Chu Nhan

Chương 91

Một người kiêu ngạo như vậy, muốn nói lời này phải cần bao nhiêu dũng khí?

Trải qua một lần sinh tử, y thật sự đã thay đổi, không còn giống như trước đây nữa rồi.

“Con… con…”. Chu Nhan ấp úng, mặt trắng bệch, không dám nhìn y.

Câu trả lời đã ngay trên đầu lưỡi, nhưng khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời Đại Tư Mệnh từng nói, nhất thời như có một bàn tay đưa ra, siết chặt lấy yết hầu nàng, khiến cho nàng không nói nổi một câu, tựa như chỉ cần mình nói ra một chữ “bằng lòng” thì sẽ như một lời nguyền một lần nữa khiến y đối mặt với chết chóc.

“Lẽ nào ngươi không mong muốn sư phụ ngươi sống tốt lành, có kết cục tốt đẹp hay sao?”.

“Lẽ nào ngươi muốn cha mẹ và tộc nhân của ngươi gặp tai họa vì ngươi sao?”.

Lão nhân đã nhìn thấu thiên địa kia lạnh lùng nói ra mấy lời tiên đoán, lạnh lẽo như tử thần.

Môi của nàng khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được hai chữ đơn giản kia.

Lặng thinh giây lát, Thời Ảnh nhìn biểu cảm của nàng, chút ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt dần nhạt mất, cuối cùng cũng quay đầu đi, không hề nói câu thứ hai. Đúng vậy, y đã nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, sao có thể không biết nàng là kiểu người gì? Với tính cách nhiệt tình sôi nổi, yêu ghét phân minh của nàng, nếu như trong lòng có ý, thì sẽ không lúng túng khó trả lời như lúc này.

Chung quy vẫn không cách nào vượt qua ư? Y đã giết người nàng yêu nhất trong cuộc đời, nàng không ghi hận đã tốt lắm rồi, sao còn có thể hi vọng điều xa vời gì khác? Đâu phải chuyện gì trên thế gian cũng có thể làm lại?

“Ta biết rồi”. Y khẽ thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.

“…” Môi nàng khẽ mấp máy, nhưng không cách nào mở miệng biện bạch nửa câu. Nàng biết, lời như vậy, y sẽ không bao giờ hỏi lại nàng lần nữa.

Duyên phận cả đời này giữa họ, nói không chừng đã đến điểm tận cùng vào thời khắc này.

Thời Ảnh không nhìn nàng nữa, xoay người bước vào thần miếu, đi vào trong điện tối tăm, không hề quay đầu lại, tựa như đoạn đối thoại vừa rồi chỉ giản đơn như chính con chữ, không chút gợn sóng.

Đại thần quan Cửu Nghi ở dưới đèn thất tinh ngắm nhìn tượng thần, chắp hai tay lại, nhắm mắt cầu khấn, yên lặng cảm tạ thần linh phù hộ. Dưới ánh nến, vẻ mặt của y bình tĩnh chuyên chú, có một loại trang nghiêm khó có thể thân cận. Chu Nhan đi vào theo, quỳ xuống ở phía sau, hai tay cũng chắp lại, nhưng cõi lòng lại rối ren.

Cầu nguyện chốc lát, Thời Ảnh đứng lên, đi tới cửa, mở hai tay ra, chỉ nghe xèo xèo mấy tiếng, vô số bóng trắng từ ống tay áo y bay ra, bay tứ tán vào mây trắng.

Chu Nhan lấy làm kinh hãi: “Đây là cái gì?”.

“Triệu tập toàn bộ thần quan và thị tòng trong thần miếu trở lại đây”. Thời Ảnh cũng không quay đầu lại, nói: “Ta vừa tỉnh lại đã nhận được tin của Đại Tư Mệnh, nói Đế quân đã đồng ý với yêu cầu của ta, cho phép ta từ bỏ thần chức. Đại Tư Mệnh hiện giờ đang đi về phía Cửu Nghi rồi, chuẩn bị thay ta chủ trì nghi thức từ bỏ thần chức”.

Chu Nhan nghe được ba chữ “Đại Tư Mệnh” không khỏi đổi sắc chột dạ, bật thốt lên: “Tại sao phải cử hành nghi thức? Người… người muốn rời đi, trực tiếp đi luôn không được sao?”.

Thời Ảnh nhìn nàng một cái, thần sắc nghiêm nghị: “Mọi việc điều có quy củ. Ta là Đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, là tấm gương cho mọi thần quan trong thiên hạ, muốn hủy bỏ lời thề, rời đi không phụng sự thần nữa đã là lỗi lầm lớn. Nếu như không nhận hình phạt nghiêm khắc, thì làm sao có thể trói buộc thần quan các đời sau?”.

