Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi

Chương 9

Ngồi dựa vào giường bệnh, Tư Thánh Nam đang hưởng thụ nhấp nháp quả táo mà bạn gái mình gọt cho, trên trán anh dán băng thảm thương, khuôn mặt tuấn tú có mấy vết cắt, trên chân quấn chi chít băng vải. {Sun: còn đâu mỹ nam của ta, ô ô ô—}

Khi bạn tốt Triển Ngạo Trạch nhìn thấy cái dạng thảm hại này của anh, nhịn không được cười ha ha, “Cậu quả nhiên có tiềm chất giống heo, biến thành cái dạng này rồi mà còn ăn ngon như vậy.”

“Nếu cậu ghen tị với vận may của tớ thì nói thẳng ra đi, không cần châm chọc khiêu khích đâu.” Anh giận dỗi cắn một miếng táo to, “Trái cây Nhật Bản quả thật là ngon, xem ra cái tên hỗn đản Sở Hi Nghiêu kia còn có nghĩa khí, biết tớ bị thương còn tặng quà an ủi.”

Triển Ngạo Trạch  vô lực nhìn Tư Thánh Nam lắc lắc đầu, “Tính ra thì mạng cậu cũng lớn, lửa lớn như vậy còn không thiêu cậu chết cháy.”

“Thượng đế nói, nếu muốn ‘thanh lý’ một người, trước hết làm cho người kia điên cuồng, bổn thiếu gia sống nhân hòa bác ái thế này, không có một chút dấu hiện điên cuồng, cho nên làm chi mà muốn thanh lý tớ?” Nuốt miếng táo vào trong miệng, Tư Thánh Nam không khách khí liếc Triển Ngạo Trạch một cái, “Làm sao hôm nay rảnh đến bệnh viện thăm tớ?”

“Có một tin tốt cùng một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

“Tin xấu!”

“Theo tin tức đáng tin cậy, ba mẹ cậu từ nước ngoài sắp trở về!”

Tư Thánh Nam không tin ngoáy ngoáy lỗ tai, “Thật?”

Triển Ngạo Trạch nhún vai, “Nếu tớ nhớ không lầm, người nhà cậu cùng người nhà tớ đều có cùng quan niệm môn đăng hộ đối.”

Tư Thánh Nam đương nhiên không quên điều này, nguy hiểm nheo hai mắt lại, đồng tử trở nên lạnh lẽo, “Tớ có phải là nên sợ hãi đi gặp họ không?”

“Tớ tin cậu sẽ không như thế!”

“Tớ đương nhiên là không!” Anh lạnh lùng cười, “Còn tin tốt thì sao?”

“Tốt chính là……” Triển Ngạo Trạch vẫn duy trì tư thái độ lạnh lẽo như trước, “Ba mẹ cậu đã rời HongKong thật lâu rồi, nghe nói rất nhanh sẽ trở về nước vấn an đứa con bảo bối của họ.”

Ánh mắt Tư Thánh Nam từ lạnh lùng chuyển thành khủng bố, “Đây là tin tức tốt?”

“Ít nhất theo lý luận tình thân thì đúng như vậy.”

“Còn theo lý luận y học thì tớ cảm thấy cậu nên lăn đi rồi đó, hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi cực kỳ mãnh liệt, đi thong thả, không tiễn.”

Triển Ngạo Trạch cười một tiếng, “Ok! Chờ lúc nào tớ rảnh lại đến thăm cậu.” Đứng dậy, đi ra cửa phòng bệnh.

Kỉ Văn Tĩnh mang siêu trở về, “Di? Triển tiên sinh, anh phải đi sao?”

“Đúng vậy!” Triển Ngạo Trạch tao nhã phong độ, nhìn Kỉ Văn Tĩnh mỉm cười, “Gặp lại sau, Kỉ tiểu thư.”

“Tốt, gặp lại sau!” Lần nào gặp Triển Ngạo Trạch anh ta cũng lạnh như một tảng băng ngàn năm, Kỉ Văn Tĩnh bắt đầu tò mò, cô gái bé nhỏ kia làm thế nào mà chinh phục được người đàn ông này vậy?!

Xoay người, cô đem cái siêu đặt trên bàn xong xuôi rồi quay lại kiểm tra miệng vết thương của anh, “Bây giờ còn đau không?”

Thấy cô ôn nhu hỏi, anh một tay ôm cô kéo vào lòng, “Văn Tĩnh, nói cho anh biết em có yêu anh không?”

