Chương 109: Bán Con (3)
Chương 109: Bán Con (3)Chương 109: Bán Con (3)
Trần Kiến Quân cau mày: "Chị cả có từng tới thăm mẹ không?"
"Có tới, mỗi ngày đều quay về, chỉ là mẹ nói không muốn thấy cô ấy, cho nên mỗi lần đều bị ba bọn họ cản lại."
"Chuyện này, cha mẹ chồng chị cả biết không?"
"Biết, đều biết, chủ ý là do bọn họ đề ra, người không biết chỉ có chúng ta." Hứa Hiểu cười khổ, chị cả biết rõ bọn họ sẽ không đồng ý, làm sao lại chẳng thèm thương lượng mà đã tự mình đưa ra quyết định rồi.
Chỉ có chúng ta... Trân Kiến Quân im lặng thật lâu sau. Nói cách khác anh rể cũng không có ý kiến, chị cả của anh vừa mới sinh con, có lẽ sẽ không thể suy nghĩ chu toàn, không phải nói cái gì mà trầm cảm sau khi sinh đó sao?
Nhưng mà tên Từ Phúc đó hẳn là không có khả năng này? Anh ta mà cũng tin cái loại chuyện ma quỷ này? Sinh nam hay sinh nữ, là từ nhiễm sắc thể Y quyết định, không hề có quan hệ với phụ nữ, ngay cả bỏ con gái cũng không có liên quan.
"Những người Từ gia đó điên rồi sao? Từ Phúc nhiều anh em như vậy, còn thiếu cháu đích tôn sao? Sao có thể đưa ra loại chủ ý thiếu đạo đức này."
Nghe Trần Kiến Quân nói xong, trong lòng Hứa Hiểu cũng suy nghĩ, xem ra anh Quân Tử thực sự không chịu được chuyện như vậy, bây giờ ngay cả anh rể cũng chẳng thèm gọi, gọi thẳng tên của anh ta. Cô chủ động ôm lấy Trần Kiến Quân, vùi mặt vào trong lòng ngực anh.
Cô không có nói, nhưng trong lòng cô cũng có may mắn, may mắn cô gả cho một người chông không giống như vậy, bà cũng không giống thế. Trân Kiến Quân đột nhiên hiểu ra, anh ôm cô càng chặt: "Anh sẽ không như vậy, con gái hay con trai đều là con của anh, không có khả năng đó."
Rất nhanh Trân Hướng Hồng tới đây, chị ta vừa nghe thấy người khác nói em trai lớn của chị ta đã trở lại liền mang theo hai đứa con gái tới, em trai cả có thể giải thích cho cô không?
Chị ta làm như vậy thật sự là bất đắc dĩ.
Việc này ồn ào ra thế này chị ta đã có chuẩn bị tâm lý, biết mẹ khả năng sẽ không hiểu, chính là, bản thân mình đến thăm mẹ bị bệnh nằm trên giường, tới rồi lại không muốn gặp chị ta, vẫn chuyện này nằm ngoài dự kiến của chị ta, khiến chị ta hoảng hốt.
Chị ta cảm thấy mình cũng rất oan ức, chuyện này khiến người khác ai cũng ghét bỏ chị ta, mọi người đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, bằng không ai có thể bỏ được con cái của mình đi tặng người ta chứ?
Nếu có thể mang đến một đứa con trai, tin rằng cô con gái nhỏ của chị ta cũng sẽ tha thứ chị ta.
Từ Phúc cũng theo tới đây, đứng ở cửa sân, rũ đầu. anh ta cũng không muốn vậy, kia cũng là con gái của anh ta, chỉ là, anh ta muốn một đứa con trai, mẹ anh ta đã thề son sắt nói làm như vậy sẽ hữu dụng, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể đồng ý, chỉ là khi nói ra, quả thật có chút mất mặt, đặc biệt là mẹ vợ anh ta ồn ào ra ngoài, nghĩ đến người trong thôn nhìn thấy anh ta là chỉ chỉ trỏ trỏ, đầu anh ta cúi càng thấp.
Trần Lão Tam từ trong phòng đi ra, nhìn thấy con gái và con rể, vô cùng thất vọng: "Quay về đi, tới đây làm cái gì? Chờ mẹ mày biết lại không muốn ăn cơm nữa."
Nghe được ba mình nói như vậy, Trần Hướng Hồng không nhịn được kêu một tiếng: "Bai”
"Được rồi, đừng có gọi ta là ba, trở về đi." Đứa con gái này, ông cũng không biết nên nói cái gì. Trước kia bọn họ là dạy dỗ nó như thế nào?
Nó đều đã quên mất rồi. Nó làm như vậy, không có nghĩ con gái nó về sau sao? Bây giờ nó còn có hai đứa con gái bên cạnh, nó làm như vậy không chỉ là không nghĩ tới đứa con gái nhỏ nhất, hai đứa lớn cũng sẽ xa cách với cô.
Về sau một nhà con gái chỉ có giày vò nhau thôi. Nhìn thấy Trần Lão Tam đóng cửa lại, Trân Hướng Hồng không cam lòng đứng lại trong chốc lát, nhưng vẫn không chờ được đến lúc cửa mở ra.
Em trai lớn Trần Kiến Quân ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Chỉ ở đây người đến người đi, chị ta đã thấy được loáng thoáng tiếng người ở góc tường cách vách, chị ta không muốn để người khác biết chuyện nhà mình, lại không cam lòng, lại oan ức, cuối cùng vẫn quay về.
Xuân Yến cùng Hạ Yến ngoan ngoãn đi theo mẹ về nhà, chỉ là trên đường về nhà không ngừng quay đầu lại hướng nhà ông ngoại nhìn nhìn, trên mặt toàn là sợ hãi, chỉ là Từ Phúc và Trân Hướng Hồng đều đang suy nghĩ việc khác, không phát hiện ra.
Lưu Điền Phương có Trần Kiến Quân khuyên bà, hơn nữa cũng đã nằm nhiều ngày rồi, không suy nghĩ thông cũng sẽ thông thôi, cứ từ từ khôi phục bình thường, chỉ là bà lạnh nhạt hơn với con gái cả bên kia, trước kia bởi vì sự việc của con gái cả, bà luôn sẽ trợ cấp một ít, hiện tại đã không còn.
Dù cho con gái lớn có chủ động tìm tới cửa, bà cũng vô cùng lãnh đạm.