bình Luận (0)
Comment