Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1403

Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng đành phài nhắc nhở: "Ta là con gái đấy, ngươi có hiểu không? Ngươi có biết khen con gái không? Con gái là muốn được nghe lời khen. Ôi... Nói thế nào ngươi mới hiểu đây?"

Cố Thanh Sơn gật gật đầu, tiếp nhận lời kháng nghị của đối phương.

Hắn trầm tư một lát, chân thành nói: "Ta cảm thấy, trong số tất cả những người con gái mà ta từng tiếp xúc thì cô đặc biệt nhất."

"Ta đặc biệt ở chỗ nào?"

Thiên Sứ Thánh Vịnh hỏi mà không kịp chờ đợi.

Cố Thanh Sơn nói: "Cô là cô gái dũng cảm, năng chinh thiện chiến, thực lực mạnh mẽ nhất!"

Gió lạnh thổi qua.

Thế giới hoàn toàn yên ắng.

Tất cả mọi người đều nói không ra lời.

Thiên Phụ trầm ngâm: "Thằng nhãi này hình như vẫn rất an toàn!"

"Ngươi không đuổi hắn nữa à?" Người khổng lồ Nguyên thủy hỏi.

"Không, đợi lát nữa vẫn phải đưa hắn đi mau!"

"Vì sao?"

"Ta có dự cảm không lành."

"... Ngươi làm cha như này… ta thật sự không muốn nói ngươi nữa."

Trong giáo đường, Cố Thanh Sơn cau mày, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Thiên Sứ Thánh Vịnh thật tỉ mỉ.

Kỳ quái!

Tại sao cô ấy lại không có dấu hiệu muốn cười nhỉ? Thậm chí xem ra còn muốn khóc?

Được rồi, không thể nghe theo cô ấy được.

Cuối cùng hắn hạ quyết tâm.

Cố Thanh Sơn chính là người như vậy, khi quyết định làm cái gì thì lập tức sẽ đi làm. Dù là Địa kiếm cũng phải phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Chuôi kiếm của hắn đưa đến nách Thiên Sứ Thánh Vịnh rồi chọc nhẹ một cái.

Thân thể Thiên Sứ Thánh Vịnh run lên, nhớ tới tất cả mọi chuyện mới xảy ra vừa rồi, cũng không nín cười được nữa:

"A ha ha ha ha ha... đừng chọc nữa mà! A ha ha ha... thật là xấu hổ. Ta là... A ha ha ha... Thiên Sứ... A ha ha ha... Thánh Vịnh. Sau này vạn giới... ha ha ha ha ha... sẽ cười ta...."

Răng rắc!

Răng rắc!

Một lớp đá bong ra khỏi người cô.

Thiên Sứ Thánh Vịnh nhẹ nhàng ngã xuống đất, hào quang thánh khiết không ngừng dâng lên trên thân, vờn quanh không ngớt.

Sức mạnh của lời nguyền cuối cùng đã hoàn toàn biến mất rồi!

Tiếng cười trong trẻo quanh quẩn trong giáo đường.

Hai mắt Cố Thanh Sơn rũ xuống, nhìn vào những tảng đá rơi xuống kia.

Chúng rơi vãi trên mặt đất thành nhiều mảnh to nhỏ khác nhau, bên trong lộ ra màu xám trắng khô khốc, sau đó hóa thành bão cát, tan vào không trung.

Thiên Sứ Thánh vịnh cuối cùng cũng ngưng cười.

Cô khẽ thở dài: “Đa tạ ngươi giúp ta hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền. Tiện thể nói một câu, khen người ta một cách tử tế rất khó sao?”

Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Ta đã cố gắng lắm rồi, vả lại, nói thật lòng... xét về mặt hiệu quả thì khoa học mới đáng tin cậy.”

Hắn thu hồi Địa kiếm, nhẹ nhàng quay nó lại, đưa tay cầm lấy chuôi kiếm.

Cuối cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Thiên Sứ Thánh Vịnh còn muốn lên tiếng, nhưng giữa không trung bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

“Đi!”

Vừa dứt lời, Cố Thanh Sơn liền biến mất ngay trước mặt cô.

Thiên Sứ Thánh Vịnh sửng sốt.

Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao vút.

“Thánh phụ...”

Thiên Phụ đáp xuống, vui vẻ nói: “Con gái, thân thể con vừa mới khỏi, nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Thiên Sứ Thánh Vịnh vội vàng nói: ‘Vừa nãy là Người khổng lồ Nguyên thủy...”

“Thằng nhóc kia đến từ 190 triệu năm sau, hiện tại đã trở về.” Thiên Phụ nói.

Thiên Sứ Thánh Vịnh im lặng, bỗng nhiên thả lỏng, nói: “Hắn cũng chỉ mới nắm giữ một chút xíu sức mạnh Kỳ Quỷ, xem ra 190 triệu năm sau, thế giới Phủ Bụi vẫn chưa bị ai đánh chiếm?”

“Đúng vậy, không phải ai cũng có cơ duyên như vậy đâu, con gái.” Thiên Phụ đáp.

Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn cha mình, nở một nụ cười xinh đẹp.

Thiên Phụ lại nói: “Đi thôi, hiện tại ta muốn dẫn con rời khỏi Đảo hoang Thời gian này, trở về dòng thời gian bình thường.”

“Con sẽ xuất hiện ở khoảng thời gian nào?” Thiên Sứ Thánh Vịnh hỏi.

“Chín mươi triệu năm sau, ta đã xây dựng một thế giới khép kín cho con ở đó. Con gái, hy vọng con hiểu cho ta.”

“Con biết, cha, trong thời gian 190 triệu năm, con không thể ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì...”

