Chú Nai Chạy Loạn

Chương 15



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Buổi tối ở Hoắc gia thanh tịnh, thời điểm dùng bữa tối bọn họ theo chân Hoắc lão gia đến phòng ăn.
Nếu không phải Hoắc Chính Nam hiểu rõ bữa cơm này ông nội gọi gã đến là để tính sổ, gã còn tưởng rằng đây là gã dẫn người yêu về ra mắt gia đình.

Lục Lạc Cẩm lần thứ ba bước vào Hoắc gia, nhưng mỗi đến đều là những chỗ không giống nhau, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp giống như lần đầu tiên đến.
Hoắc lão gia năm nay đã 83 tuổi nhưng nhìn ông vẫn khỏe mạnh phong độ đồng thời ông cũng không có khả năng mắng tôn tử ở trước mặt Lục Lạc Cẩm.

Rốt cuộc vẫn là bất công bênh vực cháu mình, rõ ràng Hoắc Chính Nam đánh người ta đến vào bệnh viện, nhưng khi Hoắc lão gia nhìn thấy bộ dáng của Lục Lạc Cẩm, liền cảm thấy Lục Lạc Cẩm chính là hồ ly tinh, tất cả bởi vì cậu nên mới sinh ra cớ sự như vậy.
Trên bàn cơm cục diện giống như Hoắc Chính Nam từng nói khi ở nhà, Hoắc lão gia tử không nhúc nhích chiếc đũa, bọn họ ai cũng không dám động.

Hoắc lão gia tử cũng không nói lời nào, không khí càng có vẻ khẩn trương, Hoắc Chính Nam liền muốn tìm lời để nói: “Chú út đêm nay không ở nhà hả ông?”
Hoắc lão gia uống một ngụm trà, ngữ khí nghe không ra cảm xúc: “Nó hôm nay đi theo chiến hữu ăn cơm.”
Hoắc lão gia bên dưới có năm hài tử, ba nam hai nữ.

Hiện giờ hai nữ nhi đều còn ở đây, ba nhi tử lại chỉ còn duy nhất Hoắc Ngôn Hình.

Hoắc Ngôn Hình là Hoắc lão gia sinh được lúc về già, từ nhỏ đã vô cùng cưng chiều hắn.

Hơn nữa hắn thông minh, học cái gì cũng hiểu, so với hai anh trai thì thông minh hơn nhiều.

Mười bảy mười tám tuổi đã bắt đầu tiếp xúc công việc ở công ty, Hoắc lão gia cũng mắt nhắm mắt mở cho hắn làm các loại quyết định “Lớn mật làm bậy”.

21 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, Hoắc lão gia từ trước đã tính toán đem mấy chi nhánh công ty giao cho hắn, không nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình phản nghịch, không rên một tiếng đã chạy tới khu quân đội.


Ngẩn ngơ một cái chính là ba năm, làm cái gì mà bộ đội đặc chủng, một chữ cũng chưa từng nói với người trong nhà.

Gia đình hắn cho rằng đời này hắn sẽ đi theo một con đường khác, trừ bỏ Hoắc lão gia thường xuyên mắng hắn, mặt khác hai người anh trai thế nhưng lại mừng thầm trong lòng.

Bởi vì bọn họ tuổi tác chênh lệch quá lớn, Hoắc lão gia lại luôn thiên vị yêu thương Hoắc Ngôn Hình nhiều hơn, bọn họ tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật ra không có cách nào xem Hoắc Ngôn Hình như anh em.

Còn nữa, Hoắc Ngôn Hình quá thông minh, hắn nếu như ở trong nhà chỉ hại thêm một đối thủ cạnh tranh, hai anh trai cũng không muốn thấy hắn.
Nhưng vào năm Hoắc Ngôn Hình 24 tuổi, hai người anh của hắn lại lần lượt qua đời.
Thật ra hắn cùng với anh trai vẫn luôn ở chung không được tốt, ba anh em sinh ra bởi ba người mẹ khác nhau, có thể bình thản ở chung mới là kỳ quái.

Đặc biệt là anh cả và anh hai, tranh đấu nhau gay gắt đã nhiều năm, tuổi càng lớn thì càng như nước với lửa.
Anh cả Hoắc Ngôn Hình không học vẫn cũng không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết trầm mê hưởng lạc, ngày thường trừ bỏ gây sự với anh hai, chính là ăn nhậu cờ bạc chơi gái.

Mà anh hai hắn cũng không phải dạng tốt lành gì, bủn xỉn âm hiểm, lòng dạ thâm sâu.
Về sau anh cả sử dụng chất cấm quá liều dẫn đến toàn thân suy kiệt mà chết, thi thể hai ngày sau mới được phát hiện.

