Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 106



Sau đó, tôi đi về phía trước, thực ra lúc nãy tôi đã ăn tới ngấy cả bánh rồi nên thực lòng bụng tôi không thể chứa thêm đồ ăn được nữa. Tôi chỉ lấy đại một lý do để anh yên tâm nói chuyện công việc, còn tôi thì đi hít thở không khí trong lành.

Tôi không biết thế nào, cứ đi về phía trước, ai ngờ quanh đi quẩn lại đôi chân tôi vẫn tự đi về cái hồ bơi sau nhà anh này.

Tôi nhoẻn miệng cười, trong lòng bỗng có vui buồn lẫn lộn, tôi vén váy lên sau đó ngồi xuống nền gạch, thả chân xuống dưới mặt nước.

Do tiết trời trở lạnh nên làn nước này như muốn đóng băng chân tôi, cả người tôi sởn hết da gà. Ấy vậy mà tôi vẫn vui vẻ nghịch nước.

Mỗi lần tới hồ bơi này, tôi lại hồi tượng lại những kỉ niệm xưa kia, có kỉ niệm vui, có kỉ niệm buồn, cả một bầu trời tuổi thơ ùa về.

Còn có cả lúc Tuyết Lan dở trò ma mãnh tự ngã xuống hồ, rồi còn dìm tôi...

Nghĩ lại thôi mà tôi vẫn còn thấy hơi rờn rợn.

Khoảng thời gian đó thực sự đáng sợ!

Nhưng nó cũng trôi qua thật nhanh, chỉ bằng một cái chớp mắt, vậy mà giờ đây tôi và anh lại có thể ở bên nhau một cách yên bình... Thật là khó tin...

Mọi chuyện tất thảy rồi cũng qua, không phải sao? Chỉ cần có anh nắm tay tôi, tôi nguyện cùng anh trải qua mọi giông tố của cuộc đời.


Và lại, anh đã nói, chúng tôi không bao giờ lìa xa!

Phải, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ lìa xa!

Tôi thầm khẳng định câu nói đó để khắc ghi trong đầu mình sau đó lại nhếch môi lên cười. Tôi đưa tay xuống nghịch nước, nước hắt lên, bắn tung tóe cả một khoảng, tôi lại bắt đầu chìm vào những hồi tưởng xưa kia, thỉnh thoảng còn cảm thấy mình nhập tâm tới nỗi, xung quanh còn có tiếng đùa nô nức của tôi và anh hồi thơ ấu...

Đang mải chìm trong những kỹ ức đẹp, tay tôi hất nước hơi quá khiến nó bắn lên cả gương mặt và váy tôi, xung quanh hiện lên những bọt nước lung linh.

Bỗng!

Xuyên qua những làn nước được bắn lên, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy đi qua.

Người đó có thân hình rất đẹp đẽ... nếu không muốn dùng tới từ "cực phẩm". Đẹp tới nỗi, chỉ nhìn thấy dáng của người đó thôi, tôi ngay lập tức bị thu hút.

Hình như, người đó đang tiến về phía này...

Khung cảnh bắt đầu trở nên mờ ảo, tôi không rõ đây là thực hay mơ, chỉ biết người con gái đó quá đẹp, cô ấy mặc một bộ đầm màu trắng bó sát, vòng một nảy nở, eo thắt đáy lưng ong còn vòng ba đẫy đà. Từng bước chân đều uyển chuyển hệt như một người mẫu chuyên nghiệp.

Tôi bắt đầu bị cuốn hút bởi bóng dáng ấy, vội vã tìm kiếm gương mặt của người con gái ấy...

Nhưng thật tiếc! Cô ấy đeo một chiếc mạng che mặt khiến tôi không thể nhìn rõ gương mặt của cô ấy, chỉ nhìn thấy lờ mờ những đường nét sắc sảo trên gương mặt ấy.

Thật đẹp! Sắc đẹp này khiến tôi không khỏi ganh tỵ. Chỉ nhìn thấy lờ mờ những đường nét sắc sảo thôi mà đã thấy đẹp như vậy rồi.

Tại sao người đẹp như cô ấy lại có thể xuất hiện ở đây chứ?

Cô ấy... là ai?

Hầu hết những người đến dự bữa tiệc này, đều là người quen bên họ hàng nhà tôi. Chẳng lẽ, cô ấy là người thân của tôi sao?

Nhưng... tại sao tôi lại không thấy quen một chút nào?

Trong khi ánh mắt tôi chìm vào trong mơ hồ thì sợi dây màu xanh biển sẫm ánh lên những tia sáng huyền ảo như chọc vào mắt tôi!

Thật khó tin!

Cả cơ thể tôi trở nên gai góc như một chú nhím xù lông nhìn thấy kẻ thù, tại sao tôi lại có một biểu hiện như thế? Tôi không biết...