Thiên Sứ Thánh Vịnh chỉ trầm tư chốc lát, nói: “Chi bằng con xuất hiện từ khoảng thời gian sau khi người đó rời đi, như vậy có thể tránh ảnh hưởng đến dòng thời gian và lịch sử, cũng không nhất thiết phải sống trong một thế giới khép kín đến một trăm triệu năm.”

Thiên Phụ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thế nhưng con gái à, tất cả sức mạnh của ta đều dùng để duy trì Đảo hoang Thời gian này, tối đa chỉ có thể đưa con trở về chín mươi triệu năm sau. Đây là khoảng cách an toàn mà ta có thể đảm bảo sẽ không bị quái vật trong dòng sông thời gian phát hiện.”

Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn cha mình, mỉm cười: “Không sao, cha không cần suy nghĩ nhiều, chuyện này để tự con làm.”

Trên người cô bốc lên một loại sức mạnh kỳ diệu.

“Lời nguyền đã được giải trừ, chỉ cần con lấy được sức mạnh từ thế giới Phủ Bụi là sẽ làm được thôi...”

...

Tầng mây.

Người khổng lồ Nguyên thủy trở về trước một bước.

Nó ho nhẹ một tiếng, lấy ra quyển sách kia, làm bộ lẩm nhẩm.

Xoạt...

Cố Thanh Sơn đột nhiên hiện lên từ hư không, rơi vào trên bậc thang trong tầng mây.

“Người trẻ tuổi, làm không tệ nha.” Người khổng lồ khích lệ.

“Sao đột nhiên ngài lại gọi ta trở về?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đương nhiên! Vụ làm ăn quan trọng như vậy, ta nhất định phải tự mình theo dõi, hơn nữa ta cũng sợ ngươi làm cho nhiễu loạn.”

Tay Người khổng lồ đặt ở dưới tầng mây, thu vào một đồng tiền vàng quý hiếm.

Đây là thù lao Thiên Phụ lén trả cho, yêu cầu lập tức mang chàng trai trẻ này đi.

“Sao vậy, thấy thiên sứ xinh đẹp, không nỡ trở về à?” Người khổng lồ trêu ghẹo.

Ngoài dự đoán của nó, Cố Thanh Sơn lại thở phào một cái.

“Không, vô cùng cảm kích.”

Hắn trông có vẻ thả lỏng hơn nhiều.

Người khổng lồ thấy hắn như vậy cũng cảm thấy yên lòng.

Nó vươn hai ngón tay, kẹp lấy thư ủy thác, lắc nhẹ.

Lách cách!

Bảo thạch màu sắc sặc sỡ từ trong thư ủy thác rơi ra, bị Người khổng lồ lấy trình độ nhanh nhẹn không phù hợp với thể hình của nó nắm trong tay.

Nó để bảo thạch trong lòng bàn tay, lại cầm từng viên một lên kiểm tra tỉ mỉ.

“Ừm, mặt hàng này không tồi, lần này Thiên Phụ thực sự rất hào phòng.”

Nó nhẹ nhàng điểm một cái trên không trung.

Ánh sáng bảy màu lập tức chiếu sáng tầng mây.

Kẻ phá hủy vạn vật.

Nó lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn lần nữa.

“Thanh trường mâu này là của ngươi... Ta rất hài lòng về vụ buôn bán lần này, tin tưởng ngươi cũng giống như vậy.” Người khổng lồ nói.

Cố Thanh Sơn cười gật đầu, nhìn Trường mâu bảy màu.

Chằng biết tại sao, hắn chợt nhớ tới lời mà Người tạo vật của Đất từng nói khi xưa.

“Xin cầm lấy nó, nó sẽ dẫn ngươi đi tìm kiếm thanh trường mâu này... Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy nó chính là then chốt để khắc chế Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.”

Cố Thanh Sơn không nói gì.

Cuối cùng đã tới giờ khắc này.

Rốt cuộc thanh trường mâu này có thể dùng để đối phó Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hay không, sẽ sớm được kiểm chứng.

Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một mảnh vụn bảy màu.

Trên Giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện dòng chữ nhỏ phát sáng:

[Mảnh vỡ của Kẻ phá hủy vạn vật.]

[Khi ngài nắm nó trong tay, ngài có thể cảm ứng được vị trí của trường mâu.]

[Trả mảnh vỡ này cho Kẻ phá hủy vạn vật, nó sẽ thay đối ấn tượng đối với ngài.]

Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng bắn mảnh vụn ra, để cho nó bay về phía Trường mâu bày màu.

Trường mâu bảy màu ù một tiếng, chủ động tiến lên đón.

Mảnh vụn lặng lẽ dung nhập vào trường mâu, giống như là một giọt nước quay về biển rộng.

Chỉ một thoáng, toàn bộ ánh sáng bảy màu trên thanh trường mâu đều biến mất.

Nó bay đến trước mặt Cố Thanh Sơn, chấn động kịch liệt, phát ra âm thanh ù ù thống khổ.

Cố Thanh Sơn lại càng hoảng sợ.

Chẳng lẽ chỉ thêm một mảnh vụn liền làm cho món binh khí này hỏng mất rồi?

“Ngu ngốc, mau cầm nó!” Người khổng lồ lên tiếng.

Cố Thanh Sơn vội vã cầm trường mâu.

Trong lòng hắn lập tức có thêm một đoạn thông tin.

Giao diện Chiến Thần cũng phản ứng lại bằng mấy hàng chữ nhỏ:

[Một trong bảy món Thánh binh Vực Sâu, Kẻ phá hủy vạn vật, từ khi sinh ra cho tới nay vẫn luôn bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nắm giữ, không một ai biết giá trị thực sự của nó.]
Bình Luận (0)
Comment