Thẩm Ngự Dương đội nón và đeo khẩu trang, đôi tay đút vào túi quần tây đi chậm rì.
Tô Dung đi phía sau anh, nhìn bóng lưng anh cô thỉnh thoảng cười ra tiếng sau đó lại che miệng lại, cố gắng kìm nén cổ xúc động muốn cười.
"Tô Dung, cô còn cười nữa là tôi không đi đó."
Tô Dung theo tiếng nhìn lại, Thẩm Ngự Dương đã dừng lại xoay người lại nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, trông không có biểu tình gì.
Cô lập tức thu liễm, ngay sau đó nở nụ cười rồi đi lên phía trước.
"Ai nha,anh đang giận à ~" nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương "Hừ" một tiếng, không có nói tiếp.
Tô Dung cong lên khuỷu tay, đẩy đẩy Thẩm Ngự Dương, "Thật sự giận à?"
Thẩm Ngự Dương giơ tay kéo khẩu trang xuống, ngón tay anh chọc chọc vào giữa ấn đường cô, " Nếu tôi thật sự tức giận, thì cô tính làm gì?"
Tô Dung rất nghiêm túc suy nghĩ, "Anh muốn làm gì thì làm đó."
Thẩm Ngự Dương cong môi, "Được, tôi đang giận."
Thẩm Ngự Dương lướt qua Tô Dung, bước về phía trước.
Tô Dung: "???"
Cái quỷ gì, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời vậy mà còn nói mình giận?
Cô nói thầm rồi đuổi theo anh, "Anh chờ tôi với ~~"
Thẩm Ngự Dương cười, "Chân ngắn."
"Chân ngắn?" Tô Dung " đằng đằng đằng " lao ra phía trước Thẩm Ngự Dương, duỗi chân dài ra, hơi hơi khom lưng chỉ vào chân mình, "Chỗ nào ngắn chỗ nào ngắn!!!!!"
Thẩm Ngự Dương thấy cô tức giận, khẽ cười một tiếng.
Thẩm Ngự Dương để sát vào Tô Dung, ánh mắt chuyển xuống phía dưới.
"Cô gái à, chân của cô dài hơn tôi sao?"
Cô căm giận trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Hừ, anh thắng!"Tô Dung nói xong xoay người, không để ý tới anh.
Bóng lưng cô, tốc độ đi của cô, không một chỗ nào muốn nói chuyện với Thẩm Ngự Dương.
Cô tức giận!!!
Thẩm Ngự Dương lắc đầu bật cười, cái này tốt, đến anh đi dỗ dành cô gái nhỏ tức giận.
Anh bước đuổi theo Tô Dung, "Tôi mời cô ăn ngon."
"Hừ!" Muốn dùng kẻ hèn một chút đồ ăn liền tống cổ cô, tưởng bở!
Thẩm Ngự Dương câu môi, nhẹ giọng nói, "Tùy cô mua, bao nhiêu cũng được."
Tô Dung dừng lại, quay đầu đi, "Thật sự?"
"Thật sự." Thẩm Ngự Dương làm như sợ cô không tin, lấy bóp ra, từ bên trong rút ra một cái thẻ đưa đến trước mặt Tô Dung, "Mật khẩu giống trong nhà."
Tô Dung do dự một chút, không dám lấy.
Anh bật cười, kéo tay cô, kiên quyết đặt thẻ vào trong tay Tô Dung, "Cần thiết cầm."
Cô nhìn thẻ, nhìn Thẩm Ngự Dương, bỗng nhiên cười, "Cung kính không bằng tuân mệnh ~"
Tô Dung nói xong, kéo cánh tay anh, "Đi mau đi mau, ai nha, anh nhanh lên!"
"Được được được, nhanh lên nhanh lên." Trong mắt Thẩm Ngự Dương tràn đầy ý cười sủng nịch đối với Tô Dung, anh thật sự là bao dung vô điều kiện.
Thẩm Ngự Dương lúc này, không phải là ảnh đế cao cao tại thượng có mấy ngàn vạn fan, anh hiện tại chính là một người đàn ông bình thường, một người sắp sa vào tình yêu cuồng nhiệt hoặc là nói, một chàng trai lớn đã bước nửa chân vào tình yêu.
***
Siêu thị Tô Dung và Thẩm Ngự Dương đi cách tiểu khu của bọn họ không xa lắm.
Những người sống trong tiểu khu Thượng An, phi phú tức quý*, hay nói cách khác là mức độ nổi tiếng rất cao.
*không giàu cũng có địa vị Thẩm Ngự Dương thật ra cũng không lo lắng sẽ có người vây lấy anh, cho nên vào siêu thị anh liền cởi khẩu trang ra, chỉ đội nón và hạ vành nón thấp một ít.
Tô Dung đẩy xe đẩy thẳng đến khu rau quả.
Cô gọi Thẩm Ngự Dương, "Anh lại đây một chút."
Anh đi đến chỗ Tô Dung, "Làm sao vậy?"
Tô Dung nghiêng mặt liếc mắt anh một cái, giơ tay xốc vành nón anh lên một ít, "Tôi muốn mua một chút sườn có mỡ, anh nói được không?"
"Cô không sợ béo?" Thẩm Ngự Dương nhún nhún vai, "Tôi cũng không sao cả, nhưng cô ăn ăn mỡ được không đó? Không phải sắp quay quảng cáo sao?"
Cô nhấp môi, chị Kiều còn kêu cô chú ý ăn uống và bảo trì trạng thái.
Nhưng mà cô nhìn sườn ở trước mặt thật sự rất muốn ăn!
Tô Dung chu miệng, "Đều tại anh, một hai phải ăn sườn rim làm tôi cũng thèm."
Thẩm Ngự Dương cười, giơ tay xoa đầu cô hai cái, "Vậy mua đi, cùng lắm thì buổi tối tôi kéo cô cùng nhau tập luyện giảm cân."
Cô "Ai" một tiếng, quyết định vẫn đáp ứng mong muốn ăn, mua sườn.
Tô Dung đã nghĩ kỹ rồi, chờ buổi tối làm xong thì cô liền tách mỡ ra đẩy cho Thẩm Ngự Dương ăn, đến lúc tập thể dục thì một mình anh tập là được rồi.
Sau khi cân thịt sườn, Thẩm Ngự Dương nhận lấy xe đẩy.
Ban đầu Tô Dung còn không cho nhưng Thẩm Ngự Dương nói cô tự đi lựa đồ mình muốn ăn, cô liền buông tay ra, đặt túi vào xe đẩy rồi cười đi.
Thẩm Ngự Dương đẩy xe, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hai bước phía sau Tô Dung, bất luận Tô Dung đi nhanh hay chậm, anh đều đi theo phía sau cô.
Anh nói, tùy cô chọn, cái gì cũng được.
Nhưng đến khi Tô Dung tùy tiện, cô thật đúng là không biết mua cái gì.
Thẩm Ngự Dương thấu hiểu tiến lên, "Muốn mua cái gì liền mua, không cần tiết kiệm tiền vì tôi."
Cô rất không thục nữ trợn trắng mắt, "Ai tiết kiệm vì anh, tôi chỉ là không biết nên mua cái gì mà thôi."
"Vậy sao?" Thẩm Ngự Dương hơi trầm tư, tiện đà đẩy xe đẩy, anh đi lại toàn bộ nơi cô vừa đi qua, vừa đi vừa lấy đồ vật.
Chỉ cần là Tô Dung nhìn qua hai lần trở lên, anh đều lấy một phần.
Cô nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chờ tới khi anh đứng trước mặt cô lần nữa, xxe đẩy đã chất đầy đồ.
Tô Dung chỉ chỉ xe đẩy, lẩm bẩm tự nói, "Anh làm gì vậy?!"
Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Dỗ cô."
Nói xong, Thẩm Ngự Dương liền đẩy xe chuẩn bị đi tính tiền.
"Thẩm..." Tô Dung ngốc một giây, chạy nhanh đuổi theo.
Bởi vì sợ bị người phát hiện khiến cho xôn xao, Tô Dung đè thấp thanh âm, "Không cần mua nhiều như vậy, tôi ăn không hết."
Thẩm Ngự Dương nói từ từ, "Cũng không phải bắt cô hôm nay ăn hết mà là từ từ ăn."
Tô Dung giữ chặt xe đẩy, "Không được, ba ngày sau tôi đi quay quảng cáo, thấy đồ ăn tôi sẽ nhịn không được."
"Không có việc gì, tôi và cô cùng tập luyện."
Thẩm Ngự Dương dịch tay Tô Dung ra rồi kéo cánh tay của cô đi đến quầy thu ngân.
Trong quá trình xếp hàng tính tiền, cô còn đang suy nghĩ biện pháp để Thẩm Ngự Dương không cần mua nhiều như vậy.
Nhưng mà anh căn bản không dao động, đến cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Chẳng mấy chốc đã đến Tô Dung và Thẩm Ngự Dương.
Khi hai người từng thứ một ra, Tô Dung thấy trong ánh mắt nhân viên thu ngân rõ ràng là giật mình.
Cô nghĩ, nhân viên thu ngân đó khẳng định suy nghĩ hai người này sao có thể ăn nhiều như vậy...
Hai người đặt đồ vật xong, Thẩm Ngự Dương đã đẩy xe đi tới phía trước, Tô Dung thì chờ quét mã xong rồi trả tiền.
"Xin chào, tiểu thư, xin hỏi quét thẻ hay trả tiền mặt?"
Tô Dung hoàn hồn, "Trả..."
"Quét thẻ."
Thẩm Ngự Dương thấp giọng đánh gãy Tô Dung, dùng ánh mắt ý bảo cô quét thẻ của anh.
Tô Dung: "......"
"Tô Dung, phía sau cô còn nhiều người chờ tính tiền."
"Ồ..."
Cô đưa thẻ của anh cho nhân viên.
Thẩm Ngự Dương vừa lòng gật đầu, đem đồ bỏ vào xe đẩy, Tô Dung cũng cầm biên lai ra tới.
"Đi thôi." Thẩm Ngự Dương kêu một tiếng.
Tô Dung ờ một tiếng.
Cô vừa đi vừa nhìn biên lai mua sắm trong tay, trong lòng ngăn không được cảm thán kinh ngạc.
Vốn dĩ chỉ là đi siêu thị mua sườn, vì cái gì sẽ tiêu nhiều tiền như vậy!
Cô một mình đi siêu thị mua đồ, không bao giờ vượt qua năm trăm!
Mà hôm nay, Thẩm Ngự Dương lại mua nhiều như vậy cho cô ăn!
"Tô Dung!"
Tiếng của Thẩm Ngự Dương rất lớn.
Tô Dung mới vừa ngẩng đầu, cánh tay bị đẩy mạnh, ngay sau đó toàn thân đều ngã sang một bên.
"Hưu ——" một tiếng, một cậu bé năm sáu tuổi, cười "Ha ha ha" trượt ván qua Tô Dung.
Thẩm Ngự Dương nhíu mày, nói với cha mẹ cậu bé ở phía sau, "Các anh sau có thể để trẻ con chơi ván trượt ở siêu thị? Nơi này là nơi công cộng, va phải người khác thì sao?"
Cha mẹ này là cặp với chồng 30 tuổi.
Vừa nghe lời này của Thẩm Ngự Dương mặt liền trầm xuống.
"Con của chúng tôi cần cậu quản sao?Sao cậu không nói là bạn gái cậu chắn đường?" Tiếng người đàn ông rất lớn, người phụ nữ còn ở bên cạnh hát đệm, "Đúng đó, bảo bảo nhà chúng tôi rất ngoan, còn nói nữa, một đứa nhỏ, liền tính đụng vào bạn gái anh cũng sẽ không có gì, thật là đại kinh tiểu quái*!"
*
Miêu tả 1 người đối một việc không có gì là đặc biệt nhưng lại quá sức kinh ngạc.Ở đây dùng với ý mỉa mai anh Thẩm làm lớn chuyện. Người phụ nữ nói xong, còn trợn mắt rất khinh thường.
Tô Dung thật là bị hai vợ chồng này đổi mới nhận thức.
Tuy rằng cô lúc nãy thất thần không có coi đường, nhưng hai vợ chồng này cũng không thể không nói lý như vậy chứ!
Tô Dung đứng vững người, "Tôi thật là lần đầu tiên nhìn thấy loại người này."
"Cái gì kêu là loại người này? Cô muốn nói gì?" Người đàn ông nói, làm bộ muốn xông lên.
Thẩm Ngự Dương bảo vệ Tô Dung ở phía sau mình, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, "Muốn làm cái gì?"
Khí thế trên người Thẩm Ngự Dương quá mức khiếp người, người đàn ông dừng một chút, bỏ xuống một câu "Lão tử không chấp nhặt cùng các cậu" liền mang theo người phụ nữ đi rồi.
Tô Dung bị hai người chọc tức cười, "Thật là đổi mới tam quan* của tôi, vậy mà cũng có loại cha mẹ này!"
*Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
"Tức giận với bọn họ không đáng, đi thôi, về nhà nấu cơm."
"Ừ."
Thẩm Ngự Dương xách ba cái túi trên tay, Tô Dung xách một cái, chỉ có túi thịt sườn.
Từ siêu thị đếnvề tiểu khu, dọc theo đường đi Thẩm Ngự Dương cũng không có bị người ta nhận ra.
Nhưng thật ra gặp được mấy nữ sinh nói thầm Thẩm Ngự Dương có chút quen mắt, chỉ là dáng vẻ Thẩm Ngự Dương và Tô Dung thanh thản bước đi, lại làm người cảm thấy không có khả năng.
Ai sẽ nghĩ đến được, Nam thần quốc dân Thẩm Ngự Dương sẽ quang minh chính đại xuất hiện ở siêu thị mua đồ ăn.
Về đến nhà, anh đi cất đồ ăn mua cho Tô Dung, còn cô là mang sườn trực tiếp vào phòng bếp.
Trước đem mỡ làm cho tốt, Tô Dung mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Làm một dĩa sườn rim, lại làm một chút rau cải là được.
Hai người ăn cơm, làm nhiều quá ăn không hết cũng rất lãng phí.
Tại điểm này, Tô Dung và Thẩm Ngự Dương quan điểm cực kỳ nhất trí.
Bốn mươi phút sau, Tô Dung kêu Thẩm Ngự Dương có thể ăn cơm.
Anh từ trong phòng đi ra, đã thay một bộ quần áo, vừa mới tắm xong tóc cũng không có lau khô, còn nhỏ nước.
Tô Dung nhìn thoáng qua, "Lau tóc."
Thẩm Ngự Dương không để bụng, "Một lát làm."
"Không được." Cô đi cầm một cái khăn lông để trên vai Thẩm Ngự Dương, "Không lau khô anh không được ăn sườn."
Thẩm Ngự Dương dừng một chút, ngoan ngoãn cầm lấy khăn lông lau tóc.
Tô Dung cong môi, "Tôi càng ngày càng cảm thấy anh giống con nít."
"Hửm?" Thẩm Ngự Dương thanh âm cố tình đè thấp, "Tôi giống con nít?"
"Đúng vậy." Tô Dung không có nhận thấy được biến hóa của anh, ngay thẳng nói, "Lúc trước khi tôi quen biết anh vẫn luôn cho rằng anh là người không dính khói lửa phàm tục, nhìn như ôn hòa kỳ thật ai đều không có biện pháp tới gần anh, nhưng mà gần đây tôi phát hiện anh còn rất bình dân."
Thẩm Ngự Dương cười, gắp một khối thịt mỡ rất ít rất ít xương sườn bỏ vào trong chén Tô Dung, "Tôi là người, đương nhiên bình dân."
"Cũng đúng." Tô Dung cắn một ngụm, " ngô " một tiếng, "Rất ngon."
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Thẩm Ngự Dương khuyên Tô Dung, anh nhìn cô, tổng cảm thấy quá gầy.
Tô Dung cắn xương sườn, mơ hồ không rõ nói cho Thẩm Ngự Dương, "Anh cũng ăn nhanh lên đi, lạnh không thể ăn."
Thẩm Ngự Dương lên tiếng, bắt đầu ăn cơm.
...
Sau khi ăn cơm xong, Tô Dung rốt cuộc nhớ tới, cô còn có hai cái váy chưa mặc thử.
Hấp tấp ôm hộp chạy vào phòng, đóng cửa lại.
Thẩm Ngự Dương nhìn thoáng qua, cười khẽ.
Không bao lâu, cô cửa phòng mở ra, Thẩm Ngự Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, ngón tay siết chặt sách.
Tô Dung bị ánh mắt anh nhìn mà mặt đỏ lên.
Cô nắm hai tay lại, hơi hơi rũ mắt, "Khó coi sao?"
"Không, rất đẹp, đặc biệt xinh đẹp!"
- ---------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương: Người của anh, tiền của anh, hết thảy của anh đều là của vợ~