Chú Ơi Đừng Mà

Chương 67


Chỉ cần yêu hắn ...!là được rồi sao?
Cô không hiểu.

Nếu hắn nói cô cần phải trưởng thành hơn, biết dựa vào hắn hơn, trở thành một người yêu xứng đáng mà hắn kỳ vọng, thì ít nhất cô còn biết mình phải làm gì.

Nhưng hắn lại nói, cô chỉ cần yêu hắn là đủ rồi.
Tiêu Điểm Điểm mê mang nhìn hắn, đúng vẻ ngây ngô của một cô gái lần đầu biết yêu.
- Em không biết.

Thần, anh có thể cảm nhận được tình yêu của em sao? Em phải làm như thế nào thì mới có thể chiếm lấy anh cho riêng mình em đây? Em tuyệt đối ...!tuyệt đối sẽ không nhường anh cho bất kì một ai khác.
Ngụy Chính Thần chưa bao giờ nghĩ thì ra cũng có ngày hắn nghe được những lời như thế này thốt ra từ đôi môi cô.

Dục vọng chiếm hữu khi cô nhìn về phía hắn như muốn tràn cả ra ngoài.

Đó là khao khát độc chiếm mãnh liệt, hoàn toàn phá tan ấn tượng về một cô gái dịu dàng mềm mại trong lòng hắn.
Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ rằng, thì ra cô ấy cũng yêu hắn, giống như cái cách mà hắn yêu cô ấy.


Tình yêu này không hề mỏng manh bấp bênh như hắn vẫn nghĩ, mà nó đã hoàn toàn khắc sâu vào trong tận xương tủy của mỗi người.

Cái cảm giác mà hận không thể giam đối phương lại, để người đó chỉ có thể nhìn thấy một mình mình, chỉ có thể yêu một người duy nhất, cả đời này cũng trốn không thoát.
- Bảo bối, em có nguyện ý bước chân vào thế giới của anh không? Một thế giới tăm tối tràn ngập máu tanh và bạo lực, một người đàn ông không hề tốt đẹp như em vẫn tưởng.

Hắn tàn nhẫn máu lạnh, hắn độc ác không có tình người, hắn chỉ có em là ánh sáng cứu rỗi duy nhất.
Che lại đôi mắt sáng ngời của cô, Ngụy Chính Thần cúi đầu trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
- Điềm Điềm, em đã sẵn sàng để nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của anh rồi chứ?
Tiêu Điềm Điềm nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của hắn.

Cô đặt áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay đang che khuất đôi mắt cô, giọng nói kiên định không có một chút do dự nào.
- Em sẵn sàng.
Gạt đi lời can ngăn của Từ Khiêm, Ngụy Chính Thần dẫn cô gái nhỏ ra khỏi bệnh viện, xuất phát đến Hình đường của Hắc Long Bang.
Tiêu Điểm Điềm lo lắng không thôi, chỉ sợ hắn tùy hứng như vậy sẽ khiến thương thế ngày càng nặng thêm.

Nhưng Ngụy Chính Thần lại có vẻ hờ hững chẳng bận tâm, hắn thậm chí còn không thay quần áo bệnh nhân ra, chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng màu đen dài qua đầu gối.

Bởi vì vết bỏng nên bác sĩ đã cạo bớt phần lớn tóc của hắn đi, chỉ để lại một mái đầu đen ngắn ngủn, những sợi tóc cứng cáp dựng đứng lên giống hệt như bản tính ngang ngược của hắn.

Phong cách ăn mặc có phần buồn cười lại không hề khiến hắn mất đi phong độ.

Ngược lại bởi vì khí chất lãnh liệt quanh thân và mái đầu định kia mà trông hắn càng thêm đáng sợ.
Hình đường của Hắc Long Bang thực chất là một ngục tù dành cho kẻ phản bội và những tên gián điệp.

Nơi này không phải chỗ nào khác mà chính là nơi cha của Tiêu Điểm Điềm, Tiêu Chính Nghĩa bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.

Lần này hắn mang cô đến không phải vì điều gì khác, chính là để cho cô chứng kiến một mặt tàn khốc nhất của hắn, khi hắn tự tay trừng phạt kẻ thù.
Đi qua một hành lang dài trống rỗng, hai bên vách tường không có bất kì vật trang trí gì, chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu rọi con đường u ám như dẫn thẳng tới địa ngục.


Những kẻ còn sót lại từ cuộc tấn công vài ngày trước đang được giam giữ ở đây, bên trong những căn phòng làm bằng đá không có một chút ánh sáng.
Tiêu Điểm Điểm đi sát bên cạnh hắn, nhìn thấy từng kẻ từng kẻ bị thuộc hạ áo đen đá vào đầu gối, khụy người xuống xếp thành hàng quỳ gối trên mặt đất.
- Ngụy gia, tất cả bọn chúng đều ở đây.
Ngụy Chính Thần gật đầu, phất tay để cho bọn họ lui về phía sau.

Hắn ngồi xuống ghế, để Tiêu Điểm Điềm ngồi bên cạnh mình.
Người đàn ông ngắm nghía khẩu súng trên tay, đột ngột dí súng lên trán một tên ở gần nhất.

Họng súng lạnh băng khiến kẻ đó phải rùng mình, Ngụy Chính Thân trực tiếp đi vào vấn đề.
- Nói, kẻ nào phái các người tới?
Kẻ kia bặm môi không chịu trả lời, thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ngụy Chính Thần cũng không tức giận, hắn chỉ cười.
"Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!"
"Aaaaaaaaaa...!!!"
Bốn phát sáng liên tiếp vang lên, tên đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngã sõng soài ra đất.

Viên đạn ghim sâu vào hai cổ tay và hai đầu gối của hắn ta, máu tươi tràn ra như suối.

Cảm giác xương cốt vỡ vụn và mạch máu nổ tung khiến hắn ta đau đớn đến quằn quại, không quá một phút đã lịm đi trên mặt đất, hơi thở thoi thóp như đã chết.
Tiêu Điểm Điềm che miệng, cố ngăn lại cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong lồng ngực.


Đừng nói một cô gái yếu đuối như cô, ngay cả những người khác đang có mặt trong căn phòng này cũng không kìm được run rẩy, đặc biệt là những tên đang quỳ gối kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Đã không muốn nói, vậy thì đừng nói nữa.
Ngụy Chính Thần nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh, biết cô đang phải chịu nỗi sợ cực lớn, nhưng hắn cũng không an ủi cô, mà chỉ nhẹ giọng hỏi.
- Còn muốn xem tiếp không?
Cô gái nhỏ ngước mắt lên nhìn hắn.

Mặc dù hắn không thể hiện cảm xúc trên gương mặt, nhưng trong đôi mắt xanh thẫm kia rõ ràng cất giấu nét chờ mong.

Biết cô sợ hãi, hắn rõ ràng muốn để cho cô rời đi, nhưng đồng thời, hắn cũng muốn cô ở lại, bởi vì điều đó minh chứng cho quyết tâm của cô muốn ở bên cạnh hắn.
Tiêu Điểm Điềm nhìn người vừa rồi đã biến thành một cái xác, mùi máu tươi gay mũi khiến cô phải che miệng nôn khan.

Mười sáu năm cuộc đời cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một người chết đi trước mặt mình, cảm giác đó thật là đáng sợ.
Cô hoảng hốt nắm lấy bàn tay của Ngụy Chính Thần, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Ánh mắt Ngụy Chính Thần dần dần trở nên thất vọng, hắn ra lệnh với thuộc hạ.
- Đưa tiểu thư trở về..

Bình Luận (0)
Comment