Lại không tới hai tháng sau, anh hai hắn cũng bị tai nạn xe cộ qua đời.
Liên tiếp mất đi hai người con trai, đối với Hoắc lão gia là đả kích rất lớn, như thế nào cũng không cho Hoắc Ngôn Hình chịu khổ ở khu quân đội, sống chết muốn hắn trở về nhà.
Về sau ông đối với người con trai duy nhất này, Hoắc lão gia càng cưng chiều hơn, toàn bộ công ty đương nhiên đều giao cho Hoắc Ngôn Hình nắm giữ.
May mà Hoắc Ngôn Hình trưởng thành không giống hai người anh của hắn, cho tới bây giờ hắn tiếp nhận công ty đã 6 năm, mọi chuyện đều chu toàn.
Hoắc Chính Nam đương nhiên ghen ghét Hoắc Ngôn Hình, bọn họ chỉ kém nhau năm tuổi, nhưng bối phận lại là chú cháu, xét về tuổi tác còn có thể xem như bạn cùng trang lứa.
Nhà bọn họ nhiều cháu gái mà cháu trai lại ít, gã luôn cho rằng Hoắc lão gia đối với mình là tốt nhất.
Nhưng sau khi hắn biết được thái độ Hoắc lão gia đối với Hoắc Ngôn Hình, gã mới chân chính nhận ra Hoắc lão gia rốt cuộc có thể đối với người con này tốt đến mức nào.
Cho dù là chuyện thiên kinh địa nghĩa như thế nào, chỉ cần Hoắc Ngôn Hình muốn làm, Hoắc lão gia liền nghiên trời lệch đất giúp hắn hoàn thành.

Trước kia còn không đến mức như thế, nhưng hiện tại gã ở trong mắt Hoắc lão gia không bằng Hoắc Ngôn Hình, không chỉ hiện tại kém cõi hơn Hoắc Ngôn Hình, cho dù là năm năm trước gã cũng không bằng Hoắc Ngôn Hình.
Vốn dĩ đêm nay Hoắc Ngôn Hình không có ở nhà, tâm tình Hoắc Chính Nam mới trở nên tốt một chút, không nói Hoắc lão gia sẽ mắng gã ít đi vài câu, mà khỏi mất công lo lắng Hoắc Ngôn Hình gặp Lục Lạc Cẩm.

Nhưng làm sao gã biết được, vừa mới mừng thầm trong lòng, Hoắc Ngôn Hình đã từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy Hoắc Chính Nam cùng Lục Lạc Cẩm ở chỗ này, hắn "Woaaa" một tiếng, nói đùa: “Đây là Chính Nam mang theo đối tượng về nhà ra mắt gia đình sao?”
Lục Lạc Cẩm toàn bộ quá trình không có ngẩng đầu, trộm liếc liếc mắt một cái nhìn Hoắc Ngôn Hình, phát hiện hắn cũng chưa từng nhìn cậu, ngược lại chỉ nói một câu như vậy, rất nhanh đã cúi đầu.

Mà Hoắc Chính Nam nhất thời cũng không nghĩ tới Hoắc Ngôn Hình sẽ nói ra một câu như vậy, vừa định chào hỏi Hoắc Ngôn Hình, lời nói liền nghẹn ở bên miệng.

Chỉ có Hoắc lão gia lập tức trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà đối tượng, ta nhìn thấy chướng mắt!”
Hoắc lão gia nảy giờ đen mặt, đang định dò hỏi bọn họ, không nghĩ đến Hoắc Ngôn Hình đột nhiên trở lại.

Ông là muốn giáo huấn Hoắc Chính Nam, gây khó dễ Lục Lạc Cẩm, nhưng ông biết cần lưu lại mặt mũi cho Hoắc Chính Nam ở trước mặt Hoắc Ngôn Hình, ông hỏi Hoắc Ngôn Hình: “Không phải con ra ngoài ăn cơm sao, làm sao lại trở về rồi?”
Hoắc Ngôn Hình nói: “Đối phương tạm thời có việc, bọn con hủy hẹn”
Hoắc Ngôn Hình cũng ở trên bàn cơm ngồi xuống, người hầu tay mắt lanh lẹ thấy hắn liền đem thêm một bộ đồ ăn.

Hoắc Ngôn Hình đã cầm lấy đôi đũa, nhưng phát hiện thức ăn trên bàn vẫn còn chỉnh tề sạch sẽ, mà những người khác đều không có bộ dáng muốn động vào: “Làm sao vậy, các người đều không ăn sao?”
Hoắc lão gia khụ khụ: “Ba không đói bụng, chút nữa gọi người mang cháo đến phòng ba là được.”
Ông đứng lên, là bộ dáng muốn rời khỏi, sau đó nói với Hoắc Chính Nam: “Chính Nam, con cùng ta vào đây.”
Nếu cùng lúc kêu hai người đi vào giống như là đang nói Hoắc Ngôn Hình trở về không đúng lúc.