“Hở?” Kỉ Văn Tĩnh sửng sốt, từ khi trải qua sự kiện vừa rồi, cô phát hiện mình không thể nào rời khỏi anh, Thánh Nam vì cô mà ngay cả sinh mệnh cũng không tiếc. Một chút thẹn thùng làm hồng hai má của cô, cô khó khăn mở miệng, “Em…..đương nhiên yêu.”

Vừa dứt lời, anh bá đạo đem cô chặt chẽ ấn ngã trên giường, ngay sao đó, một đôi môi mềm mại đánh úp về phía cô. {Sun: trẻ nhỏ nhắm mắt lại nga, còn ta *mắt nhắm mắt mở háo hức ngồi xem*}

Anh cuồng nhiệt hôn cô, vừa ngạo mạn vừa ôn nhu, khi thì nhẹ nhàng, khi thì như gió lốc, cô bị hôn đầu óc choáng váng, thân thể như muốn nhũn ra. Không biết bao lâu, anh mới buông cô ra, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Đồng ý với anh, sau này vô luận có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi anh, biết không?”

Tiếng nói mê hoặc làm Kỉ Văn Tĩnh cả người mềm yếu, cô gật đầu, “Thật xin lỗi, lầm trước là em hiểu lầm anh, lúc ấy em thật sự là ghen tị lắm, cho nên……”

Anh dùng ngón tay che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Ngốc à, chuyện quá khứ thì cho nó qua đi, lúc ấy anh cũng có sai, vì ghen với nhiều tiền nên cũng hiểu lầm em…….”

“Làm ơn đi, người ta gọi là Tiền Lập Đa.” Cô nhịn không được chỉnh anh, không hẹn mà hiểu ý cùng nhau cười. Nhắc tới Tiền Lập Đa, Tư Thánh Nam lại nhớ tới mấy ngày trước, cái tên đó ngày thường sợ anh chết khiếp tự nhiên cầm hoa chạy đến bệnh viện thăm anh, còn trước mặt Văn Tĩnh nó anh ta cũng rất mê cô.

Sau sự kiện lần này, cái tên tiểu tử ngốc kia nói mình cuối cùng lại bại dưới tay anh, anh vì cứu Văn Tĩnh mà không kể đến an nguy bản thân, tình cảm này làm cảm động nửa ngày. Tiền Lập Đa lại còn nói mẹ anh ta nói người cứu mình nhất định là người tốt, còn thật thành tâm chúc phúc anh cùng Văn Tĩnh sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Thật sự là một tiểu tử ngốc mà.

Nhìn cô gái bị mình ôm trong lòng, thái độ Tư Thánh Nam cực kỳ ôn nhu, “Em biết không? Đã có một cậu bé, cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng ba mẹ cậu ta sau khi sinh xong lại chạy đến nước ngoài rất xa rất xa làm việc, để lại con trai mình sống trong một căn nhà xa hoa nhưng không hề có hơi ấm……”

Anh nhìn cô đang chăm chú nghe mình nói, nhẹ nhàng kéo cô lại gần, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tựa lên trước ngực.

“Cậu bé đó cái gì cũng không muốn, câu ta chỉ hy vọng Noel hằng năm có ba mẹ ở cùng bên mình, cùng cậu ta trang trí cây thông Noel mà thôi; Hy vọng lúc sinh nhật mỗi năm có thể cùng ba mẹ cắt bánh ngọt, nhưng ba mẹ cậu ta làm việc không ngừng, Châu Âu, Châu Mỹ, đại lục, Nhật Bản….. cậu bé một mình ở trong nhà, cô đơn nhìn sao trên trời cầu nguyện, vì cậu ta rất ngốc, nghe nói trong nháy mắt lúc sao băng xẹt qua, ước vọng có thể trở thành sự thật…….”

Âm thanh của anh bi thương, Kỉ Văn Tĩnh từ trong lòng anh vụng trộm nhìn lên, vừa lúc nhìn đến cái cằm cương nghị của anh.

“Cậu bé này ước cầu với sao băng chỉ có một nguyện vọng, kết quả phát hiện ba mẹ vẫn là không có cùng mình đón Noel, cũng không có cùng mình chúc mừng sinh nhật, lúc đó cậu ta có một suy nghĩ rất kỳ quái, vì sao ba mẹ mình không giống với những người khác?” Bên trong một trận lặng im, không khí ngưng đọng.

