Chu Tĩnh Vũ vỗ vỗ đùi, "Đứng lên, nằm sấp xuống đây."
Trong mắt Thành Dao lóe lên một tia kinh hỉ không hề che giấu, cô lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn nằm bò lên đùi của anh.
Hô hấp của Chu Tĩnh Vũ bắt đầu dồn dập, nóng rực.
Trước khi Thành Dao nằm xuống, cô đã kéo váy của mình lên. Chiếc quần lót nhỏ có đính nơ con bướm mà anh từng nhìn thấy qua, bao vây lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô, vừa muốn kháng cự vừa muốn nghênh đón anh, cầu xin sự ưu ái của anh.
Tay Chu Tĩnh Vũ hơi run rẩy, không biết là hưng phấn hay là lo lắng.
Anh đặt bàn tay lên hông cô vuốt ve, "Thật xinh đẹp."
Là lời khen tự đáy lòng.
Tiếp theo đến phần eo trơn bóng, anh dùng sức ép xuống khiến cặp mông Thành Dao vểnh cao hơn nữa. Giây tiếp theo, tay còn lại đưa cao lên, vung mạnh xuống.
Cú đánh đầu tiên vang lên giòn giã, xuyên qua màng nhĩ của Chu Tĩnh Vũ, giống như tràng pháo hoa bay lên cao rồi nổ mạnh.
Thành Dao khẽ rên một tiếng, khiến bờ đê ở sâu trong tim anh lập tức sụp đổ, kích thích, nóng bỏng, ẩm ướt, một đợt máu nóng xông vào não bộ.
Chu Tĩnh Vũ chụp lấy mông Thành Dao mà nhào nặn, sau đó lại đánh thêm một cái nữa.
"Ngay từ đầu cố ý không kéo rèm cửa để câu dẫn tôi, em là đồ nít ranh hư hỏng có phải không, hửm?"
Người đàn ông này quả thực là người lành nghề, ngay cả lời giáo huấn đầu tiên của anh cũng đã hùng hồn như vậy.
"Em...là em." Thành Dao nhỏ giọng nức nở.
Trên mông lại đón nhận thêm vài cái tát nảy lửa.
"Mấy ngày nay đi ra ngoài cũng không báo cho tôi biết, làm cho tôi lo lắng, có phải rất không ngoan hay không?"
Chát chát chát --
Có lẽ các tội danh tưởng tượng cũng có thể khiến Thành Dao thêm phấn khích.
Lời quở trách của Chu Tĩnh Vũ nghe có vẻ như người chủ đang lo lắng cuối cùng cũng tìm thấy con mèo nhỏ trốn chạy khỏi nhà, vừa tức giận vừa đau lòng.
Thành Dao bị loại ý thức này chi phối, buột miệng thốt lên: "Ahh...em sai rồi, chủ nhân, sau này không dám nữa!"
Động tác trên tay Chu Tĩnh Vũ dừng lại, "Em vừa nói cái gì?"
"Cái gì?" Thành Dao hỏi ngược lại, nghe như cái máy lặp.
Người đàn ông tức giận đến mức bật cười, lại giơ tay đánh vào mông cô một cái, "Vừa rồi em gọi tôi là gì?"
Vành tai Thành Dao đỏ bừng, cô vùi mặt vào ga trải giường của Chu Tĩnh Vũ, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân."
Chát chát chát --
Bàn tay rơi vào bờ mông, tát đỏ bừng một mảnh da, Thành Dao không khỏi giãy giụa.
"Không được nhúc nhích."
Đại khái là liên tưởng đến công việc của anh, Thành Dao bị 3 từ kia làm cho buồn cười, cười khúc khích ra tiếng.
(*không được nhúc nhích = 不 许 动: gốc có 3 từ)Kết quả...
"Cười? Em còn cười? Mông không đủ đau đúng không?"
Tiếng "chan chát" lại rơi xuống như pháo hoa nổ, chạm tới nửa bờ mông bên kia, sức lực tăng lên gấp mấy lần.
"Kêu lên!"
Thành Dao theo phản xạ có điều kiện bắt đầu đá đạp lung tung, nảy lên nảy xuống ở trên đùi anh, "Chủ nhân, chủ nhân, đau quá~"
Bàn tay to của Chu Tĩnh Vũ mang theo vết chai sạn vì đã cầm súng, làm tăng thêm tác dụng ma sát khi đánh.
Làn da lộ ra trên mép quần lót đã chuyển sang một màu đỏ rực, anh không thể ngừng tưởng tượng ra dưới tấm vải nhỏ hình tam giác này ẩn chứa phong cảnh động lòng người ra sao.
Anh móc lấy mép dưới quần lót của Thành Dao, gạt gạt lên, "Có thể chứ?"
Khuôn mặt của Thành Dao áp chặt vào đùi đang mặc cảnh phục Chu Tĩnh Vũ, bên dưới lớp chất liệu mát lạnh là thân nhiệt bốc lửa của anh.
"Chủ nhân, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn." Cô nói.
Chu Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy một trận hạnh phúc đến hoa mắt chóng mặt, thứ mà anh mơ tưởng bấy lâu nay đang từng bước đến gần.
Anh kéo quần lót của Thành Dao đến mắt cá chân, nhìn chất lỏng sền sệt kéo ra một sợi chỉ bạc trong không khí.
"Em rất thích như thế này!!"
Giọng điệu Chu Tĩnh Vũ không hề có ý hỏi, nhưng Thành Dao vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời, "Em thích."
Da đầu người đàn ông lâm râm tê dại, anh nâng tay đánh mông cô thêm một cái.
Thịt mông trần trụi rung động dưới cái tát mạnh mẽ.
Thành Dao xuýt xoa, nhân cơ hội vặn vẹo cái mông.
Chu Tĩnh Vũ vói tay vào giữa hai chân cô, bàn tay cảm nhận được sự trơn trượt.