Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 159



Tại sao trên đời này lại tồn tại một người đàn ông đẹp tới như thế? Tôi đoán người đàn ông đó chỉ chừng ba mươi tuổi. Anh ta mang một vẻ đẹp quyến rũ và trưởng thành, hấp dẫn mọi ánh nhìn của đối phương. Người qua kẻ lại đã rời sự chú ý tới tôi mà tập trung dõi theo bóng dáng của người đó. Có một vài tiếng thì thầm bàn tán của những người phụ nữ phát ra. Có lẽ họ hâm mộ sắc đẹp của người đàn ông này.

Tôi không thể phủ nhận là anh ta rất đẹp. Nhưng đôi mắt của anh ta thật sự rất buồn, cảm giác chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy thôi là sẽ bị xoáy sâu vào một nỗi buồn sâu thẳm bi ai mà không thể thoát được ra.

Ánh mắt chỉ giao nhau một giây thôi mà tại sao trong lòng tôi dấy lên bao nhiêu là thổn thức, có bi, có thương, và rất nhiều cảm xúc không tên...

Tại sao trái tim tôi khi nhìn thấy người ấy lại quặn thắt tới vậy?

Nước mắt đang chảy ròng ròng trên gương mặt tôi. Tại sao tôi lại khóc? Cõi lòng như tan nát thành hàng vạn mảnh.

Tại sao tôi lại thấy buồn? Tại sao trong tôi lại dâng trào một nỗi nhớ da diết...


Hàng vạn câu hỏi "tại sao" xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi nhắm mắt, ôm đầu, cố lục lọi trí nhớ của mình xem đã từng gặp người ấy ở đâu chưa mà sao lại quen thuộc thế này? Nhưng co cố mãi cố mái tôi cũng chỉ thấy màu đen kịt trong tâm trí mình...

Người ấy đứng đó, đôi mắt mở lớn kinh ngạc nhìn tôi. Còn tôi thì toàn thân bất động, đứng yên một chỗ, cũng không hiểu sao đôi chân của mình lại như đeo chì, quên cả cử động.

Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, cho tới khi tiếng Bảo bối cất lên, xuyên qua không gian ngột ngạt này.

"Mama. "

Bảo bối trên tay anh ta nhìn thấy tôi liền không ngừng khua tay múa chân như đòi tôi bế, đôi mắt tinh anh ươn ướt, thấy vậy tôi sực tỉnh khỏi giấc mộng kia mà lê từng bước tới chỗ con.

Tôi thật là người mẹ tồi, không hiểu sao nhìn thấy con lại đứng đực một chỗ. Chân tay tôi bỗng dưng cuống quít cả lên.

Ôi con tôi... thật may mắn quá, tìm thấy bé rồi!

Nhưng... tại sao người đàn ông kia lại bế bảo bối trên tay? Anh ta là người bắt cóc thằng bé ư?

Người đàn ông kia vẫn đứng bất động một chỗ, giống như anh ta rất shock khi nhìn thấy tôi. Chúng tôi quen nhau sao?

Tôi chẳng nói chẳng rằng, vội giật lấy bảo bối trong tay người đó. Thái độ rất vội vàng, dù sao tôi cũng không biết người ấy là người tốt hay người xấu nên tôi rất sợ, cứ phải để con vào trong vòng tay mình tôi mới yên tâm. Nhưng... tay chạm tay, sự động chạm này khiến tôi có cảm giác cái gì đó vấn vương mà tôi không sao tả nổi...

Chỉ một cái chạm tay tôi mà khiến trái tim tôi đau nhói...


Cảm xúc ấy rất nhanh chóng trôi qua, tôi vội ôm bảo bối vào lòng, thơm lên tóc và má con, gương mặt giàn giụa nước mắt.