“Cậu bé cảm thấy mình thật đáng thương, cậu ta cả ngày chỉ gặp có người hầu, căn nhà xa hoa như hoàng cung này, cần gì đều đó, nhưng nó rất cô đơn cũng chẳng có độ ấm, lạnh lẽo vô cùng. Lúc cậu bé bị bệnh, một mình trốn trong chăn khóc, cậu ta rất sợ, sợ cô hồn dã quỷ đột nhiên chạy tới tìm cậu ta nói chuyện phiếm…….”

Kỉ Văn Tĩnh im lặng nằm ở trước ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, một Tư Thánh Nam như thế làm cô cảm thấy thật xa lạ, nhưng cũng thật đau lòng. Cô gắt gao ôm lấy anh, cho anh một tia cổ vũ.

“Sau đó, cậu bé kia lại tìm được một món đồ chơi có thể cùng cậu ta chơi đùa, món đồ chơi này vừa ngốc lại vừa hiền, nhưng được cái rất nghe lời, cậu bé kia nói gì nghe nấy không dám phản kháng nữa lời, lúc đó cậu ta bắt đầu nghĩ, nhất định sẽ không bỏ qua món đồ chơi này, cậu ta muốn đem  món đồ chơi này bảo hộ gắt gao dưới cánh chim của mình, bất luận kẻ nào muốn khi dễ món đồ chơi của cậu ta, cậu ta đều cực lực ngăn cản……”

Anh đột nhiên dùng sức ôm chặt vai của cô, “Bởi vì trên thế giới này, chỉ có món đồ chơi này là trung thành với cậu ta nhất, lúc thời điểm cậu ta yếu đuối nhất, món đồ chơi này mang đến ấm áp cùng an ủi cậu ta nhiều lắm…..”

“Thánh Nam…….” Kỉ Văn Tĩnh nghe âm thanh mình nghẹn ngào, cô tới bây giờ cũng không biết nội tâm anh yếu ớt như thế, cứ nghĩ anh là người may mắn được trời sủng ái, có được diện mạo, đầu óc, gia thế đều giàu có hơn người, nhưng cô trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, anh tự tin như thế, so với anh khác đều cô đơn hơn.

“Văn Tĩnh……” Tư Thánh Nam xoay người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh chỉ muốn nói với em, em là của anh, cuộc đời này, Kỉ Văn Tĩnh em chỉ có thể là của một người, Tư Thánh Nam, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ giữa chúng ta có xuất hiện bao nhiêu trở ngại, anh cũng sẽ không buông em ra, em hiểu được ý anh không?”

Cô hít hít cái mũi dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trước ngực anh, gắt gao ôm anh.

“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ chúng ta có xuất hiện trở ngại gì, em cũng không rời khỏi anh.” Cô kiên định hứa hẹn, lắng nghe tiếng tim anh đập, hấp thu hương vị trên người anh.

“Cô gái ngoan!”

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt nhu hòa dần dần biến thành lạnh lùng.

Xem ra có một số việc đến lúc anh nên đối mặt rồi.

Tư gia nằm trong một khu đất cao cấp, là một biệt thư bốn tầng màu trắng, mới trước đây nơi này còn là nơi cô bị Thánh Nam bắt làm đầy tớ.

Khi anh từ bên Mỹ du học trở về, vì thuận tiện đi làm anh mua một căn phòng cao cấp trong nội thành, từ đó về sau anh cũng rất ít trở về Tư gia.

Từ nhỏ đến lớn, Kỉ Văn Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy ba mẹ của Tư Thánh Nam, cô chỉ biết bọn họ bận rộn suốt năm làm ăn ở nước ngoài, ngay cả lúc Tư Thánh Nam tốt nghiệp lớp 12 bọn họ cũng không có về tham gia. Cho nên lúc cô bị người của vợ chồng Tư thị phái đến cái biệt thư xa hoa này, là lần đầu tiên gặp mặt bọn họ.

Hai vợ chồng Tư gia vừa nhìn đã biết là thuộc hạng người cao quý, Tư phụ khoảng năm mươi tuổi, hai bên tóc đã có hơi hoa râm nhưng nhìn vào cũng thấy được khi trẻ tuổi cũng là một soái ca tuyệt đỉnh.

Tư mẫu nhìn qua tựa hồ quyền uy một chút, tiêu chuẩn của một phu nhân trí thức, hình dáng không tính là rất xinh đẹp nhưng rất khí chất.

