Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 38

"Tôi chịu thua." Chu Tĩnh Vũ thở ra một hơi dài, "Cảnh sát Thành, cô thắng. Quả bom nằm ở 116,3367 độ vĩ bắc và 39,9913 độ kinh đông."

Thành Dao chết lặng: Không có Google Earth, mẹ nó ai mà hiểu được định vị kinh độ và vĩ độ cơ chứ!

"Phạm nhân Chu" bắt gặp vẻ mặt ngây ngô của nữ cảnh sát, cười thầm rồi giả bộ thành khẩn, "Nếu không, hãy để tôi vẽ bản đồ cho cảnh sát."

Muốn vẽ thì hai tay phải được tự do, Thành Dao bèn đi đến bên cạnh Chu Tĩnh Vũ, bắt đầu xé từng lớp băng keo tĩnh điện ra, sau đó đi lấy chìa khóa để cởi còng tay cho anh.

Nhưng cô hiển nhiên đã xem nhẹ trình độ lật mặt của vị trước mặt này.

Ngay khi tay chân của Chu Tĩnh Vũ được tự do, anh tóm lấy Thành Dao theo kiểu tiêu chuẩn "vặn cánh tay, gập cổ tay, đè cùi chỏ, khóa vai". Anh giữ chặt Thành Dao, sau đó cướp lấy còng số 8 từ trong tay cô với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Thành Dao chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng "cạch", hai tay cô bị anh còng lên trên đầu.

Ngay lập tức, vị trí tấn công và phòng thủ đổi chỗ cho nhau.

"Này, anh, anh, anh..." Thành Dao bị đánh úp không kịp trở tay, lời kết tội trong miệng còn chưa kịp nói ra, cô lập tức đọc được sự nguy hiểm từ khuôn mặt Chu Tĩnh Vũ.

Gã "phạm nhân" híp mắt cười xấu xa, bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy eo của "nữ cảnh sát" rồi nhẹ nhàng đẩy ra sau, cô liền ngã ngồi xuống chiếc "ghế thẩm vấn" mà lúc nảy cô vừa trói anh.

"Dễ bị lừa như vậy, cô Thành là cảnh sát giả chăng?" Chu Tĩnh Vũ học động tác trước đó của Thành Dao, khẽ nâng cằm cô lên, trong mắt ẩn chứa ý cười nhìn cô.

Anh di chuyển ngón tay của mình lên môi Thành Dao, xoa nhẹ rồi đột ngột đưa vào miệng cô, nhẹ nhàng khuấy động chiếc lưỡi.

"Đứa bé hư hỏng dám giả mạo nhân viên thực thi pháp luật, thật là đáng bị trừng phạt."

Thêm hai ngón tay nữa được đưa vào miệng Thành Dao, động tác khuấy đảo nhẹ nhàng biến thành nặng nề ra vào.

"Cảnh sát Thành" nức nở không nói nên lời, nước bọt trong suốt như pha lê không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Hai tay còn bị Chu Tĩnh Vũ kìm ở trên đỉnh đầu, cẳng chân đá đạp lung tung cũng nhanh chóng bị anh áp chế.

"Ban nãy em làm gì ở bước thứ hai?", "phạm nhân Chu" ra vẻ tự hỏi, "A, nhớ ra rồi."

Anh cũng lấy qua một cuộn băng dính, bắt đầu quấn quanh người Thành Dao.

Nhưng trước khi bắt đầu, trước tiên Chu Tĩnh Vũ xé nát bộ đồng phục cảnh sát trên người Thành Dao.

Băng keo một vòng lại một vòng quấn quanh bên dưới của b/ầu v/ú, ép cặp gò bồng càng thêm cao ngất. Cô không biết hai mắt cá chân của mình đã bị anh nắm lấy từ lúc nào, khi hoàn hồn lại thì đã bị trói vào thành ghế, hai chân mở rộng, bày ra một tư thế rất đáng xấu hổ.

Ngay khi ánh mắt nóng bỏng của Chu Tĩnh Vũ quét qua chiếc quần lót ướt sũng của Thành Dao, anh lập tức nhìn thấy cơ thịt ở đó co rút nhẹ vì hưng phấn.

"Còn muốn bản đồ giấu bom nữa không, cảnh sát Thành?" Người đàn ông ác ý hỏi, một bàn tay luồn ra phía sau, nắm lấy mông cô hung hăng nhào nặn.

"Chủ nhân..." Đánh bom gì đó, thẩm vấn gì đó, vị cảnh sát giả danh này đã sớm quẳng hết lui sau đầu, chớp mắt quay lại với thân phận là một con mèo nhỏ xinh xắn đang nũng nịu xin cá hộp...

Chu Tĩnh Vũ đưa tay còn lại lên, đặt lên đùi cô, bao phủ lên lớp vải mỏng, không nặng không nhẹ xoa nắn, nhìn như vô tình nhưng lại chính xác xoa nắn điểm nhỏ đã hơi cứng và nhô lên.

Tiếng nức nở vừa thoải mái vừa khó chịu của Thành Dao tràn ra, nhưng vài giây sau đã biến thành tiếng rên rỉ.

Chu Tĩnh Vũ cúi đầu hôn một bên tuyết sữa của cô, từ liếm láp đột nhiên chuyển thành gặm cắn, ngậm quả vú sữa của cô ở trên đầu răng.

"Ba ba" hai tiếng, bàn tay vỗ lên phần bầu bĩnh tròn trịa, bộ ngực trắng nõn nhuốm màu phấn động lòng người đang nhún nhảy vì sung sướng, háo hức mong chờ thêm những cú đánh.

Thành Dao đã sớm động tình, cố gắng đẩy ngực về phía trước.

"Roạt-" Lớp vải vướng víu dưới hạ thân dễ dàng bị xé toạc, nụ hoa nhỏ bé dưới lớp vải ren nháy mắt được phơi bày.

Ngón tay phủ đầy vết chai mỏng kẹp lấy nụ hoa hưng phấn, lực đạo xoa nắn ngày càng tăng thêm.

Chu Tĩnh Vũ nhanh chóng cảm nhận được sự ngập lụt của Thành Dao, anh bèn khép ngón giữa và ngón áp út lại rồi từ từ đưa vào, để ngón trỏ bên ngoài.

Hai ngón tay tàn phá bừa bãi trong hành lang mẫn cảm, ngón trỏ ở bên ngoài ác liệt cong lên, búng vào nụ hoa sưng tấy phía trên, mỗi lần đều chuẩn xác đánh trúng mục tiêu.

Thành Dao kêu loạn lên trong sự đau đớn và khoái cảm, hòa cùng tiếng nước ngày càng vang dội ở phía dưới.

Chu Tĩnh Vũ cảm nhận được lực hút ngón tay ngày càng tăng, thế là anh hung hăng cắm mạnh ngón tay trỏ vào trong, sau đó nhìn Thành Dao run rẩy phun nước ra tay mình.
Bình Luận (0)
Comment