Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 39



Dù chú có biến thái hay hành động một vô liêm sỉ đi chăng nữa, thì tôi không thể phủ nhận một điều... Tình cảm chú dành cho tôi là thật, chú thật sự rất yêu tôi...

Tôi tin chú!

Tin vào tình cảm dành cho chú. Những ngày thường đôi mắt ấy luôn thâm sâu khó lường, bất kể ai cũng không thể nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt ấy, vậy mà giờ đây, chú như thay lời muốn nói, bày lộ hết tình cảm dành cho tôi qua ánh mắt.

Chú cứ vậy mà nhìn tôi, khiến tôi mê luyến, khiến tôi cuồng si và chìm đắm trong tình yêu mà chú dành cho tôi.

Thấy tôi ngây người bất động, gương mặt chú sáp lại gần tôi, khóe môi nhếch lên để lộ ý cười hạnh phúc. Cứ như là... gương mặt này chỉ thể hiện ra khi chú ở cạnh tôi vậy.

Tôi có chút ngỡ ngàng... Chú yêu tôi nhiều như vậy sao?

Thứ tình cảm mà chú luôn che giấu đây sao...?


Ánh đèn đường hiu hắt chiếu lên khung cửa sổ phản chiếu một nửa gương mặt đậm tình của chú, người đàn ông tôi thương... Thật đẹp...

Từng đường nét đều như được điêu khắc, lần nào tôi cũng mê mẩn cái nhan sắc này mà không dám nhìn lâu, tôi sợ chỉ cần nhìn chú lâu hơn một chút thôi là mình sẽ bị chú dẫn dắt tới nơi nào không biết...

Gương mặt chú sáp lại gần tôi, đôi môi mỏng quyến rũ ấy khiến tôi nhớ lại nụ hôn của ngày hôm qua. Thật ngọt ngào và mê luyến làm sao...

Đôi môi ấm nóng của chú từ từ phủ lên môi tôi, nhẹ nhàng nhấm nháp hai cánh môi của tôi rồi dùng lưỡi tách môi tôi xông vào.

Lưỡi chú càn quét khoang miệng tôi, không hể bỏ sót bất kì nơi nào, hút hết mật dịch trong miệng tôi.

Dư vị của chú thật ngọt ngào...

Hình như, đây là lần đầu tiên chú hôn tôi trong lúc tôi tỉnh táo, ấy vậy mà lý trí của tôi cũng bị chú cuốn sạch, linh hồn như thoát khỏi thể xác, bị chú câu dẫn đi nơi nào cũng không biết nữa...

Đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được toàn bộ nụ hôn của chú... Nó quá đỗi ngọt ngào, nó khiến tôi không thể dứt ra nổi...

Tôi đang đắm chìm trong sự hạnh phúc thì bỗng dưng đôi tay chú trườn xuống, lướt qua eo, dần dần phủ lên một bên ngực của tôi... Chú xoa nắn rất nhẹ nhàng, thế nhưng tôi lại cảm thấy chút run rẩy, chút nóng từ bàn tay ấy... Hình như, chú đang rất kiềm chế thì phải?

Chú bắt đầu vuốt ve nụ hoa mẫn cảm của tôi, điều đó khiến đầu óc tôi tê dại...

Đừng vậy mà... Lời nói tôi chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi của nuốt ngược vào trong.

Bỗng! Chú rời khỏi đôi môi của tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi không chút giấu giếm nói.

"Anh yêu em... Thực sự khao khát em... "


Lời nói ấm áp ngọt ngào vang bên tai tôi... Tôi say chú mất rồi... Thực sự say rồi...

Lời nói của chú và biểu cảm qua đôi mắt được thể hiện giống nhau, bấy giờ tôi nhìn thấy trong đôi mắt chú có bao nhiêu khao khát muốn tôi...

Đôi mắt như thế tôi chưa từng thấy bao giờ, nó không phải là ham muốn thể xác thông thường, mà là ham muốn được gắn kết với người mình yêu thương, được hưởng thụ những phút giây gần gũi với người mà mình yêu nhất...

Chú cúi xuống, vén áo tôi lên, não bộ tôi như có một dòng điện chạy qua khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng...

Bởi... tôi biết chú sắp làm gì...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Tôi hét lên, dùng hết sức đẩy người chú ra khỏi người tôi. Vì quá bất ngờ, không thể lường trước được nên chú bị ngã sõng soài dưới đất.

Tôi lập tức kéo áo mình xuống, hốt hoảng chạy về giường mình, trùm chăn kín đầu.

"Chú là đồ... đồ dâm dê... đồ biến thái... chú tránh xa tôi ra... Đừng động vào tôi... Nếu không... Nếu chú chạm vào tôi một lần nữa... thì.... thì.... coi như chúng ta chấm dứt!"

Trong lúc hốt hoảng, một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu tôi và tôi đã nói ra vì nghĩ rằng có thể uy hiếp chú...

Trống ngực tôi đập thình thịch. Không gian vắng lặng như tờ, tôi cắn chặt môi mình, cảm thấy lời mình thốt ra cũng hơi quá đáng...

Tôi không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào nữa. Mãi tới nửa tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng động, hình như là chú đã nằm xuống giường rồi.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của chú. Tôi ôm lấy đầu gối mình, co ro nằm trong chăn không phát ra tiếng động nào.


"Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa... "

Lời nói của chú nghe sao mà thật buồn, chú cũng không vô sỉ như vừa nãy nữa... Chắc tại vì tôi đã nói tới cái từ kia...

Đầu tôi rối như tơ vò, nửa thấy tội lỗi, nửa thấy chú quá đáng...

Nhưng suy cho cùng thì... chú nói đúng, ai cũng có khát vọng với người mình yêu, nếu không phải như vậy thì không còn là đàn ông nữa.

Nhưng... nhưng mà chú cũng nên tôn trọng tôi.

Việc này... sớm quá... Tôi nhất thời chưa kịp thích ứng...

Có lẽ từ nay trở đi tôi sẽ không gần gũi với chú nữa... Tôi sợ... Chú hấp dẫn như vậy, tôi sợ mình sẽ bị lung lay mất...

Tôi tự tìm ra một lý do nào đó để bao biện cho sự cố chấp của mình, tôi cứ vậy mà suy nghĩ, không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào không hay...






Bình Luận (0)
Comment