Kỉ Văn Tĩnh lễ phép ngồi trên sô pha, hai tay đặt ở đầu gối, đôi môi mím chặt, ánh mắt không dám rời nhìn chăm chú vào hai vợ chồng Tư gia.

“Nghe nói……” Mở miệng là Tư phụ, ông ta gác hai chân, trong tay còn bưng một ly trà, “Cô cùng Thánh Nam nhà tôi rất thân mật?”

Ông ta liếc mắt nhìn Kỉ Văn Tĩnh, trên mặt có hơi đùa cợt.

Cô nuốt nước nước miếng, thật cẩn thật gật đầu, “Đúng vậy, Tư tiên sinh.”

“Các ngươi phát triển đến mức độ gì rồi?” Tiếng nói Tư mẫu lạnh như băng, bà ta là một phu nhân tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu, đồng thời cũng là cổ đông lớn nhất trong Thánh Lôi.

“Hai chúng con đã chính thức ở chung.” Kỉ Văn Tĩnh bị Từ Hy Thái Hậu truy hỏi, thật cẩn thận trả lời.

Câu trả lời của cô đổi lấy một ánh mắt đùa cợt của vợ chồng Tư thị.

“Nhìn xem thằng con nhà chúng ta không chịu thua kém hỗn đản, ngay cả đứa con gái tầm thường này cũng không chịu buông tha, thật không biết trong đầu nó rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?” Tư mẫu cố nén tức giận, hít sâu, “Kỉ tiểu thư….. tôi tin là cô cũng đoán được mục đích hôm nay chúng tôi gọi cô đến?”

Kỉ Văn Tĩnh giống như cũ ngồi ngay ngắn trên sô pha, cô không lắc đầu, cũng không gật đầu, thái độ bình tĩnh như không sợ hãi gì.

Tư phụ đem một tập tư liệu đến trước mặt, mở ra, hai mắt nhìn chăm chú vào cái báo cáo điều tra, “Kỉ Văn Tĩnh, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp trường dạy nghề Duệ Phong, nghe nói thành tích lúc ở trường trung học cũng rất không lý tưởng…..”

“Thật xin lỗi, lúc con đọc sách đầu óc thường không chuyên tâm, trên thực  tế lúc đó con muốn học là đại học HongKong nhưng điểm thi lại thấp hơn điểm trúng tuyển hai trăm điểm.” Cô thành thật trả lời.

Tư phụ nhìn nhìn tài liệu, lại nhìn nhìn Kỉ Văn Tĩnh, thái độ nghiêm khắc nói, “Ba là Kỉ Đại Hồng, là dân cờ bạc, hằng năm lưu luyến Ma Cao, Thái Lan, hơn nữa còn dây dưa với mafia……”

“Về chuyện này, con nghĩ không phải là người làm con gái như con có thể chọn lựa được, ông ấy là ba con, không phải vãn bối của con, con chỉ có thể từ đáy lòng cầu nguyện cho ông ấy giờ này phút này còn sống bình an là tốt rồi.” Cô thản nhiên cười.

Tư mẫu nheo mắt lại, “Kỉ tiểu thư, cô biết hiện tại mình đang nói chuyện với ai không?”

Cô vô tội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Đương nhiên là Tư tiên sinh cùng Tư phu nhân, lúc con vừa mới vào phòng không phải hai người đều tự giới thiệu rồi sao?”

Câu trả lời của cô làm Tư mẫu buồn bực, nhưng bọn họ lại không bắt lỗi được. Tư phụ gắt gao nắm lấy tư liệu trong tay, tiếp tục soi mói, “Mẹ của cô, Ngô Nhã Dung, sau khi ly hôn cùng ba cô không lâu lập tức thông đồng với luật sư Mã Chính Đức, vừa ly hôn xong lập tức gả cho đi làm mẹ kế người khác, nghe nói bà ta cả ngày đều thích khoe tài phú với người khác…..

“Đối với chuyện này con cũng cảm thấy vạn phần khổ sở.” Kỉ Văn Tĩnh hơi hơi cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, “Con có một bà mẹ như vậy cũng không phải là con lựa chọn.”

Tư phụ cùng Tư mẫu liếc mắt trao đổi nhau, ban đầu là muốn từ thân thế Kỉ Văn Tĩnh tìm thói xấu, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có bắt bẻ gì được, Kỉ Văn Tĩnh này, nếu không phải là rất thông minh thì chính là rất ngu ngốc.

“Ông nội cô…..” Sắc mặt Tư mẫu ngày càng khó coi, “Ông ta từng làm vườn ở nhà Tư gia chúng tôi, Kỉ tiểu thư, cô chắc cũng biết người làm vườn ở nhà người khác bình thường được xưng là cái gì rồi chứ?”

Cô thật đáng yêu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Người lao động bình thường a.”

Tư phụ bùng nổ, ông ta hung hăng vỗ cái bàn, động tác này dọa Kỉ Văn Tĩnh nhảy dựng.

“Kỉ Văn Tĩnh, cô hà tất trước mặt chúng ta bày ra biểu hiện trấn định như thế, nếu cô thông minh, hẳn là biết mục đích lần này chúng tôi gọi cô đến.”

Tư mẫu tiếp lời, nói, “Cháu gái của một người hầu, còn có một gia đình tệ như vậy, Kỉ tiểu thư,  mời cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ đi, cô làm sao xứng đôi với Thánh Nam nhà chúng tôi, huống hồ cô còn lớn hơn nó ba tuổi……”

Giống như một cô bé bị dọa hư, Kỉ Văn Tĩnh lui bả vai, “Thật có lỗi, con cũng không muốn sinh ra sớm hơn Thánh Nam ba năm, nhưng sự thật chính là như thế, con nghĩ….con nghĩ không có khả năng thay đổi……”

“Kỉ tiểu thư….”Tư mẫu đi thẳng vào vấn đề, “Nói thẳng ra, Tư gia chúng tôi vĩnh viễn không chấp nhận một cô gái như cô làm con dâu chúng ta, nói như vậy cô nghe hiểu không?” Bà ta ôm ngực, lạnh lùng nói.

Kỉ Văn Tĩnh giương đôi mắt to, sau đó thật biết điều gật gật đầu, “Nghe hiểu.”

“Bước tiếp theo chắc cô nên biết nên làm thế nào rồi, đúng không?”

Cô lại ngoan ngoãn gật đầu, “Biết.”

Hai vợ chồng Tư thị đồng thời cười lạnh, “Hy vọng cô sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

Cô không dám phản kháng gật đầu, “Con nghĩ…..hẳn là sẽ không.”

“Tốt lắm, nếu mọi người cũng nói rõ ràng rồi, tôi nghĩ cô cũng nên hành động một ít đi.”

Tư mẫu tao nhã chỉ tay về phía cửa, “Nếu cô thiếu tiền mua vé máy bay, chúng ta có thể trả.”

Cô cẩn thận lắc lắc đầu, “Tiền gửi ngân hàng của con còn đủ để trả vé máy bay.”

“Vậy thì tốt lắm.”Hai vợ chồng Tư thị trao đổi ánh mắt, giống như cảm thấy may mắn vì không cần tốn nhiều sức.

“Như vậy…….Tư tiên sinh, Tư phu nhân, nếu không có chuyện gì khác, con cáo lui trước, hai vị bảo trọng.” Thật lễ phép cúi chào hai người bọn họ, Kỉ Văn Tĩnh đi ra cửa.

Cách tòa biệt thự của Tư gia khoảng một trăm mét có một chiếc Mercerder đang dừng, bên trong xe, Tư Thánh Nam trên tai gắn một cái tai nghe bluetooth. Hai mày anh ta nhíu chặt lại, thái độ lạnh lùng quả là khiến người ta sợ hãi.

Doãn Chính Luân ha ha nhếch miệng cười, “Bạn gái của cậu cũng quá không cá tính đi, cậu đoán…..” Anh ta tao nhã lấy tai nghe bluetooth nhét vào tai mình, “Cô ấy sẽ làm thế nào?”

Triển Ngạo Trạch hai tay nãy giờ ôm ngực ngồi ở vị trí tài xế, tuấn mỹ trên mặt thản nhiên đùa cợt, “Xã hội thượng lưu mọi người đều thích sử dụng kỹ xảo, bọn họ hình như làm hoài không mệt hay sao ấy.”

Tư Thánh Nam giật lại tai nghe, trong mắt lạnh lùng có thể đem người ta đông chết tươi.

“Đây là hai vị ba mẹ vĩ đại nhất của tớ đấy!” Anh từ đầu đến đuôi đều cười lạnh, “Quyền thế đối với bọn họ còn quan trọng hơn sinh mạng.”