“Ơ…” Chu Nhan vẫn quen sợ y, nghe được lời dạy nghiêm khắc như vậy thì cũng không dám lên tiếng, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, chợt kinh hô: “Lẽ nào… người thật sự phải đi đến địa ngục vạn kiếp gì đó ư?”.

“Đương nhiên” Thần sắc Thời Ảnh thản nhiên, “Vạn kiếp bất phục, thiên lôi luyện thể, đây là cái giá phải trả khi từ bỏ thần chức, ta tự nhiên cũng không ngoại lệ”.

“Thế nhưng…” Chu Nhan hốt hoảng kêu lên: “Người sẽ bị đánh chết đó!”.

“Không đâu”. Y lắc đầu, giọng nói bình tĩnh: “Hình phạt thiên lôi luyện thể chỉ có thể đánh nát gân cốt, đánh vỡ hình hài, phá hủy đi toàn bộ tu vi của ta, nhưng sẽ không thể đưa ta vào chỗ chết”.

Phá hủy toàn bộ tu vi? Nghe y nói bình tĩnh như vậy khiến Chu Nhan càng kinh hoảng, thất thanh: “Không được! Khó khăn lắm con mới cứu được người trở về, tuyệt đối không thể để người gặp phải cái gì địa ngục vạn kiếp kia! Quy củ chết tiệt gì chứ!”.

“Câm miệng!” Thời Ảnh lớn tiếng: “Dù sao ngươi cũng là đệ tử không ghi danh của Cửu Nghi, sao có thể tùy tiện chửi bới môn quy”.

“Con…” Chu Nhan hoàn toàn hết cách, chỉ đành hậm hực trong lòng: Sư phụ trước nay vẫn vô cùng nghiêm khắc, hành sự có nề nếp, trước nay không hề vi phạm củ quỷ và lời hứa. Ngày đó đưa nàng xuống núi không hề niệm tình chút nào, sau khi đào hôn đưa nàng quay về Vương phủ cũng không niệm tình chút nào, hôm nay đối xử với chính bản thân mình, cũng không niệm tình chút nào.

Người này sao cứ cứng ngắc như vậy chứ?

Chu Nhan cực kỳ bất đắc dĩ, lại không dám cãi lại, chỉ đành hậm hức đến đỏ au vành mắt.

“Ta sẽ không chết đâu, con yên tâm”. Tựa như đã biết rõ tâm tình của nàng, Thời Ảnh mở miệng giải thích cực kỳ hiếm thấy, an ủi nàng: “Tinh Hồn Huyết Thệ đã liên kết số phận chúng ta lại với nhau rồi, có vinh cùng hưởng, có hại cùng chịu. Cho nên, ta nhất định sẽ sống thật tốt cho đến ngày cuối cùng của sinh mệnh mới thôi”.

Nghe được lời như vậy, nàng không khỏi mở to hai mắt: “Thật sao? Chúng ta sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?”.

“Con chia cho ta một nửa tuổi thọ của mình, con nói xem có chết cùng một ngày không?” Thời Ảnh chỉ vào bầu trời mờ mịt bên ngoài: “Vận mệnh chúng ta đã đồng hành cùng nhau. Vào khoảnh khắc đại nạn ập xuống, hai ngôi sao cùng hao tổn rơi xuống, không cần biết chúng ta đang cách nhau chân trời hay góc bể, cũng đều sẽ cùng nhau chết đi”.

“Hả?”. Chu Nhan sợ run lên, đầu óc bỗng nhiên sôi trào.

Mỗi người một phương, chết cùng một lúc? Sao mà nghe thê lương quá vậy… Nếu như đã không thể tránh khỏi cái chết, vậy thì vài chục năm sau, đến lúc sắp chết rồi, ai sẽ ở bên cạnh mình? Ai… ai sẽ ở bên cạnh sư phụ? Thời khắc cuối cùng của hai người họ rốt cuộc như thế nào?

Trong một chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu nàng đã xoay chuyển trăm ngàn ý niệm. Mà mỗi khi nghĩ tới một điều, lòng nàng lại đau thêm một chút, giống như lăn qua lăn lại giữa núi đao, máu tươi nhễ nhại gần như không cách nào tự khống chế bản thân mình.

“Dù sao… dù sao cũng còn sớm mà”. Cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng lấy một chút tinh thần, giống như an ủi y, lại như an ủi mình: “Đại Tư Mệnh nói con có thể sống đến bảy mươi hai tuổi, cho dù chia đôi cho người một nửa, thì con vẫn còn sống tận hai mươi bảy năm nữa mà”.

“Hai mươi bảy năm sao?” Thời Ảnh thở dài: “Đúng là dài đằng đẵng”.

Khoảnh khắc ấy, trên mặt y tràn đầy biểu cảm trống vắng và quạnh hiu, nàng nhìn mà lòng đau xót. Bầu không khí trong thần miếu nhất thời trầm xuống, lặng lẽ khiến lòng người kinh hãi. Chu Nhan mờ mịt nhìn thoáng qua tượng thần, đôi ngươi tuyệt đẹp của thần Sáng Thế nhìn xuống nàng lộ ra nụ cười ấm áp.

Thần ơi… người có thể nói cho con biết, hai mươi bảy năm tiếp theo của con thế nào không?

Lời Đại Tư Mệnh kia từng nói, có phải là thật không? Con sẽ hại chết sư phụ sao?

Nàng ở một bên lòng rối như tơ vò, Thời Ảnh cũng không nói gì, chỉ đứng bên lan can nhìn trời đêm, đột nhiên mở miệng: “Toàn bộ pháp thuật ở trong cuốn sổ chép tay đó, con đều học được hết rồi sao?”.

Chu Nhan sửng sốt một chút, không nghĩ tới y sẽ hỏi câu này, vội gật đầu.

Y hơi nhíu mày: “Sổ chép tay đâu?”.

“Hả? Ơ…”. Chu Nhan hơi sửng sốt, bỗng nhớ tới cuốn sổ chép tay đó đã mất tích cùng với Tô Ma rồi, lòng không khỏi cả kinh, lúng ta lúng túng: “Con… con không mang theo người”.

“Vật quan trọng như vậy, làm sao có thể tùy tiện để lung tung?”. Thời Ảnh thấy nét mặt của nàng thì đã biết chuyện không ổn lắm, không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Bất cứ một trang nào trong đó đều là chí bảo mà vô số người Vân Hoang mong được thấy một lần trong đời, sao con có thể không bảo quản cẩn thận thế?”.

“Con… con…”. Nàng cứng họng, không dám nói với sư phụ nàng đã dạy pháp thuật trong đó cho một Giao nhân. Sư phụ mà biết liệu có đánh chết nàng không?

Thời Ảnh nhìn sắc mặt sợ sệt của nàng, vẻ mặt hòa hoãn lại, nói: “Bỏ đi, may mà ta biết con làm việc trước giờ không để ý trước sau, để phòng ngừa vạn nhất, ta đã hạ chú phong trên đó rồi”.

“Chú phong?”. Chu Nhan hơi sửng sốt.

“Phải, đó là một thuật phong ấn cách ly”. Giọng y bình tĩnh thản nhiên: “Trừ con ra, cho dù người khác lấy được cuốn sách chép tay đó, cũng không cách nào xem và lĩnh hội pháp thuật bên trong. Trừ phi tu vi của họ cao hơn ta thôi”.

“…” Nàng lấy làm kinh hãi, đột nhiên hiểu ra vì sao nhóc con Tô Ma kia vẫn không cách nào học được pháp thuật trong đó! Khi đó nó nói những con chữ trong đó đang động đậy, căn bản không cách nào nhìn thấy được, nàng còn tượng nhóc con kia đang kiếm cớ cho sự ngu ngốc của mình, ai biết nguyên nhân thật sự lại là như vậy!

“Trong bản chép tay đó có tổng cộng ba mươi sáu phép thuật lớn, bảy mươi hai phép thuật nhỏ biến thể. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như vậy, con đều đã học hết rồi sao? Tốt lắm”. Thời Ảnh ngừng một chút: “Con có biết những người tu hành không đủ thiên phú, dù cho học suốt đời, cũng không thể nắm bắt pháp thuật như Thiên Thụ được”.

Nàng nghe được lời khen hiếm hoi của sư phụ, không khỏi vừa vui mừng vừa căng thẳng. Bởi vì nàng biết mỗi lần sư phụ khen nàng, đều sẽ chuẩn bị vạch ra thiếu sót của nàng.

Quả nhiên, lúc đó Thời Ảnh lại ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp: “Thế nhưng, con có biết vì sao lúc ta và con đối đầu ở Tinh Hải Vân Đình, sức mạnh giữa ta và con lại chênh lệch nhau xa như vậy không?”.

Chu Nhan theo bản năng bật thốt lên: “Đương nhiên là bởi vì sư phụ lợi hại hơn rồi ạ!”.

“Sai rồi”. Thời Ảnh bình thản: “Chênh lệch giữa ta và con thật ra không lớn như con tưởng tượng đâu. Pháp thuật ta nắm bắt được, cho tới hôm nay con cũng đều đã nắm bắt được, khác nhau cùng lắm là tốc độ phát động, bán kính kiểm soát, cùng với lúc vận động pháp thuật thì tồn hồ nhất tâm”.

“Tồn hồ nhất tâm?”. Chu Nhan nhịn không được ngạc nhiên.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment