Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 40

Tại buổi tụ họp của cục cảnh sát, Bành Gia Niên thấy Chu Tĩnh Vũ một mình đi tới, ánh mắt không ngừng nhìn về phía sau, "Chị dâu đâu? Hai người không đến cùng nhau sao?"

Chu Tĩnh Vũ cười, "Cô ấy có việc bận ở nhà."

Người bên cạnh tinh mắt nhìn thấy miếng băng cá nhân trên cằm Chu Tĩnh Vũ, "Yo, Chu đội bị thương à?"

Anh vô thức đưa tay lên chạm vào đó, "Ồ, là bị mèo cào."

Cô thư ký mới lập tức có hứng thú, "Chu đội, anh cũng có nuôi mèo sao!? Là giống gì vậy ạ?"

Chu Tĩnh Vũ cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, cười nói: "Mèo bò sữa, rất nghịch ngợm."

Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lên, cô không thể hình dung được một người đàn ông cứng rắn như đội trưởng Chu, một sĩ quan cảnh sát ngoan cường bất khuất lại có thể hót cứt cho mèo, "Con của tôi là giống mèo quất, nó cũng nghịch chết đi được, nó thường xuyên đấu trí với tôi, còn cướp đồ ăn trong đĩa của tôi nữa. Nhưng mỗi lần nó chủ động đến bên cạnh tôi đòi nựng thì vẫn cứ là đáng yêu vô cùng, không thể nào tức giận nổi luôn! Anh nói có phải không, Chu đội? À mà, mèo nhà anh là mèo đực hay mèo cái vậy?"

Chu Tĩnh Vũ như nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, vừa nhếch khóe miệng vừa gật đầu, "Mèo nhà tôi là một cô nương. Đúng là đáng yêu thật đấy, nhưng đôi khi lại cực kì bướng bỉnh, vẫn nên quản nó thật tốt."

"Đúng thật, lần trước con tôi nó đá chai nước hoa mới mua của tôi rơi xuống đất vỡ nát, tức chết mà..." Cô gái nhỏ không ngưng được câu chuyện khi nói đến việc nuôi mèo, vừa nói vừa lôi điện thoại di động ra, cho mọi người xem bức ảnh đẹp trai của "con" cô ấy.

Chu Tĩnh Vũ nhìn con mèo quất lớn nằm lười biếng trên chiếc đệm hình đám mây, khen một câu "Không tồi", nhưng tất cả những gì anh đang nghĩ đến chính là "bò sữa nhỏ" đang bị trừng phạt trong lồng sắt ở nhà.

Hôm trước là cuối tuần, anh muốn Thành Dao dậy sớm chạy bộ và tập thể dục với anh, cô chẳng những nằm lì trên giường không nghe lời mà còn bị anh thúc giục đến nổi cáu, hất đổ ly sữa đậu phộng mà anh đã cẩn thận hâm nóng cho cô, còn há mồm cắn lên cằm anh một ngụm dã man.

Giỏi lắm! Không nghe lời, cáu kỉnh, ném đồ đạc, cắn người?

Kết quả, chiếc "lồng" mà Chu đại cảnh sát tâm huyết dâng trào mua từ tiên sinh của đàn chị Thành Dao sau đó vẫn để không cuối cùng cũng trở nên hữu dụng.

"Ting ting ting..." Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên bên ngoài song sắt, là tiếng nhắc nhở từ điều khiển từ xa.

Kể từ sáng ngày hôm qua, Thành Dao đã bị Chu Tĩnh Vũ nhốt trong cái "lồng" sắt này gần ba mươi tiếng đồng hồ.

Toàn thân cô bị lột sạch sẽ, chỉ còn lại băng đô tai mèo trên đỉnh đầu, đuôi cài hoa cúc, còn có một chiếc vòng quanh cổ - tấm thẻ nhỏ hình nơ con bướm khắc tên cô.

Trong lồng có hai cái bát, một cái đựng đầy nước sạch, một cái đựng salad gà mà Chu Tĩnh Vũ đặc biệt chuẩn bị trước khi đi ra ngoài. Thịt và rau củ đều được xé nhỏ trộn với nước sốt chanh vừng đặc sệt, dù không dùng tay mà nằm rạp trên đất như mèo con hay chó con cũng có thể thuận lợi liếm láp và ăn uống.

Thành Dao bị "nhốt" trong lồng, không chỉ mất tự do về thể xác mà quyền được nói chuyện của cô cũng bị tước đoạt không thương tiếc.

"Em thấy chó mèo nhà ai mà có thể nói chuyện chưa?!" Chu Tĩnh Vũ lạnh giọng mắng cô, "Khát hay đói thì kêu một lần, muốn đi vệ sinh thì kêu hai lần."

Mặt Thành Dao đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn nét mặt vô cảm của chủ nhân, cô không còn cách nào khác đành phải "meow meow" học theo tiếng mèo kêu.

Ngay cả khi Chu Tĩnh Vũ ra ngoài, nhất cử nhất động của cô vẫn luôn bị anh giám sát qua màn hình theo dõi.

Cô vừa định đưa tay lấy salad gà trong bát thức ăn, chợt nghe thấy tiếng chuông cảnh báo reo lên.

Thành Dao nhìn máy theo dõi trên đầu bằng ánh mắt vô tội, giả bộ đáng thương một lúc, thấy đối phương không có động tĩnh gì, cô lại phải ngoan ngoãn nằm bò xuống, giống như một con mèo nhỏ thực thụ, dùng lưỡi liếm salad trong bát thức ăn.

Cô biết Chu Tĩnh Vũ đang ở nơi khác quan sát cô qua điện thoại di động, cho nên cô tuyệt đối không dám để lại đồ ăn thừa, thậm chí còn thành thật liếm sạch nước sốt dưới đáy bát.

Thế này rất dễ khát nước, vì thế Thành Dao lại nằm xuống trước bát nước sạch, ùng ục uống nước.

Một hơi uống hết non nửa bát, một lúc sau, cô cảm thấy áp lực ở phần bụng dưới ngày càng tăng, đây là tín hiệu sinh lý từ bàng quang truyền đến não.

Thành Dao bắt đầu kẹp chặt hai chân lại, cố gắng áp chế ý muốn đi tiểu ngày càng lớn, cảm giác dần dần căng đầy ở bụng dưới khiến hạ thể cô bắt đầu giãn ra và co lại.
Bình Luận (0)
Comment