“Thánh Nam, tớ đề nghị cậu trực tiếp mang cô ấy tiến vài lễ đường, tiền trảm hậu tấu là ok.”

Tư Thánh Nam cũng không muốn gắn máy nghe trộm trên người Kỉ Văn Tĩnh nhưng mà anh không thể đi đánh mà không nắm chắc tình huống được, hoặc là…..anh vẫn có chút không đủ tự tin với tình cảm của cô dành anh.

Triển Ngạo Trạch tươi cười mang theo chọc ghẹo, “Còn ngồi ở chỗ này làm gì? Bây giờ tốt nhất là cậu nên về nhà ngăn cản cô gái của cậu mang theo hành lý trốn đến một nơi rất xa mà cậu không tìm được kìa.”

Lời nói anh ta vừa bay ra khỏi miệng liền đổi lấy một cái trừng mắt lạnh lẽo của Tư Thánh Nam, “Cậu cho rằng cô ấy sẽ đi sao?”

Triển Ngạo Trạch nhún nhún vai, “Cậu tự đoán đi, vì cô ấy không phải là nữ nhân của chúng ta, nhưng mà không may, người của cậu không giống như người của tớ, cô ấy rất mạnh mẽ.” Triển Ngạo Trạch nhớ lại lúc trước ông nội của anh cũng dùng phương thức như vợ chồng Tư thị đối đãi với Chu Tiểu Mễ, không ngờ thần kinh cô ấy lại lớn tới mức dám đem ông nội anh ra đùa giỡn.

Tư Thánh Nam không cùng bạn tốt tranh cãi, anh mang theo một bụng khí tức giận vọt một hơi về nhà, khi anh chạy tới phòng ngủ, nhìn thấy Kỉ Văn Tĩnh đang chôn mình trong một đống quần áo hỗn độn.

Bên cạnh quần áo còn có hai cái vali thật to, cả hai đều đang mở nắp.

Cô ngồi chồm hỗm trên sàn, hai tay thuần thục xếp quần áo, từng cái từng cái tinh tế đặt vào vali.

Một cỗ khí giận ngút trời xuyên qua ngực anh, thậm chí anh nghe còn được âm thanh mình đáng sợ như thế nào.

“Văn Tĩnh!”

Tiếng hô trầm thấp, mở đầu cho một màn nổi giận khủng khiếp, anh thấy cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, miệng cũng mở thành hình chữ O.

“Thánh Nam?” Cô kinh ngạc kêu lên, “Anh không phải nói hôm nay đi Đài Loan bàn công tác sao?”

Cô nhìn anh từng bước một đi về phía mình, khuôn mặt tuấn tú mang theo tức giận làm người ta sợ hãi.

Anh đứng trước mặt cô, lạnh lùng chỉ chỉ vào đống quần áo hỗn độn, “Có thể giải thích một chút, em đang làm gì không?”

“Em….em đang thu thập hành lý.”

Đột nhiên anh thô bạo giơ chân đá vào túi hành lý một cước, toàn bộ quần áo bên trong ngã ra, Kỉ Văn Tĩnh bị hành động này của anh dọa sợ lùi ra xa.

“Anh, anh làm sao vậy?”

“Anh làm sao vậy?” Anh hung hăng kéo cô vào lòng, “Kỉ Văn Tĩnh, em phải cẩn thận suy nghĩ một chút, em đã đồng ý với anh cái gì?”

Khuôn mặt tuấn tú lập tức tiến đến chóp mũi của cô, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ chúng ta có xuất hiện trở ngại gì, anh cũng không cho em rời anh đi, em đồng ý với anh, nhưng mà hiện giờ em lại……”

Anh lại nâng chân lên, đá chồng quần áo cô vừa mới xếp, “Em dám thừa lúc anh không ở đây chuẩn bị chạy lấy người, em rốt cuộc là có đầu óc không? Rốt cuộc có đem những gì anh nói nghe vào tai không? Chẳng lẽ lá gan em cũng chỉ lớn có vậy thôi sao?”

Anh thô bạo nắm áo của cô, không dám tin là cô lựa chọn bỏ mình đi, “Khi ba mẹ anh tìm tới em, ngay cả bảo vệ tình cảm chúng ta em cũng không làm, em cứ như thế nghe mệnh lệnh cùng uy hiếp của bọn họ có phải hay không?”

“Em……”

“Anh làm sao có thể yêu một cô gái ngu ngốc như em, thậm chí ngay cả một cái yêu cầu em cũng không dám đưa ra cho bọn họ, ít nhất em cũng xài một chút công phu đòi bọn họ đưa tiền cho em, nhưng mà em…..Em đừng nói với anh rằng, Tư Thánh Nam anh ở trong lòng em còn không đáng một đồng, em có thể nhàn nhã bỏ anh đi mà không quyến tiếc gì sao?”

Anh thật sự là sắp bị tức điên rồi, vừa nghĩ đến cô sắp bỏ anh mà đi, anh vừa giận vừa đau lòng.

“Thánh Nam……”

Anh đẩy cô qua một bên, cúi xuống đem quần áo của cô, trong tiêng kêu sợ hãi của cô, ném từng cái từng cái ra ngoài cửa sổ.

Không nghĩ tới anh đựng phải một cái gì đó cứng rắn, thô bạo đem nói quăng vào vách tường, đáng thương cái khối ngọc kia lại chật vật biến thành ba miếng nhỏ.

“Này! Anh rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?”

“Em không phải còn muốn chạy sao?! Tốt lắm, nếu  còn muốn đi thì mang theo miếng ngọc vỡ này mà đi.”

“Em bao giờ…..”

“Dù sao tình cảm của chúng ta trong lòng em cũng không có quan trọng mà!”

“Tư Thánh Nam!” Cô rốt cuộc không thể nhịn nữa, kêu to ra tiếng, “Có thể quấy rầy anh một chút được không?” Cô hai tay chống hông nhìn anh, “Là ai nói cho anh em muốn rời đi?”

Anh ngắm ngắm đống quần áo hỗn độn, “Anh tìm không ra lý do nào giải thích về hành vi của em lúc này!”

Kỉ Văn Tĩnh vô lực nhìn trần nhà, “Tư thiếu gia, nếu giác quan của anh không có vấn đề gì thì chắc là biết gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, em chuẩn bị đem quần áo mùa hè cất vào trong rương, sẵn tiện đem một ít quần áo đi giặt chúng một chút, hôm nay là cuối tuần, tranh thủ anh không có ở nhà tổng vệ sinh một cái……”

Tư Thánh Nam ngốc lăng mở lớn miệng, không thể tin được, “Em……thật sự không muốn rời đi?”

“Không phải anh đã nói mặc kệ có phát sinh chuyện gì, anh cũng không buông tay sao?” Cô tức giận nói, “Anh là chủ nhân, anh còn chưa đồng ý cho em rời đi, tiểu nô lệ như em nào dám chạy loạn, anh cho là em không muốn sống nữa sao? Huống hồ, anh còn luôn miệng nói trong tay mình có khế bán mình của em, nếu em dám chạy trốn khẳng định sẽ bị anh truy nã.”

Tư Thánh Nam biết phản ứng của mình lúc này rất là hố rồi, “Nhưng…..nhưng mà ba mẹ anh….bọn họ…..”

Lời nói của anh đổi lấy một cái liếc mắt của cô, “Làm sao anh biết ba mẹ anh đi tìm em?”

“Hả….đương nhiên là đoán rồi, ha ha ha, anh là sao mà không biết ba mẹ mình như thế nào, hơn nữa anh còn đoán được bọn họ uy hiếp em rời anh đi.”

“Phải không? ” Cô giả ngu vuốt vuốt tóc, “Nếu em nhớ không lầm, ba mẹ anh hình như chưa có nói cái câu muốn em rời anh đi nha.”

Cô vô tội nói, “Bọn họ điều tra một chút thân thế của em, mặt khác cũng biết ông nội của em từng trồng hoa ở nhà anh, về phần rời làm cho em rời đi…..” Cô nhún nhún vai, “Em tới bây giờ cũng không có nghe qua nha.”

Hai tay cô nhẹ nhàng khoát lên vai anh, “Huống hồ, còn có một người đàn ông vì em mà không tiếc sinh mạng, em làm sao có thể buông tay.”

Tư Thánh Nam hài lòng tươi cười, anh dùng lực ôm cô vào lòng, “Văn Tĩnh, em làm sao có thể làm cho anh yêu em như vậy?”

“Công bằng mà! Vì em cũng yêu anh……ngô…..”

Môi của cô đột nhiên bị anh nhẹ nhàng hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt này, thật ấm áp…. thật hạnh phúc…..và…… cũng thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment