Thành Dao bị anh đánh khóc sau đó bị làm đến mềm nhũn, mơ hồ ghé vào giường nằm ngủ.
Chu Tĩnh Vũ ngồi bên cạnh cô, cầm điện thoại di động tra "các kiểu huấn luyện ngạt thở".
Cách thức bàn tay có những chỗ không phù hợp, ngoài khí quản ra còn có thể dẫn đến chèn ép động mạch hai bên sườn cổ, ảnh hưởng không tốt đến việc cung cấp máu lên não.
Phong cách dưới nước cũng có nguy hiểm, ngộ nhỡ phổi bị sặc nước, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng, Chu Tĩnh Vũ quyết định áp dụng một kiểu "kẹp chân" tương đối an toàn: Thành Dao nằm úp mặt xuống, đặt cổ lên một bên đùi anh, đùi còn lại áp vào sau cổ cô.
Khi cảm giác ngạt thở đạt tới cực hạn, hãy dựng thẳng ngón trỏ lên như một lời nhắc nhở an toàn.
Lúc Chu Tĩnh Vũ bắt đầu dùng sức kẹp hai chân lại, anh cứ nhìn chằm chằm vào tay Thành Dao, trong lòng thầm đếm, khi anh đếm đến tám, cho dù Thành Dao không giơ ngón tay lên anh cũng sẽ lập tức buông đùi ra.
Làm như vậy để bảo đảm an toàn gấp đôi.
Sau mấy lần huấn luyện ngạt thở bằng cách kẹp chân, Thành Dao cực kỳ yếu.
Chu Tĩnh Vũ nâng đầu của cô lên, lập tức vỗ lên mông cô vài cái nữa, những cái tát vừa nặng nề vừa chuẩn xác.
Cho dù không có thực sự cắm vào, Thành Dao vẫn vô cùng phấn kích phun nước ra.
Cô quay mặt sang một bên, đầu còn gối lên đùi Chu Tĩnh Vũ, gậy th*t đang gắng gượng nhảy lên đùng đùng trước mặt.
Thành Dao há miệng ngậm lấy của anh, ăn đến nơi sâu nhất.
Chu Tĩnh Vũ kinh hỉ phát hiện ngoài việc huấn luyện ngạt thở, sức mạnh trên hai đùi cũng có thể điều khiển tiết tấu cử động miệng của Thành Dao, anh kẹp chặt một chút, cô sẽ mút chậm lại, anh thả lỏng ra, cô sẽ tăng tốc độ mút nhanh hơn.
Anh thích kiểu mệnh lệnh ngầm ăn ý này.
Chu Tĩnh Vũ cũng bắt đầu học cách trói.
Thay vì sử dụng dây thừng, anh lựa chọn dây da.
Hai chân của Thành Dao được tách ra, thắt lưng gắn với đầu kim loại quấn lên đùi và bắp chân của cô, quấn lấy bộ ngực, trói hết chân tay cô, và cuối cùng lấy một cái khác quấn quanh cổ cô.
"Bây giờ em không thể cử động, cũng không thể chạy trốn, em chính là một món đồ chơi bị trói. Anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó."
Lời nói của Chu Tĩnh Vũ làm Thành Dao vô cùng hưng phấn, cô yêu thích cái cảm giác hoàn toàn bị sở hữu, bị khống chế, bị chi phối một cách bất lực.
Anh nhét quả trứng rung màu trắng vào huyệt nhỏ của Thành Dao, bật nó lên mức cao nhất, một bên tàn nhẫn đùa bỡn với cơ thể của cô, một bên lạnh lùng nói, "Không được cao trào."
Thành Dao bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, giống như bất mãn phản kháng, từng thớ thịt trên cơ thể cô đều co rút, đến nỗi gần như co hai chân lên khỏi mặt đất.
Chu Tĩnh Vũ lấy một cái nút bịt miệng, chặn miệng của cô lại, "Ồn ào quá!"
Sau đó "chan chát" vung cây mây* xuống vài lần như một hình phạt.
(*)Là cây mây mà chương trước cảnh sát Chu đã mua từ cửa hàng của Thành Dao, là loại cây leo có thân dài và nhỏ, kích cỡ bằng khoảng một ngón tay, đánh 1 cái lằn ba ngày chưa tan.Đây là sự xảo quyệt của anh, anh biết rằng cơn đau trên cơ thể sẽ đưa Thành Dao đến gần cao trào, nhưng anh cố tình hành động như kiểu "Tôi không biết gì hết".
Sau khi chơi đủ kiểu rồi, Chu Tĩnh Vũ tháo phần đầu kim loại ra, nhưng phần cuối của chiếc thắt lưng đang trói hai tay Thành Dao lại được buộc vào đầu vòi hoa sen trong phòng tắm.
Anh đâm cô từ phía sau, đâm đến mức cô nảy tới nảy lui, khi vẫn còn bên trong cô, anh dùng tay banh lỗ cúc của cô ra, cởi vòi hoa sen xuống rồi tưới nước vào bên trong.
Thành Dao sợ hãi hét lên, lại bị Chu Tĩnh Vũ nhéo đùi không cho cử động.
"Lần sau lấy một cái ống mềm, rửa sạch sẽ bên trong, ông đây muốn yêu em ở chỗ này!" Anh dùng ngón tay cái hung hăng ấn vào rồi lại rút ra, một sự nhắc nhở đầy đe dọa.
Cô là món đồ chơi của anh, anh muốn chơi ở đâu thì sẽ chơi ở đó, ngay cả phản ứng cơ thể cô cũng phải tuân theo chỉ dẫn của anh. Nắm bắt được cô là lạc thú của anh, cho phép cao trào hay không cũng là trò chơi của anh.
Nhưng anh cũng vô cùng trân trọng món đồ chơi có một không hai này, cẩn thận tắm rửa, lau chùi, bảo vệ...Để cho cô càng thêm xinh đẹp và tỏa sáng.
Vì cảm giác này mà Thành Dao rất phấn khích và hạnh phúc, đồng thời cũng gặt hái được năng lượng.