Sợi dây chuyền đó... Giống hệt sợi dây chuyền mà tôi đang mang, không, phải nói chính xác, từ khi nhìn thấy nó, tôi cảm giác như sợi dây chuyền của tôi và cô ấy là một cặp chị em song sinh.


Đôi mắt tôi mở lớn hết cỡ, tôi có cảm giác như đây không phải là mơ, đây chính là thực tại.

Tại sao trên đời này lại có một sự trùng hợp như thế? Ngoài màu sắc ra thì toàn bộ giống hệt, tôi có một thị lực rất tốt, không thể nào nhầm được!

Tôi muốn chạy tới quan sát sợi dây chuyền đó, muốn hỏi cô ấy tại sao lại sở hữu sợi dây chuyền giống tôi, nhưng toàn thân tôi giống như bị đóng băng, không

tài nào di chuyển được.

Tôi phải làm sao đây...

Đột nhiên cô ấy rẽ hướng, đó là lối ra...

Không!

Tôi phải đứng dậy, phải đuổi theo cô ấy...

Nghĩ vậy tôi dùng hết sức bình sinh của mình để khởi động cái cơ thể cứng nhắc lại, tới một vài giây sau tôi mới có thể rút được cái chân của mình ra khỏi bể bơi.

Không hiểu tại sao cơ thể tôi lại phản ứng như thế, tôi không biết, nhưng điều mà tôi biết đó là...

Nếu tìm được cô ấy, nếu được nhìn mặt cô ấy, tôi chắc chắn sẽ biết vì sao mình lại có những biểu hiện như thế.

Tôi điên cuồng chạy theo cô ấy, nhưng bóng lưng cô ấy càng lúc càng khuất dạng, tôi cứ mải miết, ra khỏi bể bơi, tới sân chính, tôi không tìm thấy cô ấy đâu, tôi hoang mang chạy trên đôi giày cao gót nặng trĩu, dù cơ thể tôi đang kêu gào thảm thiết vì trận vận động lúc trưa.

Cô ấy là ai?

Là ai?

Tại sao trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác khó tả như thế!

Rốt cuộc... cô ấy là ai chứ?

Mặc kệ đôi chân đang nhức mỏi, tôi cứ thế chạy, chạy mãi rồi ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo.

Đau quá! Tôi thực sự đau!

Tôi gượng dậy, có tiếng bước chân chạy đến, một bàn tay đàn ông ấm áp đỡ lấy tôi.

Tôi giật mình, bởi hơi thở này rất đỗi quen thuộc...

Tôi ngước mặt lên nhìn... Là Vũ...


"Cậu không sao chứ? "

Trước mặt tôi là Vũ, gương mặt sưng tấy bầm dập của ngày hôm trước đã giảm đi phần nào, trên gương mặt có dán chồng chéo những băng gạc cỡ lớn. Trông thật đáng thương làm sao... Nhưng không thể phủ nhận, những vết thương này không hề ảnh hưởng tới tướng mạo của Vũ, thậm chí còn góp phần tạo lên vẻ phong trần cho Vũ. Hôm nay Vũ mặc một bộ vest đen vô cùng lịch lãm, như thể cậu ấy là khách mời của bữa tiệc này.

Nhưng.... Tại sao... Tại sao Vũ lại xuất hiện ở nơi này? Vũ đang có ý đồ gì sao?

Tôi hãi hùng, vội đẩy tay cậu ấy ra, tôi ý thức mình không nên gần gũi Vũ vào lúc này, cậu ấy là một con người đáng sợ.

Tôi vội vàng lùi bước ra về sau, thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, Vũ thu lại cánh tay vừa chìa ra sau đó đứng thẳng.

"Xin lỗi vì đã làm cậu hoảng sợ, nếu cậu sợ tôi như vậy, tôi sẽ biến khỏi tầm mắt cậu ngay đây. "

Tôi sợ tới mức cả cơ thể căng cứng, miệng cắn môi đến bật cả máu.

"Cậu... cậu đi đi... chúng ta đừng gặp lại nhau nữa... "

Vũ thấy tôi nói thế, khóe môi liền nhếch lên.

"Không, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Rồi cậu sẽ sớm biết thôi. "

Dứt lời, Vũ quay lưng, không đếm xỉa tới tôi mà rảo bước đi về hướng khác, bước chân rất vội vã giống như có việc gấp.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn nhìn theo bóng lưng của Vũ đang khuất dạng, mọi người trong bữa tiệc lúc này mới chú ý tới tôi đang ngồi khép mình ở một góc vườn.

Trong đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh xông ra từ đám người đó vội vàng tiến lại gần tôi, đỡ lấy tôi.

"Em sao thế? Anh đang đi tìm em đấy. "

"Anh à, em... em vừa nhìn thấy.... vừa nhìn thấy một người con gái đeo sợi dây chuyền rất giống em, thực sự rất giống... Chỉ có điều, viên đá trái tim của sợi dây chuyền có màu xanh biển thay vì là màu đỏ.... "




Bình Luận (0)
Comment