Chú Ơi Đừng Mà

Chương 77


Trong khi Tiêu gia bởi vì một câu nói của Tiêu Chính Nghĩa mà cãi nhau gà bay chó sủa, thì bên trong Hắc Long Bang lại là một mảnh tường hòa.
Bang chủ đã trở lại, tất cả các thành viên trong bang, từ các đường chỉ đến đám đàn em, ai cũng háo hức mở tiệc tưng bừng để chúc mừng một chút.

Ngụy Chính Thần hào phóng vung tay, để cho bọn họ tùy tiện tổ chức, tốn bao nhiêu tiền đều lấy từ quỹ riêng của hắn.
Cộng thêm việc chính phủ đã ký hiệp nghị định chiến, Diêm La Bang cũng xử lí xong xuôi, địa bàn của Hắc Long Bang mở rộng một khoảng lớn, cho nên ai nấy đều mặt mày hớn hở.

Đại ca như Ngụy Chính Thần và Tiêu Điểm Điềm thì chẳng cần phải nhúng tay vào chuyện gì, bọn họ chỉ việc xuất hiện trong bữa tiệc là được.
Hai tuần vừa rồi là khoảng thời gian hiếm hoi mà bọn họ được ở bên nhau mỗi ngày.

Nghĩ đến việc Ngụy Chính Thần sắp phải quay lại cuộc sống bận rộn như xưa, còn cô lại chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà đợi hắn, Tiêu Điểm Điềm cảm thấy buồn bã vô cùng.


Mặc dù quãng thời gian vui vẻ ở trên đảo tư nhân rất ngắn ngủi, sau đó là cuộc tập kích kinh hoàng mà cả đời này cô mới trải qua một lần duy nhất, nhưng cô cảm thấy đó là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.
Cô cứ nghĩ rằng bản thân chỉ là một cô gái yếu đuối, nhưng sự việc lần này khiến cho cô nhận ra rằng, thì ra vì người đàn ông cô yêu, cô cũng có thể trở nên dũng cảm.

Cái chết đối với cô không còn là một điều đáng sợ nữa, cô đã thấy được một mặt khác của hắn, nguyện ý vì cô mà chết, nhưng cũng lãnh khốc và tàn nhẫn vô cùng.

Ngăn cách giữa hai người họ đã hoàn toàn biến mất, Tiêu Điểm Điềm đang dần dung nhập vào bên trong thế giới của hắn.

Cô cũng đã tự tay lấy đi mạng sống của một người, bàn tay cô không còn sạch sẽ nữa, nó đã nhuốm đầy máu tươi, nhưng cô không hề hối hận.
Tiêu Điểm Điềm tựa vào lan can nhìn ra khoảng trời phía xa.

Trời đã chợp tối, làn gió đêm cuốn theo hương hoa thoang thoảng.

Trụ sở chính của Hắc Long Bang tọa lạc trên một khu đất rộng gần mười nghìn hecta.

Kiến trúc xa hoa nhất của nơi này là nhà chính Ngụy gia, cũng chính là lâu đài mà cô đang ở.

Bây giờ là 6 giờ tối, 7 giờ sẽ bắt đầu khai mạc bữa tiệc.

Hôm nay tổ chức tiệc ngoài trời, đứng từ đây nhìn xuống đã có thể thấy ánh đèn lấp lánh trải dài và rất nhiều thuộc hạ đang tất bật qua lại để sắp xếp bàn tiệc.
- Vừa mới tắm xong đã đứng đây hứng gió rồi, lỡ bị cảm thì phải làm sao? Em muốn để cho anh đau lòng chết à?
Tiêu Điểm Điềm cảm nhận hơi ấm phủ trên vai, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô.


Hắn vừa mới tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước và mùi thơm của sữa tắm.

Một vài giọt nước từ đuôi tóc ẩm ướt nhỏ xuống xương quai xanh của cô, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Tiêu Điểm Điềm khẽ rùng mình.
- Anh còn nói em! Gội đầu xong phải sấy tóc luôn chứ, ra gió thế này lát lại đau đầu.
Người đàn ông lớn tuổi cười nhẹ, có vẻ được cố quan tâm hắn rất thích thú.

Ngụy Chính Thần hít sâu mùi hương trên mái tóc cô, trên người bọn họ là cùng loại mùi thơm khiến dục vọng chiếm hữu của hắn được thỏa mãn vô cùng.
- Mau vào trong phòng, em sấy tóc cho anh.

Chúng ta cũng phải thay quần áo nữa, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
- Được, nghe lời em hết.
Ngụy Chính Thần ngồi trên giường, Tiêu Điểm Điềm đứng trên mặt sàn trải thảm lông mềm mại, tỉ mỉ sấy tóc cho hắn.
Mái tóc của hắn đã cắt ngắn đi nhiều, khi luồn tay vào không có cảm giác trơn mượt như tóc cô, ngược lại sợi tóc còn mang đến cảm giác cứng cáp, chân tóc khỏe mạnh ôm chặt lấy da đầu, mặc kệ cô vần vò qua lại cũng không hề rụng một sợi nào.


Điều này thật sự khiến phái nữ phải hâm mộ.
Ngụy Chính Thần vốn đang ngồi thẳng lưng, sau đó thân thể dần dần đổ về phía trước, khuôn mặt áp lên ngực cô, xúc cảm
mềm mại cách lớp áo mỏng khiến người đàn ông hưởng thụ nheo mắt lại.

Ban đầu Tiêu Điềm Điềm không có phản ứng gì, bởi lẽ khoảng thời gian gần gũi này hắn thường xuyên làm như vậy.

Đến khi cô sấy tóc cho hắn xong mới kịp nhận ra bàn tay to lớn của ai đó đã lần vào trong vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon nhỏ của cô rồi.
Tiêu Điểm Điềm cắn môi, tay nhỏ đánh lên cánh tay của hắn một cái, giọng nói mềm mại.
- Buông tay! Không còn đủ thời gian cho anh làm gì đâu!
Tiêu Điểm Điềm hơi giãy dụa, Ngụy Chính Thần đã ngậm lấy vành tai cô, giọng nói của hắn trầm thấp lại hơi khàn, gợi cảm không gì sánh được.
- Để anh thay đồ giúp em!.

Bình Luận (0)
Comment