Chu Nhan

Chương 4

Nàng hơi sửng sốt: Đây rõ ràng là đồ ăn thừa trong buổi yến tiệc vừa rồi, không ngờ đứa bé này… nửa đêm lại lén lấy đồ ăn trong chậu nước rửa chén trong chuồng ngựa để ăn sao?

Tất cả những chuyện này vừa mới làm, đứa bé này đều nhìn thấy hết rồi ư? Thế thì phiền phức đây.

Nàng thở dài, cất thanh đoản đao đi, ngồi xổm xuống.

“Đệ là con cái nhà ai? Vì sao không ăn đồ được phát?”. Nàng nhìn ánh mắt đen sẫm của đứa bé, mở miệng hỏi đầy vẻ khó hiểu… Hôm nay là ngày đại hỉ của Hoắc Đồ Bộ, tất cả nô bộc đều có thể đi lĩnh một suất thịt rượu, vì sao đứa bé này lại ở đây một mình chịu đói?

Nàng nói đầy vẻ dịu dàng thân thiết, nhưng ngón tay lại lặng lẽ giơ lên, muốn chụp một cái khống chế mạch môn của đứa trẻ. Ai ngờ đứa bé lại cảnh giác cao độ, không cho nàng tiếp xúc mình, rụt lại phía sau nhanh như cắt, tránh được tay nàng.

Đứa bé khẽ động đậy, âm thanh kỳ quái ban nãy lại chợt vang lên.

Chu Nhan nhìn thoáng qua, mặt lập tức biến sắc, không ngờ trên hai chân đứa bé này lại khóa một cái xích sắt to đùng. Cùm sắt lạnh như băng khóa chặt hai chân đứa trẻ, nó rúc trong đống rơm nhìn nàng, cảnh giác lùi lại phía sau, sắt ma sát với mặt đất, tạo ra thứ âm thanh kỳ quái mà nàng nghe được ban nãy.

Đầu kia của xích sắt thông tới phòng củi đen kịt phía sau chuồng ngựa.

Giữa đêm lạnh nước có thể đóng thành băng này, đứa trẻ lại chỉ mặc bộ quần áo rách rưới tả tơi, chỗ tay chân lộ ra khỏi quần áo đều nứt nẻ, xung quanh mắt cá chân chẳng chịt vết máu, chỗ đóng vảy chỗ thối rữa. Đáng sợ hơn chính là, nàng phát hiện đứa bé vẫn bò đi, là bởi vì trên bụng hình như có một cái bướu thịt, hoàn toàn không có cách nào đứng thẳng.

Chẳng lẽ là con của tội nhân sao? Không thì sao lại đến nông nỗi thê thảm này?

Nàng vừa nghĩ, bất tri bất giác tiến lên phía trước một bước.

Mà đứa bé như dã thú đó cứ nhìn nàng chằm chằm đầy cảnh giác, kéo xích sắt nhanh chóng bò về phía sau, sống chết không cho nàng tới gần, trong tay vẫn nắm chặt chiếc bánh vớt ra từ chậu nước rửa bát kia.

“Này! Không được đi!”. Khi đứa bé sắp bò đến trước cửa, Chu Nhan nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy gáy nó, nhấc nó lên giữa không trung. Đứa bé kia liều mạng giãy dụa, nhưng lại mang theo nỗi quật cường thinh lặng kỳ quái – nhất định không chịu mở miệng.

“Còn muốn cắn ta?”. Tính khí nàng cũng không tốt, không nói không rằng dùng lực mạnh hơn, cạy tay đứa bé ra, hừ lạnh: “Nửa đêm canh ba, không ngoan ngoãn về phòng nằm ngủ, nằng nặc ở chỗ này làm gì? Không tha lỗi được”.

Nàng dữ chặt con thú nhỏ nóng nảy kia, rút Ngọc Cốt từ trên tóc ra.

“Ôi… ôi…”. Đột nhiên trong bóng tối truyền đến tâm thanh mơ hồ, vội vàng căng thẳng.

Khoảnh khắc ấy, đứa bé chợt thốt lên: “Mẹ! Đừng lên tiếng!”.

Chu Nhan lấy làm kinh hãi, thì ra đứa bé này không phải người câm?

“Ai?”. Nàng nhíu mày một cái, biết ở đây còn có người thứ hai chứng kiến, lòng càng thêm buồn bực, bèn đứng dậy, đẩy cửa phòng củi ra.

bực, bèn đứng dậy, đẩy cửa phòng củi ra.

Gian phòng rất nhỏ, bên trong tối thui, có mùi hôi thối khó gửi xộc thẳng vào mũi, giống như mùi thịt hỏng vậy.

Trong phòng củi đồ đạc chất lung tung, nàng nhất thời không nhìn thấy rõ, chân bị xích sắt mắc vào, lảo đảo suýt ngã, “keng” một tiếng như đá phải vật gì.