Cuối cùng Hoắc lão gia chỉ xách theo Hoắc Chính Nam vào phòng.

Hoắc Chính Nam liền đi theo Hoắc lão gia.

Lục Lạc Cẩm cảm thấy kỳ kỳ quái quái, ngồi xuống trầm mặc lâu như vậy, tổng cộng chỉ nói một câu, kết quả Hoắc Chính Nam đã bị Hoắc lão gia tử kêu đi rồi, trên bàn cơm chỉ còn lại hai người cậu và Hoắc Ngôn Hình.

Hoắc Ngôn Hình biết đại khái là Hoắc lão gia lại có chuyện muốn giáo huấn Hoắc Chính Nam, trường hợp này cũng không phải lần đầu tiên, bởi vì khi hắn trở về, lão gia tử nghĩ vô duyên vô cớ lại gọi gã và Lục Lạc Cẩm, cho nên chỉ xách theo Hoắc Chính Nam vào thư phòng.

Ngoài ý muốn lại tạo cơ hội cho Hoắc Ngôn Hình, hiện tại trên bàn cơm cũng chỉ còn lại hắn cùng Lục Lạc Cẩm.

Nhưng bọn họ đã lâu không gặp mặt, lúc trước quan hệ cũng không thể nói là quen thuộc, cho nên lúc này gặp lại Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm liền có chút câu nệ, mang theo vài tia mới lạ lần đầu hắn thấy được.

Hoắc Ngôn Hình bình tĩnh tự nhiên mà ăn cơm, hắn hỏi Lục Lạc Cẩm: “Làm sao vậy, cậu không đói bụng hả?”
Lục Lạc Cẩm xác thực không đói bụng, trước khi tới đây cậu đã ăn tối cùng Hoắc Chính Nam, hơn nữa vừa rồi không khí ở trên bàn cơm quá mức nghiêm trọng, cậu còn không dám thở mạnh, làm sao có tâm trạng ăn uống nữa chứ.
Chính là cậu không biết dưới tình huống như vậy, nên trả lời vấn đề của Hoắc Ngôn Hình như thế nào.
Dường như rất đơn giản, bất quá chỉ là Hoắc Ngôn Hình thuận miệng hỏi vậy thôi.

Nhưng ngừng lại một chút, nghĩ đến quan hệ của bọn họ, lại nghĩ đến bọn họ là đang ở chỗ nào, cũng không tiện trả lời.

Đặc biệt hiện tại Hoắc Chính Nam đã trở lại, nhất cử nhất động của cậu ở chỗ này, có lẽ Hoắc Chính Nam đều sẽ biết, trên mặt Lục Lạc Cẩm không có biểu hiện, nhưng áp lực nội tâm quả thật rất lớn, cũng không dám tùy tiện nói cái gì.

Hoắc Ngôn Hình cũng không thèm để ý Lục Lạc Cẩm không trả lời, hắn biết bầu không khí của Hoắc gia đối với Lục Lạc Cẩm mà nói là quá mức cứng nhắc, trong khoảng thời gian khó có thể thích ứng được.

Tiếp tục hỏi: “Hai ngày nay như thế nào lại không nhận được tin của cậu nhỉ?”
Lục Lạc Cẩm lúc này mới ngẩng đầu, cùng Hoắc Ngôn Hình đối diện ánh mắt.

Từ khi cậu nhận được bó hoa của Hoắc Ngôn Hình, Hoắc Ngôn Hình cũng chưa từng nhắn tin cho cậu.

Lục Lạc Cẩm cho rằng Hoắc Ngôn Hình bận công việc, không dám chủ động đi quấy rầy, Hoắc Ngôn Hình không có tin tức, cậu cũng không có nhắn tin cho Hoắc Ngôn Hình, huống hồ cậu cũng không biết bản thân có thể nói cái gì với Hoắc Ngôn Hình, biểu đạt lòng biết ơn đều rất nhiều lần, cậu cùng Hoắc Ngôn Hình quan hệ có thể nói cũng chỉ như vậy.

Không nghĩ tới hiện tại Hoắc Ngôn Hình lại hỏi cậu.

Trong nháy mắt, kỳ thật Lục Lạc Cẩm có chút hoảng loạn, giống như cậu đã làm sai chuyện, hiện tại Hoắc Ngôn Hình tới tìm cậu tính sổ.

Dù biết rõ Hoắc Ngôn Hình không có ý như vậy, Lục Lạc Cẩm vẫn như cũ tim đập loạn không thể bình tĩnh được.

“…Con, con chỉ là…” cậu tiếp xúc với người khác quá ít, thật sự cũng không biết nên đem suy nghĩ của bản thân nói rõ như thế nào.

Thấy cậu khẩn trương lên, Hoắc Ngôn Hình nói: “Cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ là thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.

Chỉ là không thấy cậu phát tin tức gì cả, tôi còn tưởng rằng bản thân bị cậu chán ghét.”
Nói xong nhẹ nhàng cười.

Bộ dáng kia không thấy bất cứ ám chỉ ái muội nào cả, còn cảm thấy hắn sinh ra vài phần trưởng bối hiền lành.

Lục Lạc Cẩm nghe được Hoắc Ngôn Hình nói như vậy, vội vàng lắc đầu: “…… Không có, Hoắc tiên sinh…… con không có ghét chú, con cảm thấy chú rất rất tốt, chú là người tốt nhất con từng gặp.”
Hoắc Ngôn Hình không biết từ khi nào bản thân thu được nhiều thẻ người tốt như vậy, nhưng vẫn là đến từ một tiểu bằng hữu.

Nhưng ai kêu tiểu bằng hữu lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc nhìn người ánh mắt lại tràn ngập thành tha thiết, đặc biệt cậu thế nhưng lại xem mình trở thành người tốt, còn nói hắn là người tốt nhất cậu từng gặp.

Hoắc Ngôn Hình buông chiếc đũa, mang theo ý cười nhìn cậu: “Thật vậy không?”
Lục Lạc Cẩm vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: “…… Dạ thật.”
Cậu không hy vọng Hoắc Ngôn Hình sẽ cảm thấy cậu nói dối, chưa từng có người đối xử với cậu ôn nhu như Hoắc Ngôn Hình.

Nhưng Hoắc Ngôn Hình cũng không đoán được, Lục Lạc Cẩm còn nói một câu như vậy: “Chú giống như một vị trưởng bối ôn nhu, chú tốt lắm.”
Trưởng bối.

Hoắc Ngôn Hình tay cầm chiếc đũa sau khi nghe thấy hai chữ trưởng bối dừng lại một chút.

Hắn muốn đem Lục Lạc Cẩm chiếm cho riêng mình, kết quả Lục Lạc Cẩm lại xem hắn là trưởng bối?
Nhưng rất nhanh hắn đã tự trấn an bản thân, bởi vì hắn là chú của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm đương nhiên bởi vậy sẽ xem hắn như trưởng bối.

Vấn đề này không lớn, không có ảnh hưởng gì nhiều.

Hoắc Ngôn Hình tiếp tục cầm lấy chiếc đũa, nói với cậu: “Về sau có cái gì khó khăn lúc nào cũng đều có thể tìm tôi.”
Mà bên kia, Hoắc Chính Nam bị gọi vào thư phòng của Hoắc lão gia nói chuyện, lòng gã thật sự bất ổn.

Một khắc trước gã còn cảm thấy may mắn đêm nay Hoắc Ngôn Hình không có ở nhà, làm sao nghĩ đến giây tiếp theo Hoắc Ngôn Hình liền nhảy ra, hiện tại còn ở một mình cùng với Lục Lạc Cẩm.

Tuy rằng lần trước Hoắc Ngôn Hình tỏ vẻ bản thân đối với Lục Lạc Cẩm không có hứng thú, nhưng gã cũng không thể hoàn toàn gỡ xuống phòng bị được.

Bởi vậy Hoắc lão gia nói cái gì gã đều ngoan ngoãn gật đầu theo tiếng, ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm bảo đảm lần sau tuyệt đối không hề tái phạm.

Rõ ràng lòng gã đang ở nơi khác, lại ngụy trang bộ dáng tôn tử ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Nhưng khi gã từ thư phòng của Hoắc lão gia tử chạy ra, chỉ nhìn đến thấy một mình Lục Lạc Cẩm ngồi ở chỗ kia, Hoắc Ngôn Hình đã không thấy nữa.

Hoắc Chính Nam bước chân gấp gáp: “…… Chú út tôi đâu?”
Lục Lạc Cẩm mắt cũng không nâng: “Chú ấy đi rồi.”
“Chú ấy đi khi nào? Các người có nói cái gì không?”
“…… Tôi cùng chú ấy có thể nói cái gì?” Hiện tại Lục Lạc Cẩm cũng biết nên ứng phó Hoắc Chính Nam như thế nào: “Tôi cũng không nhìn chú ấy, làm sao biết được chú ấy rời đi khi nào…”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc thúc thúc biết Hoắc lão gia gọi tiểu mỹ nhân đến ăn cơm, sợ tiểu mỹ nhân bị khó xử, chạy
299km/giờ về nhà, đáng thương chiến hữu bị cho leo cây.

Sau đó tiểu mỹ nhân kêu Hoắc thúc thúc một tiếng trưởng bối, thiếu chút nữa chú Hoắc té xỉu trên mặt đất ʘ‿ʘ.

- ----------------
Lăn qua lăn lại cầu mí bợn cmt+ bắn sao chíu chíu.


Bình Luận (0)
Comment