Chu Nhan

Chương 141

Chu Nhan cưỡi mây lướt gió, thân bất do kỷ mà bay lên, thất thanh: “Sao… sao ngươi lại tới đây?”.

Thần điểu Trùng Minh quắp nàng lên lưng, kêu cục cục vài tiếng sải cánh bay hướng về trung tâm Kính Hồ không dám ngừng nghỉ một giây.

“Cái gì?” Chu Nhan nghe thấy lời nó nói thì chấn động: “Đại… Đại Tư Mệnh đã chết ư?”.

Trong lòng nàng trống rỗng, không biết phải biểu đạt thế nào. Ông lão như quỷ thần đó đã chết sao? Sao lại chết? Mới cách đây không lâu ông ấy còn hung ác cảnh cáo nàng, nắm trong tay tử huyệt của nàng, khiến nàng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, ông ấy sao đã chết rồi? Không thể tin nổi! Ở Vân Hoang này ai có thể đủ sức gi3t ch3t Đại Tư Mệnh?

Vừa nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu kinh hãi. Bây giờ đúng là ban ngày, ánh nắng chiếu xuống khắp lục địa Vân Hoang, nhưng mà ở trên lưng thần điểu Trùng Minh nhìn lại, trời đất một mảnh xán lạn, duy chỉ có đế đô lại chìm trong bóng tối. Đó là một mảnh đen kịt kéo từ phương Bắc đến, vô thanh vô tức bao phủ trái tim Vân Hoang, to lớn khiến cho cả tòa Diệp Thành bên Kính Hồ cũng như rơi vào một trời đầy mây. Đỉnh Bạch Tháp chìm trong bóng tối đã hoàn toàn không thấy rõ. Hơi thở hắc ám kỳ dị này vô cùng kịch liệt như muốn bóp nghẹt hô hấp. Chu Nhan chỉ vừa liếc mắt một cái, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống. Bỗng chốc trong lòng nàng có một loại dự cảm xấu cực kỳ mãnh liệt.

“Sư phụ!” Trong khoảnh khắc ấy nàng không nhịn được, thất thanh kinh hô.

Ngay khi Chu Nhan lướt qua, trong một mạch ngầm chảy không tiếng động sâu trong Diệp Thành, có một đứa bé gầy gò toàn thân đầy sẹo, chìm nổi lênh đênh theo đáy nước, bơi về phía Kính Hồ, bắt đầu lao vào hành trình cuộc đời. Đứa bé gắt gao ôm lấy con búp bê đệ đệ sinh đôi, trong ánh mắt trống rỗng không có biểu cảm gì. Nước chảy bèo trôi bơ vơ như chính con búp bê trong tay nó. Giờ khắc này cậu đang vô cùng mệt mỏi, vô cùng cô độc, chỉ muốn rời bỏ thế gian để chìm trong giấc ngủ dài. Trong mơ cậu có thể quên đi chủ nô ức hiếp mình, quên đi tộc nhân lợi dụng mình, cũng quên đi tỷ tỷ đã ruồng bỏ chính mình, từ nay về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, cũng không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương mình nữa. Đứa bé lặng lẽ bơi đi trong đáy nước, rất nhanh rời khỏi Diệp Thành. Cậu cũng không biết trên đỉnh đầu đã xảy ra biến hóa gì, cũng không biết có người vừa về tới đã rời đi. Con hạc giấy rơi xuống ướt nhẹp, tan thành những mảnh giấy vụn, theo làn nước trôi đi, vô thức trôi lặng lẽ ngay bên cạnh đứa bé, giống như vận mệnh không ngừng đổi thay biến hóa.

Khi bóng đen phương Bắc bao trùm xuống Đế đô, tiếng kinh hô vang lên khắp kinh thành, vọng đến tận thâm cung. Ngay cả đại tổng quản – người trước giờ luôn bình tĩnh ổn trọng cũng không khỏi gấp gáp lao vào Tử Thần điện. Nhưng mà con chưa mở miệng, Thời Ảnh đã ngồi trên vương tọa khẽ giơ tay lên ngăn lại.

“Ta đã biết!” Thần sắc tân đế quân Không Tang nghiêm nghị, nhìn luồng sát khí từ phương Bắc thổi đến: “Lục bộ phiên vương còn chưa tới, lại không ngờ “nó” đã đến nhanh như vậy. Đi qua nửa Vân Hoang chỉ trong một sớm một chiều mà thôi”.

“Nó”? “Nó” là ai?

Tổng quản đại nội giật mình, lại nghe Thời Ảnh nói: “Chờ một lát nữa, Ảnh chiến sĩ đến, lệnh cho bọn họ không cần lên thần điện, đến đây cũng không ích gì, không bằng bày kết giới tại cửu môn, bảo vệ dân chúng để tránh làm bị thương người vô tội”.

“Vâng ạ!” Tổng quản đại nội lĩnh mệnh, trong lòng khiếp sợ.

Ảnh chiến sĩ là kỵ binh dũng mãnh tinh nhuệ nhất Vân Hoang, chưa bao giờ có địch thủ, mà điện hạ lại nói không có ích gì? “Nó” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?

“Ngươi truyền lệnh cho binh mã lập tức bày kết giới phòng ngự bên ngoài Tử Thần điện, bảo vệ tất cả người trong cung.”

Thời Ảnh ngẫm nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dừng giây lát lại nói: “Chờ A Nhan… chờ quận chúa Chu Nhan tới thì lệnh cho nàng lập tức tới thần miếu trên đỉnh Bạch Tháp tìm ta”.

“Vâng ạ!” Tổng quản đại nội gật đầu lĩnh mệnh.

“Khi nào phiên vương lục bộ đều tới đủ, ngươi báo cho họ chuẩn bị tình huống xấu nhất!” Thời Ảnh trầm ngâm giây lát: “Nói không chừng lần này chúng ta sẽ đánh tới mức lập tức mở ra Vô Sắc thành!”.

Cái gì? Mở ra Vô Sắc thành?

Khoảnh khắc đó, đại nội tổng quản không khỏi khiếp sợ ngẩng đầu lên. Tòa thành linh thiêng, thần bí trong truyền thuyết kia chẳng lẽ lại phải mở ra trong hôm nay? Thành thị trong truyền thuyết này cho một tay Bạch Vi hoàng hậu kiến tạo từ thời sáng lập Vân Hoang. Nó nằm ngay phía dưới Đế đô, giống như một tòa thành nằm trong tấm gương phản chiếu ngược. Đế đô trên mặt đất là thành thị dành cho người sống, mà thành Vô Sắc dưới đáy lại là nơi dành cho vong linh trước khi biến mất. Khi Bạch Vi hoàng hậu sáng tạo ra tòa thành này, từng để lại lời tiên đoán, nói rằng mục đích kiến tạo chỗ này là vì để lại một nơi lánh nạn cho Không Tang ngàn năm sau trước nguy cơ hủy diệt. Cần phải đồng thời hiến tế máu của phiên vương lục bộ mới có thể hợp lực mở ra. Bảy ngàn năm qua, Không Tang trải qua hưng vong thay đổi, nhưng lịch sử cũng chưa từng ghi lại lần nào phải mở tòa thành này ra. Chẳng lẽ tới hôm nay, đúng là thời điểm cuối cùng đó ư? Chỉ là… Thời Ảnh ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Hiện giờ lục vương còn thiếu Thanh vương, chỉ sợ khó có thể thành công”.

Ngươi tìm Thanh Cương – cựu thống lĩnh kiêu kỵ quân đến cho ta. Mặc dù cậu ta không phải là thế tử Thanh tộc, nhưng cũng coi như là dòng dõi trực hệ.

“Tuân lệnh!” Tổng quản đại nội kinh hãi, sắc mặt nghiêm túc.

“Chờ một lát nữa, nếu ngươi thấy Bạch tháp sụp xuống mà ta vẫn chưa mở ra, như vậy…” Nói tới đây, Thời Ảnh ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngươi sai người hộ tống Thanh Cương cùng các phiên vương khác giết ra một con đường rời khỏi Đế đô, hướng về phía Thần miếu Cửu Nghi, đứng trước đỉnh đồng báu vật truyền quốc đợi ta”.

“Vâng!”. Tổng quản đại nội run rẩy, không dám chậm trễ lập tức lui ra ngoài. Căn dặn xong, đợi tổng quản lui ra, Thời Ảnh cúi đầu nhìn thần giới Hoàng Thiên, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, hít sâu một hơi, lặng yên đứng lên, một mình đi xuyên qua Tử Thần điện rộng lớn, hướng về phía Thần miếu trên đỉnh Bạch Tháp.

Bây giờ vẫn còn là ban ngày, nhưng bên ngoài đã tối như nửa đêm, cả Đế đô nơi đâu cũng là tiếng kinh hô không ngớt của dân chúng, như sóng ta gió lớn khắp chạm đến Bạch Tháp. Không Tang thái bình đã lâu, mấy trăm năm nay, ngoài một vài lần trấn áp phản loạn Giao nhân hay xung đột nhỏ giữa các bộ tộc, thì chưa bao giờ phát sinh chiến loạn, cũng khó trách lúc này dân chúng lại kinh hoảng như vậy.

Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng nặng trĩu. Y bước từng bước l3n đỉnh Bạch Tháp, càng lên cao gió càng thổi mạnh, thét gào như thú dữ, cho đến khi lên tới đỉnh Bạch Tháp giống như đứng giữa mắt gió đối diện với phong vân cuồn cuộn cách đó không xa, ngược lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả một mảnh áo cũng không nhấc lên, cho dù là trước đại chiến sinh tử.

Thời Ảnh đi vào phòng bên thần miếu, cởi mũ mão, thay trường bào trắng của thần quan, một tay nắm ngọc bội màu đen trở lại trước tượng thần. Thần miếu không có một bóng người, chỉ có vô số ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, chiếu rọi hai pho tượng thần song sinh khổng lồ. Một cặp mắt vàng và một cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào hư không.

Bên ngoài trời tối đen như mực, mưa gió thét gào, Thời Ảnh ở trước tượng thần chắp tay bắt đầu cầu nguyện, ngưng tụ tất cả linh lực chuẩn bị đối kháng với kẻ sắp đến. Người thần bí không rõ lai lịch kia là kình địch trước nay chưa từng gặp của y, nhưng mà theo chú ngữ, suy nghĩ của y chợt phân tâm.

A Nhan, sao giờ này nàng còn chưa tới? Nàng đã đi đâu rồi? Giờ là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, gọi nàng tới đây chẳng khác nào bảo nàng cùng mình đi vào chỗ chết. Chỉ là y biết, nếu chính y phải chết trong trận chiến này, nàng cũng không tránh khỏi cái chết. Nếu đã như thế thì không bằng đồng sinh cộng tử.

Theo niệm lực phân tán, một chớp mắt kia, lời cầu nguyện đột nhiên dừng lại.

Thời Ảnh mở mắt, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ dị thường. Sao? Hiện giờ y đã không thể ngưng tụ tham niệm rồi ư? Nhập định mới nửa canh giờ, tâm ma đã như triều dâng không thể ngăn chặn. Nhiều năm khổ tu nơi thế ngoại như thế, vậy mà bây giờ y đã bị hồng trần quẩn quanh, tâm đã không còn như nước trong nữa rồi.

Hóa ra, trần duyên có mối liên kết chặt chẽ với nhau, muốn cắt đứt cũng khó.

Vừa nghĩ tới đây cũng là lúc bóng tối bên ngoài hạ xuống, giống như nghiên mực đổ ngược bao phủ toàn bộ Bạch Tháp trong mây đen. Trong khoảnh khắc đó có một trận cuồng phong nổi lên thổi tắt toàn bộ ngọn đèn dầu.

“Ai?” Thời Ảnh chợt quay đầu lại nhìn về hướng gió, cảm giác lạnh lẽo trong cuồng phong ẩn chứa sự xấu xa và hung ác vô hạn, có thứ gì theo gió mà vào.

Đúng lúc Thời Ảnh quay đầu lại, những ngọn đèn vĩnh cửu trong thần miếu giống như bị một ngón tay vô hình cưỡng chế, đồng loạt dập tắt. Chỉ là một chớp mắt như vậy, cả thần miếu chìm vào trong bóng đêm chưa từng có. Gió lạnh cuốn qua, thủy kính trước thần điện bỗng nhiên nổi sóng. Tầng nước mỏng manh đột nhiên nhảy lên, ngưng tụ giữa hư không, toàn bộ bọt nước đều theo đó tụ lại, biến ra hình dạng một khuôn mặt. Trên khuôn mặt kia là một ánh mắt trống rỗng, lặng yên nhìn y.

“Ai?” Thời Ảnh quát khẽ, ngọc bội lặng lẽ rớt xuống lòng bàn tay, giơ lên chém ngang tầm mắt khuôn mặt kia. Thủy kính náo động một hồi thì vỡ vụn, toàn bộ bọt nước ngưng tụ thành hình mặt người chợt rơi xuống trở lại đĩa. Trận gió lạnh kia lại một lần nữa thổi qua, xoay quanh thần miếu, chợt trái chợt phải giống như là bước chân loạng choạng của một người cuốn tung rèm che bay hỗn loạn, như thể có vô số con rơi bay lên trong bóng tối.

Trong mắt Thời Ảnh hiện lên một tia lạnh lẽo, ngọc bội trong nháy mắt hóa thành trường kiếm, b4n ra hào quang mạnh mẽ chém vào cuồng phong. Kiếm quang rơi xuống giống như muốn chém vào thứ gì, nhưng mà trong thời khắc va chạm đó, Thời Ảnh bỗng nhiên run lên một chút, có dự cảm xấu cực kỳ quái dị, theo bản năng lùi lại một chút. Y cúi đầu nhìn xuống lưỡi kiếm, trên đó có một giọt đỏ nhỏ xuống, rõ ràng là máu.

Nếu có máu, kẻ đó hẳn là người? Không cần sợ hãi!

“Ai?” Y trầm giọng quát: “Ra đây!”

Gió xoáy đột nhiên lui về phía sau, trong bóng đêm bay vòng quanh tượng song sinh Thần – Ma, trong gió tựa như có thể nghe được âm thanh rất kỳ quái, giống như cười nhẹ, lại giống như thở dài. Loại âm thanh này như thủy triều hết lớp này đến lớp khác truyền vào tai, mang theo một loại sức mạnh quỷ dị, làm cho tâm thần con người bỗng nhiên dao động trong giây lát.

“Phá!” Y không chần chừ, hai tay khép lại giữa trán, quát.

Trong bóng tối, một tia chớp xẹt qua chiếu sáng thần miếu trong giây lát

Thiên Tru! Một đạo Thiên Tru kia chuẩn xác đâm ra, lấy thế phá vân chặt đá lao tới, mạnh mẽ ghim chặt trận cuồng phong đang bay lượn, thần miếu cuối cùng chìm vào yên lặng.

Đâm trúng sao?

Cả thần miếu chìm vào một màu đen quỷ dị. Trong bóng tối chỉ có đôi mắt thần ma sáng ngời. Thời Ảnh tạm ngưng giây lát, cảm thấy có một loại dự cảm xấu, không dám tiếp tục truy kích. Y xoay người lùi về phía sau, tay áo phất lên, khoảnh khắc đó tất cả đèn dầu trong thần điện nhất tề sáng lên.

Ánh sáng tái sinh chiếu sáng khuôn mặt thần ma. Trong khoảnh khắc kia, người bình tĩnh như Thời Ảnh cũng nhịn không được thất thanh kinh hô: “Đại Tư Mệnh!”.

Xuất hiện dưới ánh sáng chiếu rọi quả nhiên là Đại Tư Mệnh đã nhiều ngày không gặp, bị y vừa dùng một kích Thiên Tru đánh trúng, đóng đinh ngay dưới chân tượng thần khổng lồ. Máu lão nhân từ trong thân thể chảy xuống, ngay cả nửa thân tượng Thần – Ma cũng bị máu nhuộm đỏ sẫm. Ngay cả bình tĩnh như Thời Ảnh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.

Đại Tư Mệnh… không phải đã chết trong hành cung Thanh vương ở phương Bắc Cửu Nghi sao? Vì sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?

“Đại Tư Mệnh?” Y chần chờ, thấp giọng gọi. Thân thể lão nhân co quắp tựa như muốn cố gắng ngẩng đầu, cuối cùng vẫn vô lực gục xuống. Động tác kia nhìn qua giống như là con rối bị cắt dây điều khiển.

“Hình nhân sao?” Chớp mắt trong lòng Thời Ảnh sáng tỏ, bỗng nhiên hiểu ra. Y đứng lại không hề tiến lên, chỉ vung tay một cái. Y muốn thu hồi pháp khí, nhưng mà ngọc bội hóa thành trường kiếm lại chỉ hơi chấn động, ghim chặt Đại Tư Mệnh vào tượng thần cũng không bay trở lại.

Quả nhiên! Trong thần miếu này ẩn giấu một sức mạnh cường đại trước đây chưa từng gặp đang âm thầm giằng co, làm cho y mất đi khống chế đối với pháp khí. Kẻ tập kích y vừa rồi tuyệt đối không phải Đại Tư Mệnh, mà là một người khác, một loại sức mạnh khác.

“Hừ!”. Đột nhiên trong bóng đêm, có tiếng vang lên lạnh lẽo mà mơ hồ: “Bị ngươi phát hiện rồi!?”

Trong tiếng cười quỷ dị, Đại Tư Mệnh bị ghim trên tượng thần ngẩng đầu lên, giống như một hình nhân bị sức mạnh vô hình kéo cổ, biểu cảm trên mặt quả nhiên là người đã chết lâu ngày.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thời Ảnh trùng xuống, sắc mặt bất động: “Ra đây!”.

Trong tiếng hét chói tai, y bỗng nhiên giơ tay trái điểm lên tay phải, hai tay hợp lực tiếng về phía vừa thu lại, một kích này y dùng mười phần linh lực. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngọc bội rốt cuộc lay động rút khỏi ngực Đại Tư Mệnh bay ngược lại.

“Không tồi!” Tiếng nói ám ảnh kia lại vang lên, lời còn chưa dứt, một sức mạnh thuận thế mà đến. Trường kiếm ở giữa không trung bỗng nhiên gia tốc, ở giữa không trung đâm về phía Thời Ảnh.

Thời Ảnh lập tức xoay người, hai tay lần lượt thay đổi ép xuống đón đỡ thước ngọc bay trở lại, đúng lúc hai sức mạnh giao thoa, y chỉ cảm thấy có một áp lực trước nay chưa từng có đột nhiên ập tới. Trong phút chốc, y bỗng nhiên lảo đảo lùi lại ba bước. Ngọc thạch cứng rắn dưới chân đã nứt toác, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tay y đã nắm chặt trường kiếm, cũng không chờ y khống chế được ngọc bội, lúc này không biết trường kiếm bị sức mạnh nào kiểm soát, thân kiếm chợt vút lên muốn cắt đứt ngón tay y.

Thời Ảnh nhìn thấy tình huống quỷ quái như vậy thì không khỏi chấn động. Thước ngọc này vốn là thần khí truyền thừa mấy trăm năm cho người cung phụng trên thần miếu Cửu Nghi, tinh khiết không tì vết, thế nhưng từ lúc nào lại mang theo tà khí dày đặc như vậy?

“Phá!” Y quát lên, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, thanh kiếm sắc bén đột nhiên bay lên, ở giữa không trung như bị hai luồng sức mạnh vô hình giao phong làm cho đứng yên, rung lên kịch liệt. Trong khoảnh khắc giằng co đột nhiên nghe được tiếng va chạm chói tai. Ngọc bội vạn năm được chế từ hàn ngọc thời thượng cổ phút chốc vỡ tan thành bột mịn.

Cùng lúc đó, Đại Tư Mệnh bị ghim trên tượng thần cũng rơi xuống mặt đất.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment