Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 88

Nói thực lòng, ở bên cạnh cái tên khốn kiếp đấy dù là một giây thôi cũng đã khiến tôi buồn nôn rồi. Nhưng không còn cách nào khác, chúng tôi một mặt phải kiếm tiền, một mặt cũng phải tiếp tục ngăn cản Lí Tuyết. Đương nhiên là tôi biết rõ rằng Lí Phi là một tên đáng chết, nếu như người đầu tiên chết là hắn ta, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đau lòng, thậm chí còn vỗ tay vui mừng trong lòng nữa. Nhưng vấn đề là…. Nếu như giết hắn ta, oán khí của Lí Tuyết sẽ càng nặng hơn, đến lúc đó Lí Tuyết sẽ trở nên điên loạn, tâm trí không còn, giết người không nương tay. Điều ấy so với việc bảo vệ an toàn cho tên súc sinh Lí Phi, thì thà bảo vệ Lí Tuyết, để cô ấy không lầm bước vào con đường tội lỗi còn hơn. Tôi nhanh chóng sắp xếp phòng cho Lí Phi, còn Nha Cô ngồi vươn vãi một cách lười nhác, thở dài nói với tôi: “Xem ra đêm nay sẽ là một đêm rất mệt đây, tôi đi tắm trước đã, lát nữa cậu cũng đi tắm đi cho tinh thần được thư giãn một chút.” Tôi gật đầu, để Nha Cô đi tắm trước còn mình thì đi lên lầu, nhân tiện đem cho Lí Phi một chiếc đệm. Dù sao thì cũng đã để hắn ở đây rồi, cũng không thể để hắn nằm dưới đất trần được. Sắp xếp đệm xong, tôi đi xuống dưới lầu gọi Lí Phí, kết quả lại thấy được một chuyện khiến mình chết đứng người. Lí Phi đang đứng trước nhà tắm, hắn ta đang lén lút ghé mắt nhìn vào khe cửa, hóa ra là đang nhìn trộm Nha Cô tắm! Bởi vì khe cửa nhà tắm có một chỗ trũng, vì vậy rất dễ dàng để có thể nhìn trộm người khác tắm, chỉ cần nhìn một mắt là lấy cực kì rõ. Tôi đi về phía Lí Phi, lạnh lùng nói: “Có phải phát hiện ra bản thân chẳng nhìn thấy được gì?” Lí Phi bị làm cho giật mình, còn tôi vẫn bình tĩnh nói: “Lúc tôi mới đến đây ở đã phát hiện ra khe hở của nhà tắm rồi, cảm thấy không an toàn một chút nào, nên đã che lại rồi. Bỏ đi, cậu không nhìn được gì đâu.” Lí Phi có chút thất vọng chép giọng một tiếng, lẩm bẩm nói: “Làm bộ làm tịch.” “Cái gì mà làm bộ làm tịch?” “Đừng nói là cậu không muốn xem trộm…”, Lí Phi đáp, “Vóc dáng của cô ta cũng không tồi, chẳng nhẽ cậu chưa từng nhìn qua?” Tôi lắc đầu nói: “Tôi không có cái hứng thú bệnh hoạn đấy, đệm tôi đã chuẩn bị xong rồi đấy.” “Ờ.” Lí Phi lẩm bẩm vài câu gì đó mà tôi không nghe rõ, nhưng hình như là mấy câu chửi tôi. Hắn ta vừa đi lên lầu được vài phút thì Nha Cô cũng đã tắm xong và đi ra. Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ hai dây, trông tinh thần khá là sảng kɧօáϊ. Tôi vội vàng lấy chiếc khăn tắm phủ lên vai của Nha Cô, Nha Cô bỗng nhiên có chút khó hiểu: “Làm gì vậy, choàng lên nóng chết đi được.” “Cô đi thay bộ quần áo khác đi…”, tôi nói, “Vừa nãy tên Lí Phi vừa nhìn trộm cô tắm đấy.” “Còn có chuyện đấy sao?” Nha Cô ngạc nhiên tới mức trừng mắt lên, cô ấy lẩm bẩm: “May là cậu đã che là khe hở từ trước rồi.” “Tên khốn này thật là ghê tởm, thực sự là không có một chút ưu điểm nào.” “Tôi cũng thấy vậy, tôi đi thay quần áo đây. “Ừm, đi đi.” “Cậu đứng canh hộ tôi nhé, tôi sợ tên đó lại nhìn trộm tôi nữa.” “Được.” Nha Cô vội vàng đi lên lầu, tôi cũng đi theo ngay sau cô ấy. Cửa của căn nhà chúng tôi ở khá là cao, nếu như có người nằm xuống dưới đất, có thể nhìn được toàn bộ phần còn lại qua khe cửa. Vì vậy, tôi để Nha Cô đi thay quần áo, còn mình đứng ở ngoài cửa, dùng chân che đi khe cửa. Sau lưng truyền đến âm thanh tiếng thay quần áo, Nha Cô rất nhanh sau đó đã vỗ vào vai tôi: “Xong rồi.” “Ừm.” Tôi mở cửa, lại nhìn thấy tên Lí Phi thực sự đang nằm trêи đất nhìn trộm. Tôi lạnh lùng hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?” “Trời hơi nóng …”, Lí Phi đáp, “Cho nên tôi mới nằm ở đây cho mát.” “Đừng có mà đi lung tung, biến về phòng đi.” “Ờ… làm gì mà phải hung dữ vậy!”
Bình Luận (0)
Comment