Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Chương 77


Khi quay lại, Dục Phong không thấy cô ngồi đó liền đi tìm xung quanh sảnh chính rồi cả nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy đâu.

Một dự cảm chẳng lành dấy lên.

Anh vội vàng chạy tới phòng bảo vệ xem lại camera, nhìn thấy cô bị một nam nhân dẫn vào phòng kín, sau đó hắn cùng cô nói chuyện nhưng có vẻ sự tình không thuận lợi lắm.

Cô tức giận đến cau mày, muốn đứng dậy bỏ đi thì bị kéo lại.

Hắn cả gan ôm cô rồi nói điều gì đó, cô phản ứng nhưng dần trở nên yếu hơn rồi ngất đi.

Hắn sau đó đưa cô ra xe rồi chở đi...!Dục Phong tức giận đấm một phát vào màn hình khiến nó hỏng ngay lập tức.

Tiêu Ngạo đứng cạnh cũng thấy nhiệt độ không khí đang tăng lên đột ngột vì cơn giận của anh
- Mau tra biển số xe này đang ở đâu.

Tôi cho cậu 10 phút.

Tiêu Ngạo lau vội mồ hôi, không dám phàn nàn một lời mà lập tức liên hệ anh em.

Chưa đầy 10 phút, thông tin đã có, nhưng lại không mang tính tốt đẹp chút nào.

Lần đầu tiên thư kí Tiêu hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không muốn báo cão lĩnh thưởng chút nào.

Anh cứ chần chừ mãi khiến Dục Phong phát cáu
- Nói mau, tra ra gì rồi?
- Dạ...À, là...!Chiếc xe đó đã chạy ra đường cao tốc, rồi...rồi...!
- Cậu muốn về hưu sớm? - cau mày
- Rồi sau đó gặp tai nạn, chiếc xe phát nổ ngay sau đó.


Còn người bên trong...hoàn toàn cháy rụi, chẳng...chẳng còn gì hết...!
Tiêu Ngạo nói xong là lúc Dục Phong đã túm lấy cổ anh mà ép lên tường
- Tiêu Ngạo, cậu đùa tôi đấy à? Khôn hồn thì nôn ra sự thật trước khi đạn của tôi xuyên qua đầu cậu!
Làm sao anh tin lời Tiêu Ngạo được cơ chứ? Chỉ mới nửa tiếng trước, cô còn cùng anh tay nắm tay...!
- Phong tổng, tôi có dám nói dối anh bao giờ đâu?
Dục Phong đấm mạnh vào bức tường, ngay sát mang tai Tiêu Ngạo, khiến nó lún xuống một đoạn và dính lên cả vệt máu đỏ của anh
- Chết tiệt! Cậu mau điều tra kĩ lưỡng lại cho tôi! Nhất định là cô ấy đã kịp thoát ra ngoài...cô ấy không thể bỏ tôi ở lại được...Hừ hừ...!
Tiêu Ngạo thở dốc một hồi rồi mới cúi đầu lui ra ngoài.

Dục Phong vò tóc một hồi rồi quyết định gọi cho Cửu Hoàng Hiên
- Cửu gia, Thiên Nhi mất tích rồi...!Tôi cần mượn thế lực của ông...!
Khi Thiên Nhi lần nữa tỉnh dậy, cô thấy không khí xung quanh rất nóng và toàn bộ cơ thể thì đau đớn vô cùng.

Có vẻ cô đã bị thương không nhẹ.

Cô nheo mắt lại để kiềm chế cơn đau đầu, đồng thời nhìn rõ hơn nơi mình đang ngồi thì ngay lập tức bị dọa sợ bởi khung cảnh trước mắt...!
Cô đang ở trong một chiếc xe hơi gặp tai nạn.

Kính xung quanh đều vỡ tung tóe, cửa xe cũng bị méo và nắp xe phía trước đang bốc khói đen xì.

Nolan - người đã bắt cô đi đang ở ghế bên cạnh, cơ thể hắn rũ lên vô lăng, máu tươi chảy đầy trên khuôn mặt anh tú, tấm lưng rỉ máu vì bị thủy tinh từ cửa kính cắm vào.

Nhưng ám ảnh nhất phải là đôi mắt của hắn, chúng đang mở to và nhìn chằng chằng vào cô một cách đáng sợ.

Thiên Nhi nuốt ngụm nước bọt rồi đưa bàn tay run rẩy của mình đặt vào mũi hắn...không còn hơi thở nữa rồi...!
Cô cảm thấy cổ họng mình đang bị bóp nghẹt lại, mùi xăng cũng đang dần trở nên nồng nặc.

Không kịp nghĩ nhiều hơn, cô vội vàng cởi bỏ dây an toàn rồi đẩy cánh cửa sắp rụng để vọt ra ngoài.


Chưa đầy 5 giây sau, chiếc xe đã nổ tung ngay sau lưng cô...!
- Ái chà, ai đây nhỉ?
Một giọng nữ vang lên, cái giọng mềm đến chảy nước đó cả đời cô cũng khó quên được.

Nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại, cô thừa biết mình không phải đối thủ của Lâm Uyển Như, vì vậy chạy là thượng sách.

Cô không quay lại nhìn cô ta, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.

Lâm Uyển Như nhếch môi rồi lôi từ túi áo ra chiếc súng lục nhỏ, nhắm chuẩn rồi bắn vào đùi Thiên Nhi.

Cô lảo đảo một hồi rồi cuối cùng phải ngã xuống nền đất, cơ thể run rẩy vì đau đớn
- Lâm Uyển Như, lại là cô...!- thở hổn hển
- Thiên Nhi à Thiên Nhi, không ngờ tới ngày hôm nay đúng không? Nếu vừa nãy cô chịu chết trong chiếc xe đó cùng người tình của cô thì đã không phải chịu đựng đau đớn này rồi!
Cô ta đi tới gần, dẫm đôi giày thể thao lên bàn tay mảnh khảnh của cô rồi doay mạnh gót giày.

- Á...!- tiếng kêu thất thanh của cô khiến cô ta vui sướng
- Hahaa kêu thêm đi nào! Biết đâu sẽ có người nghe thấy mà tới cứu...!Hahaa
Cô ta thừa biết đoạn đường hoang vắng ít người, vì vậy càng ra sức mà chà đạp cô
- Dù cô có giết chết tôi thì mọi chuyện cũng chả khá khẩm hơn được đâu! Hừ...hừ...!- cô đau đớn
- Sao tao lại giết mày dễ dàng thế được! Chúng ta phải hàn huyên tâm sự vài đêm trước chứ, sau đó tao sẽ nhân từ mà tiễn mày qua thế giới bên kia, cùng với Dục Phong yêu dấu của mày...!
- Cô dám động đến anh ấy?
- Sắp chết tới nơi còn bày đặt bảo vệ.

Tình yêu của chúng mày khiến tao phát tởm lên được đó!
Cô ta lôi ngược tóc Thiên Nhi lên, bóp mạnh vào cái cằm nhỏ nhắn của cô, ép cô phải nhìn ả
- Hay tao giết mày trước rồi gửi xác về cho hắn ta ngắm nhỉ? Hẳn là hắn sẽ cảm ơn tao nhiều lắm đó, vì ít nhất chưa thiêu rụi mày...!
- ...!- cô chỉ dám im lặng trước lời nói bệnh hoạn của ả, biết trước những ngày tiếp theo sẽ khó mà sống

- Nhưng không được, mày mà chết thì ai đền mạng cho con tao!
Ả nói rồi lôi xềnh xệch cô lên một chiếc xe ở gần đó rồi hướng lên núi mà chạy.

Thiên Nhi vì mất máu mà tạm thời ngất đi.

Dục Phong cùng Cửu Hoàng Hiên đã tìm cô suốt cả buổi chiều, nhưng vẫn không có được kết quả.

Camera tại địa điểm tai nạn đã hỏng ngay sau khi chiếc xe phát nổ, cũng không ai sống gần đó để hỏi.

- Chết tiệt, Lãnh Hàn Dục Phong, cậu mau đền con gái cho tôi! - ông vì quá đau buồn mà mất kiểm soát
Anh bị ông đấm một cái vào mặt nhưng cũng chẳng dám phản kháng, vì anh đang thấy rất tội lỗi.

Nếu lúc đó anh không rời khỏi cô, cô sẽ không gặp cậu ta, cũng sẽ không gặp tai nạn.