"Mẹ... mẹ xin lỗi. "

Tôi vừa khóc vừa vuốt ve lưng con, giờ đây đối với tôi con là quan trọng nhất, nó về được là tốt rồi. Dù không biết tại sao nó lại ở trong lòng người đàn ông xa lạ kia nhưng tôi không quan tâm nữa...

Tôi chỉ quan tâm bảo bối thôi...

Tôi vội vàng kiểm tra xem con tôi có bị thương hay bị xước sát ở đâu không. Kiểm tra một hồi thì tôi không phát hiện điều gì lạ thường cả, may quá, con

tôi không bị sao.

"Bọn họ có làm gì con không? Con có lạnh không, có đau không? "

Bảo bối ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn tôi, dường như những điều tôi vừa nói vượt quá phạm trù hiểu biết của nó. Thằng bé đưa ngón tay lên miệng vừa mút vừa nói.

"Mama, chú...người tốt... "

Điều bảo bối nói khiến tôi giật mình, nãy giờ tôi chỉ quan tâm tới con mình mà không để ý tới người đàn ông kia. Giờ tôi mới biết từ nãy tới giờ đôi mắt của anh ta vẫn dán chặt vào người tôi mà không nói gì. Cảm giác này thật gượng gạo làm sao.

Bảo bối là trẻ con, nó không biết phân biệt người xấu người tốt, cứ ai gần gũi hoặc cho nó kẹo là nó sẽ nói đó là người tốt. Tôi không thể tin tưởng được, biết đâu hắn ta là người của bọn bắt cóc trẻ em kia, vì thấy tôi báo công an nên mới sợ hãi mang con tôi tới thì sao?

Cũng có thể anh ta thấy thằng bé đứng một mình lên bé nó mang tới đây, nhưng trường hợp này thật khó vì tôi bị một người đàn bà xa lạ dở thủ đoạn gì đó khiến tôi đứng yên, chứng tọ bọn họ vô cùng cao tay nên không bao giờ để thằng bé một mình được. Nhưng dù sao tôi cũng không có bằng chứng kết tội anh ta, và lại tôi cũng tìm thấy bảo bối rồi. Thế nên tôi chỉ cúi đầu nói.


"Cảm ơn. "

Không hiểu sao người đàn ông đó từ đầu tới cuối vẫn đứng đờ ra như phò tượng, đôi mắt không chớp lấy một cái, ngay cả khi tôi cảm ơn cũng vậy. Có điều gì khiến người đó lại kinh ngạc tột độ như thế? Chẳng lẽ chúng tôi có quen nhau sao?

Lại nhớ tới cảm xúc lúc nãy, lần đầu ánh mắt tôi và người đó giao nhau, trái tim của tôi sượt qua bao nhiêu xúc cảm và bồi hồi. Đến giờ nó vẫn đập một cách mãnh liệt, những cảm xúc này là thế nào chứ?

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, không hiểu sao cảm thấy hơi sợ mà ôm chặt con rồi lùi lại phía sau vài bước.

"Em... có con rồi sao? "

Tại sao anh ta lại hỏi câu giống như đã quen tôi từ lâu rồi? Chúng tôi thực sự đã quen nhau trước đó? Không... không đúng, Vũ nói tôi không có người thân ở đây...

Nhưng điều quan trọng là chỉ lần đầu tiên tiếp xúc, lần đầu tiên nghe giọng mà tôi đã có cảm giác như thân quen từ lâu. Giọng nói trầm thấp sao mà quen thuộc như thế? Vừa dịu dàng lại vừa êm tai, nó giống như một dòng suối róc rách chảy vào trong trái tim nhỏ bé của tôi. Tự dưng khóe mắt tôi chảy ra một giọt nước mắt dù không hiểu tại sao tôi lại khóc, cũng không hiểu tại sao trái tim lại đập bất chấp cả nhịp điệu.

Tôi đưa tay quệt nước mắt, hoài nghi hỏi anh ta:

"Chúng ta... quen nhau sao? "




Bình Luận (0)
Comment