Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 37

Ngày một tháng sáu Tết thiếu nhi, mọi việc đại cát, là ngày lành.

Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Lương Đạo dẫn dắt đoàn phim《 Chước Tâm 》, biên kịch, diễn viên chính cùng với tất cả nhân viên trong đoàn, tiến hành nghi thức khởi động máy.

Phòng hóa trang.

Tô Dung và Bạch Tiểu Lan ngồi cạnh nhau.

Tô Dung mặc một chiếc áo thun màu đen cổ chữ V, phần eo được thiết kế hở, lộ ra một mảnh eo trắng tinh tế và quần rách rối màu đen chín phần, trên chân mang đôi giày cao tám phân cùng màu.

Bạch Tiểu Lan ngồi ở một bên, mặc áo thun trắng và quần jean màu. Cô ấy đã nhìn lén Tô Dung vài lần.

Chuyên viên trang điểm đang giúp Tô Dung đánh phấn mắt, Tô Dung tuy rằng đã nhắm hai mắt lại, cũng có thể cảm giác cặp mắt sáng quắc của Bạch Tiểu Lan.

Tô Dung hỏi cô, "Tiểu Lan, sao cô cứ nhìn tôi hoài thế?"

Bạch Tiểu Lan kinh ngạc, "Tô Dung cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được tầm mắt sao?"

"Là ánh mắt của cô quá trực tiếp, tôi muốn xem nhẹ cũng không thể xem nhẹ." Tô Dung cười khẽ nói, "Cô có vấn đề muốn hỏi tôi sao?"

Vừa lúc này, Tô Dung đã đánh phấn mắt xong, chuyên viên trang điểm lui về phía sau, Tô Dung mở to mắt, nhìn chính mình trong gương.

Cách trang điểm của cô rất đơn giản, phấn mắt màu nâu sẫm, cùng màu với kẻ mắt kéo dài đến cuối mắt, lông mày vẽ đơn giản, Tô Dung trao đổi ánh mắt với gương, cả người lập tức trở nên khác biệt.

"Chị Tô, thêm một chút son môi."

"Được."

Tô Dung hơi hơi chu khởi miệng, đôi môi của cô rất đẹp, đặc biệt phù hợp với màu đỏ.Tô son vài cái, chuyên viên trang điểm đứng thẳng lên nhìn thoáng qua, "Chị Tô, chị đẹp quá."

Tô Dung câu môi, "Cảm ơn."

"Oa!" Bạch Tiểu Lan nghiêng người mới có thể thấy Tô Dung, "Cô thật xinh."

Tô Dung nhìn về phía gương, nhếch lên khóe môi, sóng mắt lưu chuyển, "Phải không?"

"Đúng vậy." Bạch Tiểu Lan dùng sức gật gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người mình, nhỏ giọng nói thầm, "Sớm biết rằng nhân vật Thanh Thiền có thể xinh đẹp như vậy, tôi làm gì còn muốn thử vai nữ chính a."

Tô Dung nhìn xem cô, "Cô cũng rất xinh."

"Ai." Bạch Tiểu Lan nhụt chí, "Nhưng nữ cảnh sát Lung Linh thật sự quá háu ăn."

Tô Dung nghe vậy, cùng chuyên viên trang điểm đồng thời cười ra tiếng.

"Chị Tô, sắp đến chị." Nhân viên công tác đẩy cửa ra, gọi Tô Dung một câu.

"Tôi sẽ đến ngay." Tô Dung đáp lời, cùng Bạch Tiểu Lan nói câu "Tôi đi trước. đây"

Bạch Tiểu Lan vẫy vẫy tay, "Lát nữa gặp."

"Được."

Tô Dung đứng dậy, mang vào giày cao gót vào đã sắp cao đến 1m8 làm Bạch Tiểu Lan hâm mộ không thôi.

Tô Dung mở cửa, đi về phía phim trường.

Cảnh này, là cảnh rối rắm ngược tâm nhất của toàn bộ 《 Chước Tâm 》.

Thanh Thiền phát hiện thân phận Vân Ngôn là cảnh sát, tâm tình phức tạp, biết rõ lưu lại Vân Ngôn đối với cô nhất định sẽ là một mối họa, nhưng Thanh Thiền chính là không hạ thủ được.

Vân Ngôn làm nằm vùng, đã thu thập được chứng cứ có thể bắt giữ Thanh Thiền, lúc đang chuẩn bị rời đi, bên tai truyền đến tiếng "Lộc cộc" của giày cao gót.

"Đứng lại."

Giọng của Thanh Thiền rất nhẹ lại rất đạm, cố tình sau khi Vân Ngôn nghe, chân là một bước đều không động đậy, chỉ có thể đứng ở tại chỗ chờ cô lại đây.

"Vân Ngôn." Ngữ khí Thanh Thiền nhàn nhạt, "Anh muốn đi đâu à?"

Vân Ngôn xoay người, cau mày nhìn Thanh Thiền, "Anh phải về nơi anh nên trở về."

"Anh thật sự phải đi sao?" Trong giọng nói ổn định của Thanh Thiền hỗn loạn một tia run rẩy, ánh mắt trở nên tối đi.

Vân Ngôn gật đầu, không nói gì.

Hắn không dám nói nữa, lại mở miệng, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được ở lại.

Vân Ngôn thật sâu nhìn thoáng qua Thanh Thiền, thực quyết tuyệt xoay người sang chỗ khác.

Cùng lúc đó, Thanh Thiền rút ra súng lục, nhắm ngay phía sau lưng Vân Ngôn, liền mạch lưu loát.

"Vân Ngôn!" Hai tròng mắt Thanh Thiền che kín tơ máu, nén đi sự chua chát ở mũi, khi gọi tên của hắn, rõ ràng mang theo run rẩy.

Vân Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp nói, "Thực xin lỗi, Thanh Thiền, anh có chức trách của anh, anh có tín ngưỡng không thể vi phạm."

Thanh Thiền cắn chặt đôi môi đang run rẩy, đôi mắt híp lại.

Vân Ngôn nhấc chân, bước ra nửa bước đầu tiên.

Ngón tay Thanh Thiền dùng sức bóp cò súng...

"Cắt!" Lương đạo kêu ngừng.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm vẫy vẫy tay, Thẩm Ngự Dương lập tức xoay người đi đến Tô Dung, "Có khỏe không?"

Tô Dung gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Còn ổn."

Thẩm Ngự Dương vừa định muốn giơ tay xoa xoa đầu Tô Dung, bỗng nhiên nhớ lại ở đây không thích hợp, cánh tay đã nâng lên một nửa, véo vào một cái tay khác của minhg, "Không cần khẩn trương."

"Ừm, em biết rồi." Tô Dung nhợt nhạt cười rồi rũ mắt.

"Tô Dung, cô lại đây một chút." Lương đạo dùng loa kêu Tô Dung.

Tô Dung lên tiếng, vội vàng đi đến Lương đạo.

Thẩm Ngự Dương nhìn giày cao gót dưới chân cô, không tự giác nhíu mày, sau đó đi theo phía sau Tô Dung.

"Lương đạo." Tô Dung gật đầu.

"Ừ, cô đến xem khúc này, cảnh cuối cầm súng..."

Lương đạo cho Tô Dung xem máy quay trước mặt, sau đó cùng Tô Dung nói một chút vừa nãy có chỗ nào sai sót, chỗ nào nên làm gì.

Tô Dung nhìn hình ảnh chính mình, ánh mắt chuyên chú, rất nghiêm túc nghe.

"Thẩm ảnh đế."

"Hửm?" Thẩm Ngự Dương đi đến phía sau Tô Dung, nhìn Lương đạo, "Làm sao vậy?"

Lương đạo chỉ vào Tô Dung, "Cậu dạy cho Tô Dung cảm giác lúc cầm súng này đi."

"Được." Thẩm Ngự Dương một ngụm đồng ý.

Lương đạo cười tủm tỉm, rõ ràng là bộ dáng một bụng ý nghĩ xấu, "Thuận tiện thêm Bạch Tiểu Lan, để cô ấy cũng nhìn học tập một chút, hôm nay cô ấy cùng đối thủ của cậu diễn, cũng có cảnh cầm súng."

Thẩm Ngự Dương híp hai mắt nhìn Lương đạo một cái, hừ một tiếng, kêu Tô Dung đi cùng.

Lương đạo biết anh đây là đồng ý, giơ loa lên nói với mọi người, "Nghỉ ngơi nửa tiếng."

Thẩm Ngự Dương dẫnTô Dung đi xa một chút, ở một chỗ dưới tán cây.

Tô Dung nhíu mày, "Không gọi Bạch Tiểu Lan sao?"

Thẩm Ngự Dương dừng một chút, tùy tay tìm một nhân viên công tác, để cô ấy hỗ trợ đi gọi Bạch Tiểu Lan.

"Chúng ta tập trước."

"Vâng."

Tô Dung không nghi ngờ anh, đứng đối diện Thẩm Ngự Dương.

Thẩm Ngự Dương nhìn cô, "Làm một lần cho anh nhìn xem."

Tô Dung gật đầu, đem súng trên tay để ra ngang eo, sau đó một lần nữa rút ra giơ lên.

Thẩm Ngự Dương dạo qua một vòng quanh Tô Dung, nhấc chân duỗi đến giữa hai chân Tô Dung, đá một chút, "Hai chân tách ra một chút, em mang giày cao gót, lúc đứng thẳng, hai chân phải hơi rộng ngang vai một chút."

Tô Dung gật đầu, điều chỉnh lại.

Thẩm Ngự Dương giơ tay ấn trân vaiTô Dung, "Bả vai lại hạ xuống một chút, thả lỏng, không cần khẩn trương."

"Được."

Tô Dung tận lực thả lỏng thân thể, rồi lại không dám hoàn toàn thả lỏng, bả vai trước sau mang theo một tia căng chặt.

Thẩm Ngự Dương ấn ấn bả vai cô, cánh tay duỗi thẳng về phía trước, liền tư thế của Tô Dung, từ phía sau ôm lấy cô.

"Uy! Thẩm Ngự Dương!" Tô Dung hạ giọng, "Anh làm gì thế?"

Hai tayThẩm Ngự Dương nắm lấy tay của Tô Dung, nghiêng đầu đi cắn lỗ tai cô, "Dạy em, tư, thế, cầm, súng."

Tô Dung: "......" Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra tới anh đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.

Thẩm Ngự Dương thấp thấp cười, bàn tay to dán sát trên mu bàn tay Tô Dung, "Hổ khẩu nhất định phải sát vào cổ súng, ngón trỏ móc vào cò súng, đừng quá chặt, để lại một khoảng trống nhỏ. Bên trong lòng bàn tay gần với thân súng......"

"Đúng vậy, chính là như vậy, lại một lần nữa."

Thẩm Ngự Dương buông Tô Dung ra, Tô Dung thả tay ra rồi lại nắm chặt, tìm xem cảm giác.

Thẩm Ngự Dương thực kiên nhẫn, "Không nên gấp gáp, Thanh Thiền là một người có thân thế phức tạp, từ nhỏ đã sống trong thế giới hắc đạo, Dung Dung lúc em cầm súng không cần có áp lực, đây nên là đồ vật quen thuộc nhất từ nhỏ đến lớn của em mới đúng."

"Em tìm xem cảm giác, thử lại một lần."

"Ừ, không vội."

Ước chừng mười phút, cảm giác của Tô Dung tốt rất nhiều.

"Tô Dung, Thẩm ảnh đế."

Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương đồng thời quay đầu lại, là Bạch Tiểu Lan.

Cô ấy như cũ là áo thun trắng cùng quần jean, cột tóc đuôi ngựa, tung tăng nhảy nhót đi tới.

Khóe miệng cô trừu trừu, "Sao em lại cảm thấy em so với cô ấy già hơn vậy?"

Thẩm Ngự Dương bật cười, "Em già cái gì, Bạch Tiểu Lan so với em còn lớn hơn hai tuổi đấy."

Tô Dung trả cho Thẩm Ngự Dương một cái liếc mắt, "Anh làm sao mà biết được?"

"...... Anh nghe Lương đạo nói liền nhớ kỹ." Thẩm Ngự Dương sờ sờ cái mũi, "Ai bảo trí nhớ của anh tốt quá làm gì."

"Là khá tốt." Tô Dung cười như không cười, "Ảnh đế chính là ảnh đế, em là phàm nhân thật là so không được."

Thẩm Ngự Dương thu thần sắc, khuôn mặt nghiêm túc, "Nói bậy, em rõ ràng là tiểu tiên nữ, làm sao có thể là phàm nhân?"

"Tiểu tiên nữ rơi xuống trần gian còn không phải là phàm nhân ư!" Tô Dung nói xong, chính mình nở nụ cười.

Thẩm Ngự Dương câu môi, "Dung Dung mặc kệ là tiểu tiên nữ hay là phàm nhân, anh đều yêu."

Tô Dung nhấp môi cười, "Anh thu liễm một ít."

"Được, nghe cô vợ nhỏ của anh."

"Ai là cô vợ nhỏ của anh~"

"Ai lên tiếng chính là người đó."

"Đáng ghét!"

Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung quấy miệng, nói những lời nói trêu ghẹo giữa đôi lứa yêu nhau, Bạch Tiểu Lan đã tới trước mặt hai người.

Bạch Tiểu Lan đứng đối diện Thẩm Ngự Dương, khom lưng 90 độ với Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, Lương đạo để cho tôi đến cùng ngài học tư thế cầm súng."

Thẩm Ngự Dương liếc liếc mắt Tô Dung một cái, "Để Tô Dung dạy cô đi, tôi dù sao cũng là đàn ông, dạy một cô gái không tiện lắm."

Tô Dung "Phốc" một tiếng cười ra, không có tiện? Vừa mới cũng không biết là ai thừa dịp lúc dạy cô liền chiếm tiện nghi của cô à?

Bạch Tiểu Lan "Di", "Nhưng mà vừa rồi Thẩm ảnh đế không phải dạy Tô Dung sao?"

Tô Dung khựng lại, lôi kéo tay Bạch Tiểu Lan đi về một bên, "Tôi dạy cho cô đi, Thẩm ảnh đế nhìn chỉ đạo là được rồi."

"Ồ."

Thẩm Ngự Dương đi đến một bên, hai tay ôm ngực, dựa vào gốc nhìn Tô Dung.

Tô Dung dạy Bạch Tiểu Lan liền giống như Thẩm Ngự Dương dạy cô, rất kiên nhẫn và cẩn thận, nhưng Tô Dung không quen cùng người khác quá mức thân mật, chỉ là dạy dỗ trong lời nói đối với Bạch Tiểu Lan, thường thường sửa đúng tư thế của cô ấy. Trong chốc lát thời gian nghỉ ngơi đã hết.

Lương đạo để Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương quay lại cảnh vừa rồi lại lần nữa.

Như cũ là một lần qua, nhưng hiệu quả so với lần trước tốt hơn không ít, Tô Dung cũng càng thêm tự nhiên.

"Tốt, cắt! Tô Dung nghỉ ngơi một chút, Thẩm ảnh đế năm phút đồng hồ sau, quay cảnh tiếp theo."

Tô Dung động động cổ chân, đi đến một bên ghế ngồi xuống, Bạch Tiểu Lan ngồi ở bên cạnh cô, "Tô Dung, tôi có chút khẩn trương."

Tô Dung cười nhạt, "Không có việc gì, cô thả lỏng chút, cảnh này của cô hẳn là so với cảnh của tôi dễ dàng một ít."

"Ừ." Bạch Tiểu Lan bưng lên cái ly uống miếng nước, giảm bớt một chút khẩn trương, lúc này mới đứng dậy đi qua.

Thẩm Ngự Dương đã chuẩn bị tốt, Bạch Tiểu Lan đứng đối diện Thẩm Ngự Dương, Lương đạo hô bắt đầu trong nháy mắt, hơi thở quanh thân Bạch Tiểu Lan liền thay đổi.

Tô Dung nhẹ nhàng "Hửm?" Một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Tiểu Lan không dịch đi.

Cô ấy thật sự rất lợi hại! Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Tô Dung.

"Vân Ngôn, anh cần thiết rời đi Thanh Thiền, đây là mệnh lệnh!"

- ----------------------------

Thật sự là rất bận. Tạ lỗi với mọi người huhu.
Bình Luận (0)
Comment