Chương 270: Gặp Nhau (1)
Chương 270: Gặp Nhau (1)Chương 270: Gặp Nhau (1)
Hãy nhìn những bức ảnh mà Trần Khải Húc chụp cho bọn họ ở vườn hoa đào.
Nhân vật chính trong bức ảnh là gia đình ba người nhà của cô, cô đứng ngoài cùng bên trái, con trai cô đứng giữa và Từ Phúc đứng bên phải. Cũng giống như tất cả những gia đình ba người khác, họ cười rất vui vẻ, nhưng lý do khiến hai người họ ngẩn ngơ là ở góc máy.
Máy ảnh vô tình chụp một vài cô gái đi ngang qua, trong số họ có người quay lại nói gì đó, để lộ gân hết khuôn mặt, tình cờ là người này trông rất giống Trân Hướng Hồng, đặc biệt là khi hai người ở trong cùng một khung hình, nhìn bằng mắt thường ai cũng có thể nhận ra sự giống nhau giữa hai người.
Lưu Điền Phương rất bối rối, cô gái này trông giống con gái của mình khi còn nhỏ, đúng độ tuổi này, đây có phải là đứa trẻ bị cô con gái dại khờ của mình đuổi đi khi ấy không?
Trần Hướng Hồng cũng nghĩ đến cái này, há to miệng, giọng nói có chút vỡ vụn, nhịn không được kêu một tiếng: "Mẹ, cái này."
Lưu Điền Phương tát cô một bạt tai, giọng điệu tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao con khờ quá vậy, đó là con của con cơ mà, nếu không đưa nó đi thì gia đình đã trọn vẹn rồi."
Trần Hướng Hồng không có phòng bị nên mất cảnh giác, bị đập một cái lảo đảo về phía trước một chút, trên mặt mang theo nụ cười gượng gạo, giống như uống phải một cân thuốc đắng, giọng nói yếu ớt đến mức như đang cầu xin: "Mẹ."
"Nghiệp rồi báo ứng cũng đến đấy con ạ." Nghĩ đến con gái lớn, Lưu Điền Phương nhẫn nhịn chịu đựng nhưng vẫn buông miệng thở dài, xem ra con gái đang sống hoà thuận vui vẻ với gia đình, nhưng đằng sau đó lại là đủ loại vấn đề.
Đời sống anh chị ngày càng được cải thiện, nhưng vợ chồng cháu ngoại đang làm lụng vất vả ở thủ đô, người nhà muốn họ về quê làm ăn nhưng luôn bị phớt lờ. Lễ tết gì ít về, gọi cho cha mẹ cũng chẳng mấy khi, con gái út cũng vậy, chưa kết hôn nên cũng không muốn về nhà.
Hai đứa con gái do con gái lớn nuôi đều có tiên đồ, nhưng đều không muốn ở bên cạnh cha mẹ, vì sao chứ?
Con gái bình thường đều rất hay nhớ nhà, sẽ muốn gần nhà hơn một chút, nguyên nhân sâu xa là do đâu?
Tất nhiên vẫn là do con gái lớn và con rể cả của bà.
Làm sai chuyện không phải chỉ đền bù là có thể đem mọi vết tích biến mất.
Con gái hiện tại đối với hai đứa bé này rất tốt, lúc nào cũng gửi tiền và đồ, nhưng thật ra quan hệ mẹ con cũng không có mấy thay đổi. Đứa con gái lớn thật vất vả mới có được một đứa con trai, nhưng từ nhỏ thân thể không tốt, cũng không dám quản thúc, nên tính cách ngày càng tùy hứng, thành tích học tập cũng qua loa, trong nhà cũng không mấy để ý, nếu cứ tiếp tục như vậy mà thi đại học thì hoàn toàn vô vọng.
Cũng may, tính cách chỉ hơi kiêu ngạo và không có thói xấu lớn gì hết, có một ít gia nghiệp mà ba mẹ cậu kiếm được, ngày sau cũng không cần lo lắng về cơm nước, chỉ là...
Lưu Điền Phương nghĩ đến đứa cháu gái khác của mình, đứa cháu ngoại vừa sinh ra không bao lâu đã bị đưa đi, bà cầm tấm ảnh kia lên xem đi xem lại.
Là đứa bé này sao?
Nhìn qua rất vui vẻ, vóc dáng không cao, trên mặt có thịt, quần áo trên người không phải mới tinh nhưng cũng rất chỉnh tề, không có miếng vá, nếu như cô bé ấy đúng là đứa bé kia, cha mẹ nuôi của cô bé đối với cô rất tốt, nếu không tốt, đã không có nụ cười lạc quan vui vẻ như vậy.
Ánh mắt Trần Hướng Hồng gắt gao nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, môi rung rung mấy lần, lại gắt gao nhắm lại. Cô có thể nói gì đây? Cô có thể nói gì được?
Là cô thấy xấu hổ với đứa trẻ này, cô biết, giờ nói gì cũng không có gì tác dụng.
Một lúc lâu sau, cô mới khàn giọng nói: "Con bé vẫn sống tốt là được rồi."
Điều này có thể khiến cô giảm bớt áy náy một chút xíu.
"Đây chỉ là suy đoán, không biết có phải đứa nhỏ kia hay không." Vẫn chưa xác định, nên hai người bọn họ ai cũng không nói gì. Chẳng qua sau đó Lưu Điền Phương rất hay đến vườn hoa đào, không có việc gì liền đến đây đi dạo khắp nơi, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được người nào đó, chỉ là đáng tiếc, hoa đào rơi xuống, đến quả đào treo trên cành cây, bà vẫn không nhìn thấy người bà muốn gặp xuất hiện.
Mãi đến một năm nữa, vào thời điểm hoa đào nở rộ rực rỡ, có một nhóm người hái hoa mới vào nghề, Lưu Điền Phương trên poster tuyên truyền nhìn thấy người mà bà muốn tìm trong suốt một năm qua.
Bà lập tức kích động, liền gọi xe và chạy qua đó.
Trân Lão Tam bị bộ dáng vội vàng lại tâm thần bất yên này của bà hoảng sợ: "Làm sao vậy? Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Lưu Điền Phương đứng ngồi không yên, trái động phải động: "Tôi không biết, đợi lát nữa rồi nói sau, ông đừng hỏi gì cả."
Được thôi, bà ấy đã nói vậy, thế thì không nói nữa.