Một tia vui mừng xẹt qua trái tim anh, Chu Tĩnh Vũ lần đầu tiên yên tâm cảm nhận hai từ "sung sướng", anh không cần phải kéo chặt dây cương của con dã thú trong đáy lòng, cũng không cần phải lo sợ vì biểu lộ chân thật của mình mà dọa chạy đối phương nữa.
Với đôi bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai của mình, Thành Dao đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho anh, một thế giới mới nơi anh và cô có thể rong ruổi một cách tự do mà không cần phải kiêng dè.
Lồng ngực Chu Tĩnh Vũ phập phồng kịch liệt, một tay nhấc bổng Thành Dao lên, đặt cô lên ghế sô pha, để thân dưới của cô dựa vào lưng ghế, đầu buông thõng dưới đệm.
Sau đó anh cũng đạp một chân lên ghế, quàng qua cổ cô.
Cằm của Thành Dao bị anh dùng lực kéo ra, vói mấy ngón tay vào thô bạo khuấy trộn.
"Khẩu súng dài" của anh treo ngay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ cần cô ngẩng cổ lên một chút, chóp mũi có thể chạm vào "băng đạn" nặng trịch của anh.
Ngón tay của Chu Tĩnh Vũ tiếp tục xâm nhập cho đến khi Thành Dao ho dữ dội, nước mắt lưng tròng.
Anh rút tay về, nước bọt của cô lấp lánh chiếu sáng trên đó.
Thành Dao thuận khí xong lập tức tự động há miệng.
Chu Tĩnh Vũ dùng bàn tay dính đầy nước bọt của cô vỗ vỗ lên mặt cô vài cái, "Ngoan quá."
Anh đứng thẳng dậy, vươn tay túm tóc Thành Dao một lần nữa, hơi kéo về phía sau, để cằm và cổ cô nằm trên một đường thẳng. Sau đó tàn nhẫn nhún hông một cái, trực tiếp đưa côn th*t vào sâu trong cổ họng cô.
Lần này, vị trí nhét vào sâu hơn trước rất nhiều, Chu Tĩnh Vũ có thể thấy rõ hình dáng cổ họng đang phồng lên của Thành Dao.
Thành Dao nghẹn đến mức không thở nổi, nước mắt ào ạt chảy xuống từ khóe mắt, hai chân bắt đầu đạp vào lưng ghế sô pha.
Chu Tĩnh Vũ rút ra để cô thở, vài giây sau lại lập tức đâm vào, không chút nhân nhượng.
Mỗi một lần mạnh mẽ đâm vào rút ra, anh có thể thấy rõ làn da trên cổ Thành Dao phồng lên và xẹp xuống theo tiết tấu của anh.
Mái tóc xoăn sóng nhẹ cọ vào gò má vẫn còn sưng, tê dại và ngứa ngáy.
Thành Dao biết rằng phản kháng cũng vô ích, thật ra cô cũng không muốn phản kháng. Cô cố gắng hết sức để kiểm soát đôi má vốn đã đau nhức của mình, nhanh chóng học cách hít thở và nuốt nước bọt đúng cách giữa trận bão của Chu Tĩnh Vũ.
Mỗi cử động nhỏ của khoang miệng và đầu lưỡi của cô gái là một sự trêu chọc chí mạng đối với Chu Tĩnh Vũ. Một lượng lớn nước bọt trong suốt do côn th*t của anh mang ra chảy xuống cằm và cổ cô, cảnh đẹp này khiến anh ngất ngây.
Động tác của người đàn ông càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung hãn.
Lúc sắp bắn, đùi anh bị Thành Dao ôm chặt không cho rút ra, anh tưới đầy tinh d*ch vào miệng cô.
Nhìn Thành Dao vừa thành kính vừa tham lam nuốt từng ngụm một món quà của anh xuống bụng, cuối cùng còn lưu luyến, cẩn thận liếm sạch tinh hoa tràn ra khóe miệng.
Chu Tĩnh Vũ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí.
Thẳng đến khi Thành Dao rời đi, người đàn ông vẫn còn như lạc vào cõi thần tiên, thế nên hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì với mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, lúc này anh mới sực tỉnh.
Sự tình phát triển hiển nhiên vượt qua dự liệu của anh, Chu Tĩnh Vũ không biết làm cách nào để tiêu hóa được cảnh tượng điên cuồng vừa xảy ra
Đây là sự câu dẫn của cô? Hay là anh bị tinh tr*ng lên não?
Rõ ràng họ chỉ là hàng xóm của nhau, thậm chí không phải bạn trai bạn gái.
Anh có muốn Thành Dao làm bạn gái của mình không? Cô ấy sẽ đồng ý chứ?
Chờ đã, Thành Dao không bày tỏ sự quan tâm đến vấn đề này. Vậy thì cô ấy chỉ đang tìm kiếm đối tượng để phát tiết những ham muốn của mình thôi ư?
Hay là vì những người khác không thể thỏa mãn nhu cầu đặc biệt của cô ấy?
Người khác là ai? Cái tên bác sĩ đeo kính "gà yếu" đó?
So với anh ta, anh chênh lệch bao nhiêu?
Suy nghĩ mơ hồ trong đầu khiến anh mệt người hơn cả việc điều tra một vụ án, Chu Tĩnh Vũ đau đầu, quyết định nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, anh theo thói quen nhìn ra cửa sổ, lập tức giật mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.