Tiêu Ngạo thấy anh ngây người, Cửu gia lại tức giận muốn cho anh thêm cái đấm nữa
- Chủ tịch Cửu, ông bình tĩnh lại đi! Chuyện này không thể trách Phong tổng được, anh ấy cũng đã cố gắng hết sức tìm kiếm tiểu thư...!
- Cậu im.

Nếu cậu ta không bỏ con gái tôi lại một mình, tên Nolan đó sẽ có cơ hội tiếp cận con bé sao?
Dục Phong không nói gì, liền rời khỏi đó, bỏ lại một mớ hỗn độn
- Lãnh Hàn Dục Phong, cậu đứng lại đó cho tôi! - ông tiến lên nhưng bị Tiêu Ngạo cản lại.

Dục Phong đi tới nơi tai nạn, anh nhìn phần mặt đường đen sì vì bị thiêu cháy, lòng rấm rức không ngừng.

Nhưng anh tin, cô vẫn còn sống.

Nhìn lại một lượt xung quanh, anh muốn tìm ra thứ gì đó chứng tỏ cho suy nghĩ của mình.

Quả nhiên, bên vệ đường có một chiếc bông tai pha lê mà cô đã đeo sáng nay.

Và nhìn kĩ hơn, anh phát hiện một vệt máu nhỏ gần đó.

Giả sử cô đã thoát ra nhưng lại bị bắt lại một lần nữa, khả năng cô cũng đang bị thương không nhẹ.


Anh muốn lập tức đi tìm cô, nhưng ngay giữa đường cao tốc, một bên là biển, một bên là rừng, anh biết tìm thế nào? Chả khác gì mò kim đáy bể cả.

Thiên Nhi lần nữa mở mắt, vết thương trên đùi đã được băng bó qua, tạm thời cầm được máu.

Lâm Uyển Như có vẻ chưa muốn giết cô, vì vậy ít nhất trong đêm nay cô còn an toàn.

Đúng lúc này thì cô ta đi vào, trên tay cầm theo một bát cháo nhỏ
- Tỉnh rồi sao? Có phải rất bất ngờ khi được tao băng bó?
- Nói đi, cô muốn gì?
- Ăn hết bát cháo này đi đã.

Thiên Nhi vì muốn có sức chạy trốn nên cũng chẳng từ chối
- Chẳng phải tao đã bảo muốn hàn huyên tâm sự với mày rồi sao, giữ mạng chó của mày cũng vì thế thôi.

Thiên Nhi đương nhiên không tin cái lí do vô lí đó, ả hận cô còn không hết, chứ thâm tình cái nỗi gì
Thấy ánh mắt cảnh giác của cô, ả chả để tâm, bắt đầu gợi chuyện
- Mày biết Dục Phong đã làm gì sau khi để tao rời đi không?
- Chẳng phải anh ấy tha chết cho cô rồi sao?
- Ha, nếu có thể, tao thấy chết còn sướng hơn kiểu sống mệt mỏi này.

Hắn thả tao, nhưng mặt khác lại chặn hết mọi đường sống của tao.

Âu Dương bạn hắn đá tao ra khỏi Âu Thời, mọi hợp đồng quảng cáo, đóng phim cũng vì hắn gây sức ép mà buộc phải gạch tên tao, kể cả việc làm bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi, hay thậm chí làm gái quán bar, hắn đều dùng quyền lực mà bắt những nơi đó không nhận tao.

Mày thấy cuộc sống như vậy có đáng sống không? Chưa hết, mày tưởng tự nhiên mẹ tao giết người lại không nhận án tử hình sao? Cũng vì hắn cả, hắn nói rằng phải sống không bằng chết chứ chết luôn thì quá nhẹ nhàng rồi.

Mày thấy đó, Dục Phong hắn là một tên ác quỷ, chẳng sớm thì muộn mày cũng bị hắn nuốt chửng thôi...!
Thiên Nhi không nghe, gạt bàn tay ả ra khỏi mặt mình
- Lâm Uyển Như, những thứ đó đều là cô đáng phải nhận, đừng có oán trách anh ấy.

Nếu cô không tham vọng, không 5 lần 7 lượt hãm hại chúng tôi, liệu anh ấy có vô cớ chặn đường sống của cô?.

Bình Luận (0)
Comment