Chân Khanh mỉm cười nhẹ nhàng:” Em ngồi chờ anh Viễn một chút, anh ấy sắp về rồi”
- Được ạ
Quan Sơ Nguyệt lúc này vẫn còn trong mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “ Hoài Cẩn sao? Nghe quen quen nhỉ?”
- Quên anh thật sao? Anh đau lòng đấy
Nam Hoài Cẩn bước đến nói khẽ vào tai của cô.
Quan Sơ Nguyệt bị anh làm cho giật mình:” A..
chú làm gì vậy?”
Đập vào mặt cô là gương mặt buồn hiu của anh, lỡ làm trai đẹp buồn rồi làm sao đây
- Nhưng mà, cháu thật sự không nhớ ra chứ mà
Nhìn gương mặt nũng nịu của cô làm tim anh mềm nhũng ra, cô bé này thật biết cách làm người ta hết giận mà.
Nam Hoài Cẩn vươn tay xoa xoa má của cô:” Không vội, sau này cháu cũng biết thôi”
- Hoài Cẩn về rồi sao?
Quan Viễn bước từ ngoài nhìn thấy Nam Hoài Cẩn đứng cạnh con gái yêu quý của mình liền nhíu mày.
Nam Hoài Cẩn thấy sự thay đổi của ông thì nhếch môi cười cười, bây giờ thì ba vợ tương lai cũng nhận ra tâm ý của anh rồi
- Cha về rồi
Quan Sơ Nguyệt chạy đến ôm cánh tay của ông, cô nói khẽ vào tai ông:” Cha, người kia là ai vậy?”
- Con không nhớ thật sao?
Ông ngạc nhiên nhìn con gái nhỏ, chẳng phải lúc nhỏ rất thích bám theo thằng nhóc đó sao? Nhưng như vậy cũng tốt, con gái ông sẽ mãi mãi là của ông, không bị ai tranh giành.
Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi
Nhìn cha cười vui vẻ, trong lòng của cô còn rối ren hơn, rốt cuộc người kia là ai?
- Tiểu Nguyệt, con lên phòng đi, cha và chú cần bàn chuyện rồi
Quan Viễn xoa đầu con gái rồi đẩy cô lên phòng.
Thằng nhóc kia đừng hòng dòm ngó tới con gái trong tay của ông đây
- Ngồi đi
Nam Hoài Cẩn nhìn ông cong môi, lão đại à, không phải là cha vợ mới đúng, anh ngăn không nổi đâu.
Thế nào Sơ Nguyệt cũng thuộc về người con rể này thôi
- Mọi chuyện xong rồi?
- Xong rồi
Quan Viễn nhếch mày thích thú nhìn anh, thằng nhóc này không tệ nhỉ? 13 năm đã có chỗ đứng vững vàng trong giới hắc đạo.
Đúng là không phụ lòng ông, còn làm tốt hơn ông nghĩ luôn ấy chứ
- Về rồi thì tốt, cậu cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.
Kiếm được cô nào để lấy chưa?
Cầu mong là người thằng nhóc thối đó để ý không phải con gái của ông.
Nhưng sự thật đâu như ý ông mong muốn, Nam Hoài Cẩn nghe ông hỏi liền cong môi lên tiếng:” Em để ý cô nào thì anh cũng đem cô đó về làm vợ em sao?”
- Cũng không hẳn.
Nếu người ta không đồng ý thì anh cũng chịu thôi.
Hôn nhân không có tình yêu làm sao mà hạnh phúc được.
Anh đây là muốn cậu có cuộc sống hạnh phúc
- Vậy nếu cô ấy đồng ý lấy em thì anh sẽ chấp nhận đúng không?
- Được
Nam Hoài Cẩn mỉm cười vui vẻ, chỉ tay về người nấp sau bức tường phía xa xa:” Em muốn lấy cô ấy”
Đám người kia xoay người nhìn cô gái nấp sau bức tường, what?? Là Sơ Nguyệt tiểu thư sao? Nấp ở đó từ khi nào vậy?
Quan Viễn nhìn người mà Nam Hoài Cẩn muốn lấy có hơi bất ngờ, là con gái của ông sao? Ông chưa kịp lên tiếng, Quan Sơ Nguyệt đã lên tiếng trước
- Không được, cháu đồng ý lấy chú khi nào chứ
Nhìn gương mặt tức giận của cô, Nam Hoài Cẩn chỉ thấy đáng yêu, muốn lại nhéo một cái nhưng lão đại còn ngồi đây, sao anh dám nhéo má con gái trước mặt cha người ta chứ:” Sơ Nguyệt à, 13 năm trước cháu đã đồng ý lấy chú còn gì”
- Cái gì? 13 nam trước?.
ngôn tình ngược
Mọi người đều bất ngờ trước lời nói của anh, sau đó bật cười ha hả.
Quan Sơ Nguyệt cũng bị lời nói của anh chọc cho cười:” Ha ha ha chú à, 13 năm trước chau chỉ là một đứa con nít, miệng còn hôi sữa.
Sao lời cháu nói lúc đó mà chú cũng tin vậy?”
- Với lại, cháu không nhớ chuyện đó, vậy nha tạm biệt
Vừa nói xong, cô liền phóng lên phòng, không đợi cho ai xen vào bất kì câu nào.
Tốc độ biến mất của cô khiến mọi người đều kinh ngạc trừ Quan lão đại.
Ông không có dấu hiệu nào bất ngờ về chuyện này cả, bởi vì ông biết thân thủ con gái mình rất tốt và ông rất tự hào về điều đó
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ️️️.