Ngọc Cốt thông linh, trong chớp mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng phía trước giúp nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng hơi run, nhịn không được kêu thành tiếng.

Thứ nàng đá phải là một hũ rượu nung bằng gốm thô, cao đến ba thước hơn, chắc là thứ mà dân du mục ở đại mạc này dùng để cất giữ rượu mạnh. Bình rượu kia lăn lông lốc trên mặt đất, mãi cho đến lúc đập vào vách tường mới khó khăn ngừng lại.

Nhưng mà bình rượu gốm kia lại mọc ra một cái đầu phụ nữ.

Nữ nhân tóc tai bù rù ngã ngửa trong bóng tối, từ trong hũ rượu ló mắt ra nhìn nàng, hai mắt sâu hoắm, mặt mũi đầy máu tươi, biểu cảm dữ tợn như vậy, khiến cho người lớn gan như Chu Nhan cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, lùi thẳng về phía sau.

Nữ quỷ! Phòng củi này không ngờ lại giam một nữ quỷ!

“Mẹ! Mẹ!”. Đứa bé kia lại bò qua, vừa hô vừa giơ hai tay gầy như que củi liều mạng muốn đỡ hũ rượu dậy. Nhưng mà đứa bé nhỏ tuổi yếu sức, không cách nào dựng thẳng hũ rượu nặng nề kia lên, mỗi lần cỗ gắng dựng thẳng nó lên được một nửa thì lại bị ngã nhào trở lại mặt đất.

Hũ rượu nằm trên mặt đất, lăn qua lăn lại không ngừng. Đầu người đàn bà từ trong hũ rượu chui ra, nhìn chằm chằm vào nàng, trong miệng phát ra tiếng ôi ôi, đầu lưỡi trong cổ họng cũng bị cắt đến tận gốc.

Khoảnh khắc ấy, Chu Nhan rốt cuộc hiểu ra, thất thanh: “Người… người hũ?”.

Đúng vậy, người đàn bà kia không phải quỷ, mà là người sống bị chém hết tay chân bỏ vào hũ rượu.

Sao mà… sao mà lại còn có thể tồn tại thứ này? Nàng rét run cả người, nhất thời run rẩy tại chỗ. Đúng vậy, nàng không sợ bất luận cái gì yêu ma quỷ quái, nhưng nàng không biết phải đối mặt với người sống trong hình dạng thế này bằng cash nào.

Chuồng ngựa này, thật đúng là địa ngục nhân gian.

Từ khi Bắc Miện Đế lên ngôi cho tới nay, theo thỉnh cầu của Đại Ti Mệnh và Đại Thần Quan, đế đô Già Lam ban ý chỉ, phế trừ toàn bộ thập loại cực hình ở toàn cõi Vân Hoang, trong đó có bao gồm người hũ. Vì sao trong chuồng ngựa của Hoắc Đồ Bộ lại vẫn tồn tại một người như vậy?

Trong nhất thời nàng chưa hoàn hồn trở lại, kinh hoảng đến đờ ra.

Đứa bé kia dùng hết sức lực, rốt cuộc cũng nâng được hũ rượu dậy, lấy tay áo dơ dáy lau đi chỗ trán bị đập vào tường ban nãy của mẫu thân, đồng thời đưa tay nắm chiếc bánh kia đưa vào miệng của bà. Người đàn bà trong hũ kia đương nhiên là đói bụng đến cồn cào rồi, nuốt ngay một hơi, thiếu chút nữa cắn cả tay con trai mình.

Chu Nhan kinh ngạc nhìn bà, cứ cảm thấy hơi quen mắt, bỗng nhiên thốt lên: “Bà… chẳng lẽ là Ngư cơ?”.

Người đàn bà trong hũ kia run một cái, giương mắt nhìn nàng, gương mặt đó không rõ máu thịt, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt chém loạn xạ, tóc cũng đã bẩn đến không nhìn ra màu gì. Nhưng cặp mắt kia lại vẫn có màu xanh giống màu đá quý.

Khoảnh khắc kia, Chu Nhan sực hiểu ra.

Đúng vậy, là Ngư cơ! Là người phụ nữ mà lúc còn sống lão Vương gia của Hoắc Đồ Bộ sủng ái nhất.

Trong quá khứ xa xôi, khoảng chừng mười năm trước, nàng đã từng gặp bà.

Khi nàng còn bé, lão Vương gia Hoắc Đồ Bộ từng mang nữ tử này đến Thiên Cực Phong thành, bí mật thăm viếng phủ Xích Vương.

Nam nhân cứng cỏi như sắt thép buông xuống tôn nghiêm của vương giả đại mạc, cúi đầu, đau khổ cầu xin Xích Vương – người thống lĩnh Tây Hoang giúp đỡ đàn áp dị nghị trong bộ tộc, có thể thuận lợi nạp nữ tử Giao nhân này là trắc phi.

“Một nữ nô giao nhân, lại từng sinh một đứa bé! Có thể làm thị thiếp đã là tốt lắm rồi, còn muốn làm trắc phi?”

Phụ vương nhịn không được cười lạnh, không chút khách khí quở trách ông ấy: “Ta nói là Cách Đạt lão huynh đệ, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chớ bị mỡ heo che mờ tim chứ…”.

Nhưng mà, lời vừa nói ra được phân nửa, giọng nói của phụ vương chợt dừng lại. Bởi vì lúc đó một trận gió lớn thổi qua lật chiếc khăn che mặt, làm lộ ra dung nhan cô gái vẫn cúi đầu ngồi yên lặng.

Khoảnh khắc ấy, đến nàng đang thập thò một bên nghe lén cũng không nhịn được “A” lên một tiếng.

Đẹp quá… quả thật giống như tiên nữ trong tranh vậy.

Nữ tử giao nhân có tóc màu xanh nước biển cúi đầu, đôi môi mỏng như cánh hoa khẽ mím, tựa như xấu hổ mà khẽ hạ mi, từ đầu đến cuối vẫn không nói một chữ. Nhưng mà đằng sau lớp khắc che mặt, đôi mắt màu ngọc bích dịu dàng như nước mùa xuân, vừa sáng sủa vừa an tĩnh, khiến tất cả ngôn ngữ đều như thất sắc.

Phụ vương nhất thời không nói, cuối cùng thở dài: “Ta thấy cũng thương xót, huống chi người có lòng”.

Nàng đã chẳng còn nhớ lão phụ vương cứng nhắc cổ hủ có ủng hộ cho chuyện tình này không, khi ấy cô bé tám tuổi như nàng chỉ biết kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử Giao nhân tuyệt sắc kia, lòng chỉ nghĩ ông trời thật không công bằng, lại ban dung nhan đẹp nhất thiên hạ cho Giao nhân đến từ biển Bích Lạc, làm cho nữ tử trên mặt đất cũng phải thua xa.

Thừa dịp người lớn trong trướng còn đang tranh cãi kịch liệt, nàng nhịn không được len lén chạy tới, ghé đầu vào đối gối cô gái kia, ngửa đầu từ phía dưới tấm khăn che mặt len lén nhìn nữ tử Giao nhân hồi lâu. Mà cô gái kia trông vô cùng ngượng ngùng dịu dàng, chỉ lặng lẽ nhìn bé gái này không mở miệng.

Chu Nhan trời sinh tính tình hoạt bát, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn mở miệng, giơ que kẹo trong lòng bàn tay ra, nhỏ giọng hỏi: “Một mình tỷ ở chỗ này cả nửa ngày rồi… có đói bụng không? Có muốn ăn kẹo không?”.

Nữ tử mỹ lệ tuyệt luân kia ngượng ngùng nở nụ cười, cúi đầu xuống, trên gương mặt hiện màu đỏ ửng: “Không đói bụng, cảm ơn muội”.

“A! Tỷ thật là đẹp quá!”. Tiểu cô nương tràn đầy vẻ ước ao: “Nếu muội xinh đẹp như vậy thì tốt quá!”.

“Muội cũng rất đẹp mà, cô bé!”. Nữ tử Giao nhân kia nở nụ cười, nhẹ nhàng trả lời, giọng nói mềm mại, như gió xuân thổi qua: “Chờ muội trưởng thành, nhất định còn đẹp hơn ta nhiều lắm”.

“Thật vậy sao?”. Bé con tin là thật, sờ sờ mặt mình: “Làm sao tỷ biết?”.

“Bởi vì muội là đứa trẻ ngoan!”. Nữ tử Giao nhân kia giơ tay lên sờ mái tóc mềm mại của đứa trẻ, ngón tay như bạch ngọc hơi trong suốt: “Tâm địa bé con hiền lành, trưởng thành cũng sẽ trở thành đại mỹ nhân. Đây là món quà mà trời cao bao cho đó”.

“Thật sao? Thế thì tốt quá!”. Nàng có lời hứa hẹn, nhịn không được cười vui vẻ.

“Quận chúa! Người lại chạy đi đâu đấy?”. Bên ngoài màn trướng bỗng truyền đến tiếng gọi.

“Ôi chao! Muội phải về rồi! Nếu không Thành ma ma sẽ mắng muội!”. Nàng thè lưỡi, cười với nữ tử Giao nhân kia: “Ấy, chờ muội trưởng thành trở nên xinh đẹp sẽ lại tới tìm tỷ! Xem có đẹp như tỷ được không, đến lúc ấy chúng ta cùng so nha”.

Trong quá khứ của nàng, hồi ức về nữ tử này thật sự chỉ có ngắn ngủi như vậy. Nhưng mà, vẻ đẹp tuyệt diễm khác lạ như vậy, đã để lại dấu vết khó phai trong trí óc trẻ thơ của nàng, thật lâu vẫn không thể quên được.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy, nàng lại gặp lại cô gái ấy ở một nơi như thế này.
Bình Luận (0)
Comment