Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 182

Các trận pháp công kích cỡ lớn nối tiếp nhau khởi động, Nhân tộc và yêu ma trong trận địa đều bị uy lực lớn mạnh của trận pháp chém giết liên tục, không ngừng một khắc nào.

Trận pháp công kích của Nhân tộc nhắm chuẩn vào chính mình, mà không phải kẻ địch, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Hình như ngay từ lúc bắt đầu, Nhân tộc đã chuẩn bị sẵn tâm lý đồng quy vu tận với yên ma.

Một số yêu ma chạy thoát ra khỏi trận địa Nhân tộc, nhưng đa số yêu ma và tu sĩ Nhân tộc đều chôn thân dưới trận pháp tấn công cỡ lớn tầng tầng lớp lớp đó.

Rõ ràng Tam thánh đã không còn nữa, rõ ràng yêu ma đã chiếm được ưu thế, rõ ràng có sự phản loạn của linh thú, nhưng tu sĩ Nhân tộc ngay cả mạng cũng không cần, khởi động trận pháp đồng quy vu tận.

Yêu mà và linh thú trong phút chốc thương vong nặng nề.

Rất nhiều Yêu cơ Thiên Ma hiện hình từ thi thể của linh thú, sắc mặt lạnh như băng, bay về phía tháp miếu Ma cung ở sông Ma Vân.

“Nhân tộc, thật là dũng cảm…”

Tân Tôn Giả thở dài một hơi, không thể không chấp nhận trận thắng thảm thương này.

Nhân tộc tuy có hàng vạn tu sĩ tinh nhuệ tham chiến, nhưng các môn phái môn tông chắc chắn vẫn còn rất nhiều tu sĩ trấn giữ.

Các tông môn Nhân tộc đều có đại trận pháp hộ sơn, tương lai nếu công đánh, cực kỳ khó khăn.

Chết nhiều thủ hạ như vậy, đến lúc công đánh các môn phái môn tông, nói không chừng bản thân ông ta cũng phải ra tay.

Mà muốn công phá đại trận pháp phòng ngự được kế thừa hơn ngàn vạn năm nay, chính bản thân ông ta cũng sẽ mệt chết.

Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác.

Trước tiên phải đánh thắng trận quyết chiến này, sau đó hẵng suy nghĩ những thứ còn lại.

Theo tiếng thở dài của Tân Tôn Giả, trận pháp công kích cỡ lớn khiến người khác hoa cả mắt đó từ từ ngừng lại.

Tất cả đều kết thúc rồi.

Đột nhiên, Tân Tôn Giả trừng lớn hai mắt.

Chỉ nhìn thấy hàng trăm hàng nghìn thi thể yêu ma và linh thú để lại, nhưng mà tất cả tu sĩ Nhân tộc đều biến mất hết.

Không có làn sóng dao động khi trận pháp ẩn giấu được khởi động, không có cảnh tượng tháo chạy trốn đi, không có tiếng kêu thảm thiết lúc tu sĩ tự nổ.

Tất cả tu sĩ Nhân tộc, ngay cả một cỗ thi thể cũng không còn, đã biến mất một cách vô thanh vô thức như thế.

Đây là biến mất thật sự, ngay cả một chút dấu vết cũng không có, một cọng lông cũng không tìm được.

“Đây là chuyện gì? Người đâu? Mau tìm cho ta!” Tân Tôn Giả theo bản năng quát lên.

Ông ta gấp gáp xông lên phía trước, điên cuồng tìm kiếm cùng với mấy tên yêu quái khác.

Những con yêu ma còn sống đều sững sờ trong trận địa, ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm thế nào mới tốt.

Những linh thú may mắn còn sống sót, tất cả đều ngã xuống đất, không còn tiếng động nào.

Một ảo ảnh của Yên cơ Thiên Ma vứt bỏ thân thể của linh thú, lập tức bay lên trời.

Bọn họ hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó, không liếc nhìn các Yêu Thánh một lần nào, chỉ toàn lực bay về hướng tháp miếu Ma cung.

Các Yêu cơ Thiên Ma vừa bay vừa mở miệng niệm chú: “Sá chỉ, trá trá la sá chỉ, lô ha lệ, ma ha lô ha lệ, a la, giá la, đa la, tóa ha." (*)

(*) Một đoạn niệm kinh tiếng Phạn trong Ma Vương Hộ Pháp Thần Chú – kinh Đại Niết Bàn.

Tháp miếu Ma cung lập tức tỏa ra muôn vạn hào quang, hóa thành một cung điện nguy nga hoành tráng, đón các Yêu cơ Thiên Ma vào điện.

Còn ở trên trận địa Nhân tộc, một làn sương mỏng ập đến, rồi lại bị gió thổi bay đi.

“Sương mù này…” Một tên yêu quái đăm chiêu suy nghĩ và lẩm bẩm.

Tân Tôn Giả nắm lấy tên yêu quái, hét lên giống như bị điên: “Sương linh này có vấn đề gì? Nói mau, không nói ta sẽ giết chết ngươi!”

Tên yêu quái đó bị làm cho hoảng sợ, lập tức nói: “Sương linh này hình như là linh khí còn sót lại sau khi thuật pháp được giải trừ.”

Tân Tôn Giả thả gã ra, lắc đầu nói: “Không, không thể nào.”

Thuật pháp.

Nực cười, thuật pháp nào mà có thể khiến hàng vạn tu sĩ biến mất trong nháy mắt chứ?

Trong thế giới này, Nhân tộc không thể nào có thuật pháp như vậy. Cho dù là Tam Thánh còn ở đây, cũng không cách nào làm đến bước này.

Tân Tôn Giả ngừng lại một chút, ép buộc bản thân mình bình tĩnh, suy nghĩ cân nhắc lại.

Hòa thượng Bi Ngưỡng là tu sĩ của Phật môn, tuy nói pháp thuật của Phật môn chuyên dùng để đối phó với Thiên Ma, nhưng về phương diện ẩn giấu tung tích thì vốn không cách nào đạt được hiệu quả như thế này.

Sở trường của Huyền Nguyên Thiên Tôn là bùa chú và thuật pháp công kích thuộc Ngũ hành, nhưng về mặt bùa chú thì không thể có năng lực không tưởng đến thế.

Càng huống hồ, vài trăm năm nay, Huyền Nguyên Thiên Tôn trước giờ chưa từng triển khai thuật pháp nào kỳ diệu như thế.

Bách Hoa Tiên Tử càng không cần phải nói, ngoại trừ về võ công và thuật pháp sát phạt có uy lực mạnh mẽ ra, nàng ta chỉ biết…

Nàng ta chỉ biết…

Nàng ta…

Tân Tôn Giả sửng sốt trong nháy mắt, đột nhiên bị chấn động toàn thân, ngẩng đầu phun ra một ngụm máu.

“Tạ Đạo Linh!” Đôi mắt của ông ta chảy ra hai hàng lệ máu, vô cùng không cam tâm rống lên.



Mây đen vần vũ che khuất cả bầu trời.

Trong khung cảnh tang thương ấy, một nữ tử mặc vũ y nghê thường màu xanh biếc đang lặng yên đứng. Gió mạnh thổi tới người nàng lại chỉ như gió phất qua nhành liễu, thổi tay áo nàng bay bay, dáng người nàng như mộng ảo.

Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng được che đi bởi một tầng lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, thi thoảng lại linh động xoay tròn như đang suy nghĩ tâm sự gì đó.

Bỗng nhiên, nàng cảm ứng thấy cái gì, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó độ cong dần dần mở rộng.

"Không ngờ, ngoài kiếm thuật còn có thể dùng một chút quỷ kế..." Trên mặt nàng mang theo ý cười, hơi nghiêng đầu, miệng lại khẽ lẩm bẩm.

Nhìn bộ dạng của nàng, giống như vẫn không thể tin được sự thật trước mắt.

Thần thông Hóa Thân Thiên Vạn này vẫn luôn là một thứ nàng dùng để chơi đùa giải trí. Không ngờ lần này lại dùng để làm một đại sự theo đề nghị của đồ đệ, một đại sự đủ để quyết định sự tồn vong của nhân loại.

Bách Hoa tiên tử cảm ứng tình huống phía dưới, cảm thấy thời gian đã không sai lệch lắm, lúc này mới nhẹ nhàng vung ống tay áo.

Chỉ một thoáng sau, một gã đạo nhân mặt đỏ và một gã tăng nhân già cỗi hiện ra thân hình.

"Thế nào, mưu lược của đồ nhi ta dùng tốt chứ?" Bách Hoa tiên tử kiêu ngạo hất cằm, đắc ý hỏi.

Bi Ngưỡng đại sư thở thật dài một tiếng, nói: "Dụ được sáu gã Yêu Thánh rời khỏi thế giới này, một lần hành động phục giết được mấy vạn linh thú, thậm chí có tới trăm nghìn yêu ma bị đánh tới tan tác bỏ mình, mà bên chúng ta lại không thiệt hại người nào. Trận đánh thế này, cuộc đời lão nạp cũng ít thấy qua."

"Mưu lược như vậy có thể làm tướng." Huyền Nguyên Thiên Tôn cũng khen ngợi một câu.

"Vậy thì chuyện của đồ nhi ta giải quyết sao?" Tạ Đạo Linh tựa như khiêu khích nhìn Huyền Nguyên Thiên Tôn.

Huyền Nguyên Thiên Tôn lập tức hơi nghẹn, hậm hực nói: "Chờ sau khi chiến sự kết thúc rồi tính tiếp."

Tạ Đạo Linh cười cười không nói thêm gì nữa.

Ba Thánh đồng thời phóng ra thần niệm, quét nhìn trận địa phía dưới.

"Chúng ta bắt đầu đi." Bi Ngưỡng đại sư nói.

"Đúng, chúng ta nên lên rồi." Huyền Nguyên Thiên Tôn gật đầu.

"Được." Tạ Đạo Linh cũng gật đầu. Nàng nhìn về phía một bãi đất cao, thoáng trầm ngâm.

Bãi đất cao kia có địa thế cao hơn chung quanh rất nhiều, dễ thủ khó công, là trận địa ba người đã sớm nhắm tới.

Ống tay áo nàng lại vung lên lần nữa.

Thần kỹ, Tụ Lý Càn Khôn.

Một lượng lớn các tu sĩ xuất hiện trên bãi đất cao đó.

Bọn họ đã sớm chuẩn bị, hai chân vừa mới chạm đất đã nhanh chóng bắt đầu bố trí trận pháp, phân phối bùa, đan dược, kết thành trận hình công kích, vội vàng tới mức chóng mặt.

Định Viễn tướng quân Công Tôn Trí và Định Viễn tướng quân Hòa Thượng cùng nhau chỉ huy các tu sĩ bố trí các loại pháp trận.

Nhưng lại không thấy bóng dáng của một vị Định Viễn tướng quân khác - Ô Tinh Văn.
Bình Luận (0)
Comment