Vụ cướp ác độc tại tiệm vàng Hòa Bình từng bị cuốn vào một vòng lặp vô tận vì các nghi phạm chủ chốt đã bỏ chạy, nhưng mới đây, đội cảnh sát hình sự bất ngờ nhận được tin báo phát hiện một kẻ tình nghi bị truy nã trong một tòa nhà dân cư.
Chu Tĩnh Vũ dẫn đầu một vài thành viên cốt cán trong đội, nhanh chóng thực hiện việc kiểm soát chặt chẽ khu dân cư. Sau khi xác định được danh tính nghi phạm và căn phòng nơi hắn có thể ẩn náu, dự kiến đêm nay sẽ khép lưới.
Khi bắt đầu hành động, Chu Tĩnh Vũ và Bành Gia Niên đi một vòng quanh bên ngoài tòa nhà trước khi chuẩn bị lên lầu. Một số thành viên khác trong đội mặc thường phục đang canh ở cửa tòa nhà, nếu có tình huống gì xảy ra, đảm bảo phải chặn đường thoát cuối cùng của kẻ đào tẩu.
Mùi khói dầu dày đặc thoang thoảng trong không khí, đã đến lúc các gia đình bắt tay vào nấu nướng.
Người ba cùng con làm bài tập về nhà, người mẹ đang đeo tạp dề bưng món súp cuối cùng lên bàn ăn.
Trong thế giới yên tĩnh của khói lửa, có mấy ai biết rằng có người đang đang gồng gánh thay bạn, mang kiếp máu liếm trên mũi dao, canh giữ sự yên tĩnh và hòa bình cho một vùng đất.
Ngay khi Chu Tĩnh Vũ và Bành Gia Niên ra khỏi thang máy, họ nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đang cúi đầu xuống nghịch điện thoại, đi ngang qua họ. Chu Tĩnh Vũ nghiêng người sang một bên nhường đường, Bành Gia Niên còn cố tình nhấn nút thang máy để cửa cho hắn ta.
Nhưng thay vì bước nhanh về phía trước trước khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông lại rẽ vào một góc và đi vào cầu thang bộ.
Khứu giác chuyên nghiệp của Chu Tĩnh Vũ nhạy bén phát hiện ra dấu vết đáng ngờ, anh dùng tay ra hiệu cho Bành Gia Niên tiếp tục đến căn phòng nơi nghi phạm đang ẩn náu, còn anh đi theo người nọ vào cầu thang.
Người đàn ông đeo khẩu trang dường như cảm nhận được có ai đó đang đi phía sau mình, bước chân của hắn ta bắt đầu tăng tốc. Chu Tĩnh Vũ lớn tiếng quát lên gọi hắn ta dừng lại. Nhưng người đàn ông chẳng những không nghe mà còn ngang nhiên chạy xuống lầu.
Chu Tĩnh Vũ mắng một tiếng, lập tức đuổi theo, chạy sát phía sau hắn ta. Một hơi đuổi tới tầng hai, khoảng cách giữa hai người đã được rút xuống chỉ còn một khoảng ngắn.
Khi chạy đến góc rẽ, anh bất thình lình nhào tới đánh nhau với người đàn ông đeo khẩu trang.
Người đàn ông liều mạng chống cự, thừa dịp lúc Chu Tĩnh Vũ chưa chuẩn bị, hắn ta đột nhiên lôi từ trong áo ra một thứ gì đó màu đen.
Động tác quá nhanh, Chu Tĩnh Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe một tiếng "đoàng", bụng đột nhiên lạnh đi, tiếp theo là một cơn đau đớn bén nhọn.
Mấy thành viên của đội giám sát ở lối vào của tòa nhà nghe thấy tiếng súng thì lập tức chạy lên, họ cùng nhau nhanh chóng chế ngự kẻ tình nghi.
Bên kia, ý thức của Chu Tĩnh Vũ dần dần trở nên mơ hồ, không biết vì sao mình lại quỳ trên mặt đất, nâng tay đang ôm bụng dưới lên nhìn, đập vào mắt anh là một mảng máu tươi kinh hoàng.
Hai chân của anh đã không còn chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, anh nghiêng người ngã xuống với tư thế nằm ngửa.
Thế giới xung quanh bắt đầu trở nên kỳ lạ, như thể tất cả các giác quan đều chậm lại.
Anh nhìn thấy Bành Gia Niên vừa chạy ra khỏi thang máy vừa rống lên, nhưng lại không nghe rõ lắm anh ta đang nói cái gì. Vài thành viên mặc thường phục vây quanh anh, chạy tới chạy lui, động tác giống như đang tua nhanh, nhanh đến nỗi suy nghĩ và cảm xúc của anh không thể theo kịp.
Chốc chốc lại chóng mặt, ù tai, mí mắt căng cứng...cơn nóng rát vùng bụng dưới càng lúc càng nặng.
Cuối cùng, Chu Tĩnh Vũ nghe thấy Bành Gia Niên khóc réo lên và gọi anh, "Chu đội, anh ráng chịu đựng! Xe cấp cứu đang trên đường đến!"
Ồ, hóa ra là anh bị thương. Cậu nhóc Bành Gia Niên này thậm chí còn không gọi anh là "anh Vũ" mà trực tiếp gọi "Chu đội", có nghĩa là vết thương này không nhẹ.
Thật là con mẹ nó đau quá! Cái con bé Thành Dao kia chắc là thích cảm giác này lắm nhỉ? Đúng là bé con biến thái kỳ lạ.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, không biết tại sao "Thành Dao" lại là cái tên đầu tiên nhảy ra.
Chu Tĩnh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm sự căng tức ở bụng dưới càng nhiều càng tốt.
Anh bắt đầu không ngừng miên man suy nghĩ: Có phải là mình sắp chết rồi không? Nhưng cuộc sống kiếp trước không có lặp lại trước mắt anh, chẳng phải trong phim đều diễn ra như vậy sao? Mà thôi, vẫn nên đừng chết đi, anh còn chưa nói sự thật với Thành Dao nữa mà, nói với cô rằng anh yêu cô!
Đều do mình sĩ diện hão, nghĩ đông nghĩ tây, sợ Thành Dao chỉ muốn thận chứ không muốn tim, đến lúc đó lại khinh thường mình. Bây giờ không biết có thể vượt qua cửa ải này hay không, vô số hối hận tuôn ra như suối, sĩ diện cũng chỉ đáng giá vài đồng bạc lẻ!
Người ta thường nói "Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên thế tu đắc cộng chẩm miên*", một tên đại biến thái như anh, hẳn là phải tu luyện mấy vạn năm mới có thể gặp được một bé con biến thái như Thành Dao!
(*)Tu trăm năm mới được chung thuyền, tu ngàn năm mới được nên duyên vợ chồngCuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, cho dù họ là những kẻ dị giáo không thể chấp nhận được trong mắt dân chúng, anh vẫn muốn mời Thành Dao làm một đôi dị giáo với mình. Nếu lần này anh có thể sống sót trở về, trước tiên anh sẽ đi hỏi bé con biến thái của anh, nếu Thập tự quân* định thiêu sống những kẻ dị giáo, cô có nguyện ý bị trói vào một cọc gỗ với anh không.
(*Thập tự quân, gốc 十字军: đội quân chữ thập)Đột nhiên, Chu Tĩnh Vũ cảm thấy thân thể chấn động, định thần lại thì nhìn thấy thiết bị trong xe cứu thương ở trên đầu mình.
Anh khôi phục lại một chút minh mẫn, mở miệng hỏi Bành Gia Niên đang ngồi bên cạnh, "Có bắt được người không?"
"Bắt được, Chu đội! Đó chính là tên khốn mà chúng ta đang tìm!" Bành Gia Niên vẫn còn đỏ mắt, "Chu đội! Chu đội! Anh không được ngủ!"
Giọng nói của Bành Gia Niên xa dần, Chu Tĩnh Vũ nhìn thấy mọi thứ trước mắt dần dần tối sầm lại, trời đất cũng bắt đầu có chút nghiêng ngả, nhưng mà cơn đau nhức ở bụng dưới lại tê liệt, thậm chí còn thuyên giảm.
Lạnh quá...
Buồn ngủ quá...