Chu Nhan

Chương 127

Giọng nói của y không chút nào gợn sóng, khiến cho nàng lập tức sững sờ: “Cho nên, ta cần một hoàng hậu trên danh nghĩa. Nếu còn có thể có một đứa con nối dõi trên danh nghĩa nữa, chẳng phải càng hoàn hảo hơn sao?”. Thời Ảnh ngẩng đầu, lơ đãng nhìn không trung: “Cho nên, vì sao ta không thể cưới quận chúa Tuyết Oanh được chứ? Cân nhắc tất cả mọi khía cạnh, cô ấy là lựa chọn thích hợp nhất trong số tất cả các con gái của Bạch vương, không phải sao?”.

Chu Nhan đứng đờ tại chỗ, không thể nói, thậm chí đến cả hơi thở cũng trở nên khó khăn. Y nói bình thản, ẩn chứa mệt mỏi và tuyệt vọng bên trong, khiến cho nàng lạnh người, nhưng lại không phản bác được. Đã đến mức đường cùng như vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh như thế.

“Không!” Nàng không kiềm chế được kêu lên: “Người không thể sống như vậy cả đời đâu”.

“Vậy còn có thể như thế nào chứ? Ta chỉ có thể lựa chọn cái khá khẩm nhất trong số những lựa chọn tệ hại mà thôi”. Y nhướn lông mày lên, nhìn về phía nàng, ánh mắt cũng bình tĩnh: “Ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì ngươi cũng không cho ta lựa chọn”.

“Con…” Toàn thân Chu Nhan lảo đảo, bỗng nhiên đau đớn đến ngã quỵ, rốt cuộc nước mắt cũng trào ra, lăn dài trên hai gò má. Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy nhưng cũng không thể nói nên lời.

“Ngươi khóc ư?” Y nhìn thấy biểu cảm của nàng, trong mắt có chút khó hiểu: “Vì sao?”.

“Con…” Nàng nghẹn ngào không biết bắt đầu từ đâu, run lên khó chịu.

Thời Ảnh nhìn nàng thật sâu, ý vị sâu xa: “A Nhan, từ lâu ta đã nói, nếu ngươi không muốn lấy con trai của Bạch vương, ta sẽ giúp ngươi hủy bỏ hôn sự này. Nhưng ngươi đã nói đó là do ngươi tự nguyện, kể cả cho tới bây giờ, chỉ cần ngươi nói một câu không muốn, ta vẫn có thể cho ngươi tự do. Nhưng vì sao ngươi không nói gì hết, còn cự tuyệt ta lần nữa?”.

“Bởi vì…” Giây phút đó lòng nàng xao động đến gần như thốt thành lời, nhưng mà những lời đã ra tới đầu lưỡi lại như đông cứng lại, cảm xúc dạt dào cùng ràng buộc gia tộc giằng co trong lòng như muốn xé toạc nàng ra.

Thời Ảnh một mực chờ câu trả lời của nàng, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét trên trời cao. Hồi lâu y rốt cuộc lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Được rồi, ta hiểu rồi”. Y đứng dậy, đổi giọng nói: “Nếu, đây là sự lựa chọn cuối cùng của ngươi, ta sẽ tôn trọng ngươi, nhân lúc trời còn chưa sáng, hãy trở về phủ Xích vương đi thôi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt”.

“Con… con…” Toàn thân nàng run rẩy, đấu tranh mãnh liệt trong lòng.

“Trùng Minh!” Thời Ảnh quay lưng gọi thần điểu: “Đưa A Nhan trở về!”.

Thần điểu Trùng Minh kêu cục cục, lười biếng nhấc cánh, quay bốn con mắt nhìn sang bên này, lại quay đầu đi như phớt lờ lời gọi của y.

“Trùng Minh!” Thời Ảnh lớn tiếng.

Thần điểu Trùng Minh quay đầu, rốt cuộc bay vút lại, lại ở giữa không trung chuyển mình một cái, hóa thành một con diều hâu nho nhỏ, đứng trên bờ vai của y, thầm thì to nhỏ vài tiếng. Thời Ảnh vừa muốn nói cái gì, sắc mặt cứng lại, ánh mắt lập tức trở nên hết sức đáng sợ.

“Cái gì?” Y nhìn thoáng qua thần điểu Trùng Minh: “Ngươi nói thật sao?”.

Thần điều Trùng Minh cục cục, liếc nửa con mắt nhìn Chu Nhan, cuối cùng giương cánh bay vút lên không buồn quay đầu lại, rời khỏi đỉnh Bạch Tháp bỏ hai người lại tại chỗ.

“Chờ đã!” Thời Ảnh lớn tiếng kéo Chu Nhan đang muốn xoay người đi xuống khỏi Bạch Tháp. Chu Nhan ngạc nhiên quay đầu nhìn y, phút chốt ánh mắt y trở nên vô cùng kỳ quái, bên trong hiện lên tia chớp nhàn nhạt, cảm xúc thay đổi phức tạp như mang theo tức giận.

Chu Nhan không biết vừa rồi Trùng Minh đã nói gì với y, theo bản năng lùi lại mấy bước.

“Chuyện này có liên quan gì đến Đại Tư Mệnh?”. Thời Ảnh nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu: “Ông ta đã nói gì với ngươi?”.

“Hả?” Nàng hoảng sợ thốt lên: “Làm… làm sao người biết?”.

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Thời Ảnh đã sa sầm, nghiến răng, nói ra hai chữ ngắn ngủi: “Quả nhiên!”.

Chu Nhan há miệng thở gấp vẫn không biết nói gì, nhưng mà Thời Ảnh đã nâng tay lên điểm vào giữa trán nàng. Một luồng ánh sáng từ trong tay y tuôn ra: Thuật Đọc Tâm.

Y đã từng nói sẽ không bao giờ dùng Thuật Đọc Tâm với nàng nữa cơ mà?

Chu Nhan ra sức vùng vẫy, nhưng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn y khống chế mình, trực tiếp đọc ra tất cả suy nghĩ trong tâm trí mình. Nàng nhất thời cảm thấy nhục nhã ê chề, nhưng lại cũng như trút được gánh nặng, cả người đều run rẩy, trong mắt lệ tràn ra.

Thời Ảnh nhìn thấy biểu cảm của nàng, ngón tay lại thu về: “Đúng, ta đã hứa sẽ không bao giờ dùng Thuật Đọc Tâm với ngươi nữa”.

Ánh mắt y trở lại bình tĩnh, như đang cố khắc chế chính mình, thở dài một hơi: “A Nhan, ta không ép ngươi. Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ biết Đại Tư Mệnh sẽ không vô duyên vô cớ dạy Tinh Hồn Huyết Thệ lại cho ngươi, ông ấy nhất định có điều kiện”.

Chu Nhan chần chừ giây lát lại lắc đầu: “Con… con không nói được”.

Tay y siết mạnh như muốn bóp nát bả vai nàng, trong giọng nói có chứa tức giận: “Đã đến nước này rồi, ngươi còn không nói?”.

“Con…” Môi nàng mấp máy, đóng băng nơi đầu lưỡi.

“Vừa rồi Trùng Minh nói, trong những ngày ta chết, Đại Tư Mệnh vẫn nhốt ngươi trong thần miếu”. Y nhìn nàng, thần sắc nghiêm nghị: “Tất cả những việc mà ngươi làm, có phải có liên quan đến chuyện khi đó không?”.

Toàn thân Chu Nhan run lên không trả lời.

“Rốt cuộc Đại Tư Mệnh đã nói gì với ngươi, khiến ngươi trở nên như vậy?”. Thời Ảnh quan sát biểu cảm của nàng: “Ta vừa mới nhớ lại tất cả hành động cử chỉ của ngươi kể từ khi ta sống lại đến nay, đúng là vô cùng khác thường. Ngươi nguyện ý hi sinh thân mình cứu ta, lại còn muốn trả Ngọc Cốt lại cho ta nữa. Vì sao?”.

Nàng vẫn run không ngừng nhưng lại cắn răng: “Con không thể nói!”.

“Nói!” Thời Ảnh lớn tiếng: “Ngươi đừng ép ta!”.

Nàng rất ít khi nghe được âm thanh mang theo sát khí trong lời nói của y như vậy, trong lòng sợ run, vô số cảm giác chất chứa cao như núi, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc nàng không nhịn được bật khóc lên: “Con… con không thể nói. Con cũng đã lập lời thề, nếu vi phạm, sẽ có rất nhiều người phải chết”.

Thời Ảnh chấn động dường như hiểu ra, trầm giọng: “Có ta ở đây, Đại Tư Mệnh sẽ không thể làm gì bọn họ”.

“Không! Đại Tư Mệnh rất lợi hại!” Chu Nhan nghẹn ngào, trong mắt có sợ hãi: “Con không sợ chết, nhưng con không thể mạo hiểm tính mạng của bọn họ”.

Thời Ảnh lớn tiếng: “Bọn họ là ai?”.

Chu Nhan định nói cái gì nhưng cố gắng nhịn xuống, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Trong những người đó, cũng có người!”.

Thời Ảnh đột nhiên chấn động, trầm mặc hồi lâu mới gật đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi hỏi Đại Tư Mệnh, tìm ra sự thật”.

Dừng một chút, y lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng trước mắt, ngươi cũng không thể thành thân được”.

Chu Nhan cả kinh, lúng túng nói: “Nhưng… Đế quân đã hạ chỉ tứ hôn cho…”.

“Không cần lo những cái đó”. Giọng nói Thời Ảnh nghiêm khắc nhìn nàng: “Bản thân ngươi muốn như thế nào, chỉ cần nói cho ta biết là được. Ngươi thật sự muốn lấy hắn ta sao?”.

“Không!” Nàng thốt lên: “Chính là Đại Tư Mệnh…”

Nàng còn chưa nói xong, Thời Ảnh đã ngắt lời nàng: “Đừng có nhắc đến Đại Tư Mệnh nữa…”.

Nhắc đến trưởng bối này, Thời Ảnh rốt cuộc không còn ý kính trọng như trước nữa, mặt nặng ch1ch: “Ta không biết ông ta đã nói gì với ngươi, mới dẫn đến cục diện này. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ông ta sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương đến ngươi. Chờ ông ta từ Tử Đài trở về, ta sẽ tính sổ đàng hoàng với ông ta”.

Chu Nhan vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe được tiếng la hét từ phía xa truyền đến. Hai người cả kinh, cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy một hàng người hầu quỳ gối cách thần điện có hai ba tầng bậc thang, không dám tiến lên, chỉ ngửa đầu nhìn sang bên này, kêu: “Hoàng thái tử điện hạ!”.

“Sao?” Thời Ảnh đi đến trước thềm đá nhìn xuống mọi người: “Bẩm, bẩm Hoàng thái tử!”. Người dẫn đầu chính là nội thị trong Tử Thần điện: “Đế quân hạ lệnh, bọn thuộc hạ phải lập tức tìm ngài trở về, nếu không tìm được sẽ chém đầu bọn thuộc hạ ạ”.

Thời Ảnh không nghĩ tới Bắc Miện đế cũng có lúc ngang ngược như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Vậy ngươi cứ đi trước đi”.

Mặc dù Chu Nhan còn muốn hai người trở lại thêm chút nữa, nhưng nhìn sắc mặt tái mét của đám người hầu, chỉ đành thở dài, Thời Ảnh quay đầu nhìn nàng gật đầu.

“Con… đi cùng với người”. Chu Nhan hiển nhiên vẫn luyến tiếc không muốn rời đi, lè lưỡi kéo ống tay áo y, xòe ngón tay ra, kết một cái ấn ẩn thân: “Bí mật nha…”.

Nửa đêm, sâu bên trong Tử Thần điện, Bắc Miện đế mê man tỉnh dậy, nhìn xung quanh không một bóng người, trong mắt lộ ra một tia nôn nóng.

“Thần đã phái người đi tìm rồi ạ!”. Nội thị nhìn bên ngoài sắc trời dần sáng, có chút nơm nớp trả lời: “Có lẽ Hoàng thái tử điện hạ đã đến đài thiên văn trên đỉnh Bạch Tháp, nhưng có thần điểu Trùng Minh gác trước thần điện, ai cũng không thể tới gần”.

“Trùng Minh?” Ánh mắt Bắc Miện đế thoáng hiện ra kinh ngạc: “Kỳ lạ!”.

Ông đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng quần áo sột soạt trên đất, một người từ ngoài cửa tiến vào, là tổng quản đại nội Ninh Thanh tâm phúc bên người nhiều năm của Bắc Miện đế: “Có việc bẩm báo Đế quân ạ!” Tổng quản đại nội đứng yên bên giường, trong mắt lộ ra vẻ chần chờ: “Quấy rầy Đế quân nghỉ ngơi, nô tài đáng chết vạn lần”.

Bắc Miện đế lắc đầu phất phất tay, ý bảo mọi người lui ra, quay đầu nhìn tổng quản: “Có chuyện gì?”.

“Thần cho người tìm nhẫn thần Hậu Thổ, có manh mối rồi ạ”.

Hơn hai mươi năm trước, hoàng hậu Bạch Yên bị phế truất, không lâu sau mất trong lãnh cung, nhẫn thần Hậu Thổ từ đó rơi vào tay Thanh phi là chưởng quản hậu cung. Hiện nay Thanh phi đã đền tội, tự nhiên vật báu quốc gia phải được lấy lại rồi.

“Khởi bẩm Đế quân!” Tổng quản đại nội biết Đế quân không dư thừa tinh lực: “Không lâu trước đây, sau khi Thanh phi bị đế quân ban chết, thuộc hạ đã phái người niêm phong hành cung của ả. Phàm là những đồ vật thuộc điện Thanh Hoành nơi ở của ả đều được kiểm tra một lượt, nhưng trước mắt vẫn không tìm ra tung tích của nhẫn thần.”

“Khụ khụ…” Bắc Miện Đế hơi biến sắc mặt: “Đáng chết! Ả, ả giấu ở đâu rồi?”.

“Xin Đế quân bớt giận, sớm muộn cũng sẽ tìm ra nhẫn thần Hậu Thổ thôi ạ. Nhưng…” Tổng quản đại nội hơi dừng một chút, nói: “Trong quá trình kê biên tài sản Thanh Hoành điện lại vô tình tìm được một mật thư gửi từ ngoài vào”.

“Mật thư?” Bắc Miện đế ho khan ngạc nhiên: “Có phải… có phải do Thanh vương viết cho ả không?”.

“Không ạ! Mấu chốt chính là ở chỗ này!” Tổng quản đại nội đè thấp âm thanh, lộ ra biểu cảm nghiêm trọng: “Lá thư này là từ phủ Bạch vương gửi vào”.

“Cái gì?”. Bắc Miện đế hít một hơi khí lạnh: “Phủ Bạch vương? Bạch vương là Thanh vương là đối thủ của nhau, vì sao lại có người từ phủ Bạch vương gửi thư cho Thanh phi?”

“Thuộc hạ tra khảo thị nữ truyền thư được biết, lá thư đúng là được gửi từ phủ Bạch vương. Cô ta nhận hối lộ một vạng lượng vàng, mạo hiểm truyền thư cho Thanh phi, nhưng Thanh phi chưa kịp hồi âm đã bị Đế quân diệt trừ rồi ạ”.

Tổng quản đại nội rút ra một phong thư từ trong lồng nguc, cung kính đệ trình lên: “Chuyện này liên quan trọng đại, thuộc hạ không dám chậm trễ, trước tiên chạy tới trình cho Đế quân xem”.

Bắc Miện đế run rẩy cầm lấy nhìn thoáng qua. Chữ viết trên lá thư rất đẹp, hiển nhiên là do nữ tử gửi đến, mềm mại, yếu đuối, dấu son phong ấn vẫn còn nguyên si. Tổng quản đại nội bẩm báo: “Theo lời của thị nữ cung Thanh Hoành, phong thư này là đưa vào cung sau khi Thanh phi đã bị xử tội, cho nên chưa có ai xem qua”.

“Ồ!” Bắc Miện đế hơi khó hiểu, không rõ nữ quyến phủ Bạch vương lại phải qua lại với Thanh phi. Nhưng mà ông vừa rút giấy thư ra, nhìn thoáng qua nội dung, sắc mặt nhất thời đại biến, kịch liệt ho khan.

“Đế quân!” Tổng quản đại nội kinh hãi: “Ngài… ngài không sao chứ ạ?”.

Trong lá thư đó rốt cuộc viết cái gì mà có thể khiến cho đế quân tức giận như thế?

“Hóa ra… hóa ra… Đáng chết” Bắc Miện đế siết chặt lá thư trong lòng bàn tay, vò thành một đống, ho khan dữ dội, một lúc lâu sau mới bình ổn hô hấp, xanh cả mặt, cũng không nói cái gì, chỉ hỏi: “Ngươi đã xem lá thư này chưa?”.

Tổng quản đại nội cả kinh trong lòng, lập tức quỳ xuống: “Nguồn gốc phong thư này quá khả nghi, thuộc hạ đâu dám to gan tự ý xem, đương nhiên là đưa đến trình Đế quân luôn rồi ạ”.

“Ừ!” Bắc Miện đế thở hổn hển, nhìn tâm phúc nhiều năm hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng: “Những năm gần đây ngươi làm việc cẩn trọng. Việc này coi như đã cứu mạng ngươi rồi đó!”.

Tổng quản đại nội cảm thấy lạnh sống lưng. Bắc Miện đế lạnh lùng nói: “Chuyện phong thư này không được nhắc với bất kỳ ai, biết chưa?”.

“Vâng ạ!” Tổng quản đại nội kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời.

“Còn nữa… Thanh… tất cả kẻ hầu người hạ trong điện Thanh Hoành, đặc biệt là thị nữ lén truyền thư kia, đều xử tử”. Bắc Miện đế hơi ho khan: “Không… không thể giữ lại bất kỳ ai”.

Tổng quản đại nội kinh hãi vội vàng gật đầu.

Những năm gần đây Bắc Miện đế sa vào hưởng lạc, ngày ngày ca hát nhảy múa sơn hào hải vị mỹ tửu nhân gian, nhưng cũng không phải đế quân bạo ngược, chẳng lẽ sắp chết tự nhiên đổi tính? Hay là trong lá thư này có chứa một bí mật vô cùng đáng sợ?

“Lui xuống đi!” Bắc Miện đế phất tay không nói nữa.

Đợi đến khi trong phòng không còn bóng người khác, Bắc Miện đế một lần nữa đọc lại lá thư. Hơi thở nặng nề, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là suy nhược vì những giằng cơ khiến lão nhân trằn trọc bất an trong lòng.

“Oan nghiệt! Oan nghiệt!” Hồi lâu Bắc Miện đế chống tay xuống giường, quay đầu về phía nội thị, giọng nói tức giận, phiền não: “Nhanh đi… nhanh đi tìm Hoàng thái tử đến đây. Nếu không tìm được sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi!”.

“Vâng!” Nội thị chưa từng thấy Đế quân bạo phát như vậy, sợ đến mức vội vàng lui ra. Bắc Miện đế ho khan dữ dội khẽ dựa đầu vào thành giường, đầu vàng mắt hoa mặt mày trĩu nặng, nhưng vẫn ráng duy trì hơi thở, như thế nào cũng không chịu nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm cây đèn lồng hoa lệ hắt ra thứ ánh sáng khi mờ khi tỏ, giống như có vô số ảo giác hiện lên. Khoảnh khắc ấy giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết, tất cả ký ức trong đời lão đều lần lượt xẹt qua, ca cơ Thu Thủy, hoàng hậu Bạch Yên, Thanh phi, hai đứa con, sáu vị phiên vương, vô số thần tử dân chúng. Hết thảy ảo ảnh đều giống như ngọn đèn trước mặt, lay lắt trước gió như sắp tắt.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Mình đã làm gì nên tội đây?

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment