Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 10

Chương 10


Đối phương gửi tới một đường link, phải nhấn vào đường dẫn mới có thể xem toàn bộ nội dung. Hình ảnh trên đường link rất là nóng bỏng, Tần Quyết ôm lấy Lâm Tinh Phỉ, mắt nhắm nằm trên giường nhà của cô ta. Quần áo cả hai lộn xộn, ánh đèn lờ mờ làm tăng thêm cảm giác ám mụi, tạo cảm giác khiến người xem phải suy nghĩ xa xôi.
Nguyễn Chỉ Âm chụp màn hình bức ảnh lại, sau đó nhấn tiếp vào đường link quả nhiên biến thành một trang quảng cáo bình thường. Mặc dù cô đã lưu lại bức ảnh, nhưng cũng không thể nói Lâm Tinh Phỉ cố tình gửi bức ảnh này cho cô xem. Dù sao thứ cô ta gửi tới  chính xác chỉ là một đoạn ‘ quảng cáo ’ mà thôi. Mà với bức ảnh này Lâm Tinh Phỉ khẳng định cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi chẳng lo lắng ai nhìn thấy rồi hiểu nhầm,  Nguyễn Chỉ Âm ngược lại không cho rằng Tần Quyết thực sự cùng Lâm Tinh Phỉ lên giường. Cô biết rất rõ đây cùng lắm cũng chỉ là thủ đoạn của Lâm Tinh Phỉ. Sống tình cảm của hai người thật sự đã có vấn đề, cái cô cần giải quyết không là người thứ 3 mà là người đàn ông này.
Nếu một đoạn tình cảm đã đi đến bước cần phụ nữ đi giải quyết phụ nữ thì không bằng chấm dứt sớm một chút. Con người Tần Quyết hơi cố chấp, cho dù Lâm Tinh Phỉ thực sự lừa anh lên giường, thì cô ta cũng chẳng đạt được kết quả như mong muốn đâu ngược lại còn có thể bị anh ghét bỏ. Cho nên cô ta mới bày ra cái trò này để cô chủ động rời khỏi Tần Quyết.
Từ kết quả có thể thấy Lâm Tinh Phỉ xem như thành công. Chỉ là cô ta không biết rằng Nguyễn Chỉ Âm luôn tin tưởng Tần Quyết trước giờ chưa từng ngoại tình.....
Cô chọn lựa chia tay là vì thất vọng cách hành xử của Tần Quyết, hai người không còn tiếng nói chung không thể tiếp tục được nữa. Quyết định này không liên quan việc cô hiểu lầm ai. Đoạn tình cảm này Nguyễn Chỉ Âm cũng không hề hối hận. Nếu không có Tần Quyết cũng sẽ không có cô hiện tại.
Sau khi trở lại Nguyễn gia, người nhà họ Lâm không phải chưa thử vẽ đường cho cô chạy. Mặc dù Cô có thể nhạy bén phát hiện ra ác ý của bọn họ nhưng cô cũng từng cảm thấy mờ mịt mất phương hướng. Mỗi người đều có bối cảnh có con đường riêng của bản thân, còn cô lại vì bất chợt thay đổi môi trường sống mà bị vây trong hỗn loạn.
Cũng may có âm thanh xung quanh và phán đoán của lý trí đã giúp cô vạch ra con đường cho bản thân, biến Tần Quyết người được các trưởng bối và thầy cô khen ngợi không dứt trở thành mục tiêu của cuộc đời cô. Tần Quyết không được coi là một người yêu tốt nhưng tuyệt đối là một tấm gương xuất sắc. Lúc mới bắt đầu anh giống như một cột mốc, Nguyễn Chỉ Âm muốn thi được điểm tối đa mà Tần Quyết dường như lại chính là đáp án tiêu chuẩn nhất.
Ban đầu nguyên nhân Nguyễn Chỉ Âm đi theo Tần Quyết không phải là tình yêu, nhưng vì sự chọc ghẹo của mọi người xung quanh và sự tốt bụng bảo vệ của anh quả thật đã làm cô rung động.
Lúc con người khiếm khuyết đến cực độ sẽ dễ dàng trân quý thứ đang tồn tại bên cạnh mình. Khi đó cô thiếu nhiều nhất chính là sự tốt bụng, cho nên đã yêu Tần Quyết. Đối phương khiến cô trở thành cô của hôm nay dốc hết sức lực bảo vệ phần tình cảm này. Những gì đã trải qua Nguyễn Chỉ Âm cũng không hối hận. Lúc nồng thắm thì cố gắng hết mình vì người mình yêu, khi tình cảm đã gần cạn kiệt cũng không đến nỗi phải đòi sống đòi chết. Chỉ là cô sẽ không quay đầu lại.
Đang lúc nghĩ ngợi, âm báo weixin truyền đến cắt ngang suy nghĩ.
Diệp Nghiên Sơ:'' Móa, Tớ mới tăng ca mấy ngày. Cậu với Trình Việt Lâm đã đi lãnh giấy chứng hôn với sống chung luôn rồi? Tớ đang tính hẹn cậu cuối tuần đi dạo phố đây, cậu vậy mà bỏ rơi tớ........''
Diệp Nghiên Sơ vừa tốt nghiệp, hiện đang pháp vụ tại một công ty kỹ thuật, tăng ca đến nỗi không biết ngày đêm, kể từ hôn lễ tới nay cũng không liên lạc với nhau.
Cô nghĩ cuối tuần này cũng không bận gì nên đánh chữ đáp lời:'' Vậy đi dạo phố, vừa hay kết hôn được nghỉ phép tới hết tuần này.''
Về nước được nửa năm, mỗi cuối tuần cô đều phải cùng mẹ Tần tham gia các buổi yến tiệc của bọn họ. Phương Úy Lan không thích Nguyễn Chỉ Âm dành tâm sức quá nhiều vào công ty, bà  không chỉ một lần ám hiệu cô không cần phải tham gia tranh giành Nguyễn thị, chỉ cần làm tốt vị trí bà Tần chẳng ai còn dám coi thường cô.
Nguyễn Chỉ Âm bỏ mặc bạn bè đã lâu, sau này cuối cùng cũng có thời gian giải trí rồi.
Cố Nghiên Sơ:''Cuộc sống vô sản thật thảm, cuối tuần gặp, tớ quyết dùng toàn bộ tiền thưởng tăng ca tiêu hết!!''
Ngày hôm sau, thời tiết đẹp vô cùng, trời đầy nắng và ấm áp.
Nguyễn Chỉ Âm vừa ăn sáng xong đã nghe tiếng chuông cửa vọng đến.
Cô bước đến mở cửa, Người đến là một người đàn ông trong bộ tây trang nghiêm túc với vẻ mặt nhã nhặn kính cẩn, theo sau là hai người đàn ông lực lưỡng.
Trợ lí Bạch mỉm cười thân thiện nói:'' Phu nhân, tôi là trợ lí đặc biệt của Trình tổng, tôi lên giúp cô chuyển nhà.'' Bạch Bác theo Trình Việt Lâm nhiều năm, mấy ngày trước biết ông chủ đột nhiên kết hôn cậu hết sức kinh ngạc. Dù sao mấy năm nay cậu cũng giúp ông chủ xử lí không ít hoa đào, thậm chí có lần còn nghi ngờ ông chủ thích đàn ông. Thấy cô gái trước mắt dù không trang điểm cũng xinh xắn thế này, nghi ngờ tự nhiên xóa bỏ. Thật không ngờ ánh mắt của boss cũng cao ghê thế nên mãi không có ai vừa ý, trong lòng cậu lại càng thêm cung kính vị boss này.
"Vào đi."  Nguyễn Chỉ Âm sau khi ngây người một chốc gật đầu nghiêng người để đám người Bạch Bác vào phòng. Hôm qua cô mới biết công ty chuyển nhà mà Cố Ngiêng Sơ nói phải hẹn trước hai ngày. Cô dắt bọn họ đảo sơ qua phòng khách và phòng ngủ chỉ vào đống rương thùng ngổn ngang trên sàn giao lại cho bọn họ xử lí.
Trợ lí Bạch ghi nhớ cẩn thận lời dặn dò của cô, gật đầu mời cô xuống lầu trước, còn mình thì ở lại chỉ huy nhân viên chuyển nhà.
Chiếc Bentley đậu tại vị trí cũ, Nguyễn Chỉ Âm trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế sau thật không ngờ Trình Việt Lâm lại đích thân đến đón cô dọn nhà, người đàn ông tựa vào ghế ngồi chăm chú xem tài liệu. Vẻ mặt chuyên tâm dán mắt vào laptop, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn cô. Cho đến khi Nguyễn Chỉ Âm mang món gì đó đưa sang anh mới nghiêng người nhìn lại, nhướng mày hỏi:
''Cái gì vậy?"
"Bữa sáng làm hơi nhiều, anh không ăn thì tôi cho trợ lí Bạch vậy.''
Khi còn ở cô nhi viện Nguyễn Chỉ Âm thường xuyên giúp viện trưởng nấu cơm, mà cô cũng thích nấu cơm, càng thích dành thời gian để nấu ăn. Hôm nay lúc làm đồ ăn sáng cô chợt nhớ Trình Việt Lâm hồi trung học hình như thường xuyên không ăn sáng, mỗi lần dạ dày phát bệnh là nhăn nhó mặt mày chẳng ai dám lại gần. Có lẽ vì thương cảm anh gần đây quá tốt bụng giúp đỡ mình không ít nên ma xui quỷ khiến cô dùng nửa quả cà chua còn lại làm thêm một phần sandwich cho anh. Trình Việt Lâm sau khi nghe xong, không nói thêm gì. Nhưng lại nhận lấy bọc đồ ăn trên tay cô để sang bên cạnh, tâm tình lúc này coi như cũng khá tốt.


Chiếc Bentley chậm rãi chạy vào khu dân cư cao cấp dừng lại trước biệt thự độc lập. Đây là khu dân cư sang trọng do Lâm Hằng đầu tư phát triển, kế bên sông lam, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Mà bên trong biệt thự còn được trang trí xa hoa hơn nhiều, bố cục đẹp mắt nhưng xem ra không có người ở. Trình Việt Lâm dẫn Nguyễn Chỉ Âm vào nhà, lên lầu, chỉ vào một căn phòng nói:'' Đây Phòng của cô.''
Nguyễn Chỉ Âm nhìn qua loa đáp:'' Ừ.''
Trình Việt Lâm nhìn vào dáng vẻ cười mệt mỏi của cô, sau đó mang cô đi dạo một vòng nhà, rồi trở lại phòng khách mở khóa cửa nói:'' Qua đây nhập vân tay.''
'' Vân tay có thể mở tất cả các phòng trong biệt thự, hai ngày này tôi sẽ không ở nhà, cô tự mình làm quen trước đi.''
Nguyễn Chỉ Âm lúc này mới nhìn đến đống thùng rương trong phòng khách, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi:'' Anh phải đi công tác à?''
Người đàn ông gật đầu, biểu cảm lạnh nhạt, dường như không có ý định khai báo lịch trình với cô, Nguyễn Chỉ Âm biết điều không hỏi thêm nữa. Ngay sau đó cô hơi quan tâm hỏi:'' Nếu mà anh bận như vậy, tôi cũng đâu cần thiết dọn nhà trong hôm nay.''
'' Sao, không muốn chuyển nhà?'' Ý tứ của Trình Việt Lâm khó đoán, anh cười một tiếng, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn về phía cô hỏi:'' Lẽ nào cô còn chờ Tần Quyết tìm tới cửa?"
Nguyễn Chỉ Âm há miệng, nhíu mày:'' Sao anh biết?''
Trình Việt Lâm bước lại gần, đứng trước mặt cô nhướng mày nói:'' Thật không trùng hợp, hôm đó đưa cô về nhà năm phút....'' Anh ngừng một lát, "Lại rất không trùng hợp, năm phút sau lại  thấy Tần Quyết xuống lầu.''
Nguyễn Chỉ Âm đối diện với ánh mắt dồn ép của anh, cười mỉa nói:''  Vậy cũng..... trùng hợp quá nhỉ"
Không biết tại sao, cô cảm giác ánh mắt của Trình Việt Lâm cứ như là đang bắt gian dâm ấy. Nhớ đến lần trước anh nhắc tới quyền lợi hợp pháp cô tự nhiên cảm thấy chột dạ. Trình Việt Lâm đánh giá vẻ mặt của cô, rốt cuộc cũng không vòng vo mãi chuyện này nữa, ngược lại nói:'' Bên này không có người ở thường xuyên, nếu có thiếu đồ dùng gì thì có thể đi mua."Nói xong rút ví tiền đưa cho Nguyễn Chỉ Âm 1 tấm thẻ. Nguyễn Chỉ Âm không muốn nhận, khéo léo từ chối:'' Không cần, tôi có tiền.''
Trình Việt Lâm cười nhẹ, buông mày, giọng nói đều đều:'' Nguyễn Anh Anh, tôi không muôn hạ thấp tiêu chuẩn sống của mình, hiểu?''
Ngụ ý chính là, tôi biết cô có tiền, nhưng e là không nhiều tiền bằng tôi.
Nguyễn Chỉ Âm:'' ". . . . . ." Chỉ có thể nhận lấy tấm thẻ nóng bỏng tay kia.


Mệt mỏi hai tiếng đồng hồ, Nguyễn Chỉ Âm rốt cục cũng chuyển xong nhà. Lúc này Trình Việt Lâm mới cùng Bạch Bác lên xe ra sân bay. Trong phòng đợi VIP, bữa sáng được phục vụ theo kiểu buffe rực rỡ đủ món. Bạch Bác mang dĩa cơm được chọn lựa tỉ mỉ tới sửng sốt nhìn ông chủ nhà mình lại có thể chỉ ăn một phần sandwich bình thường. Theo cậu biết ông chủ không thích ăn sáng mấy. Con người Trình Việt Lâm thật sự cố chấp, lại ghét nhất người khác lải nhải bên tai, ngay cả Bạch Bác cũng không dám cũng không dám khuyên anh vượt quá hai câu. Lướt thấy trợ lý mang vẻ mặt khó tin nhìn mình, Trình Việt Lâm chỉ chỉ miếng sandwich trên tay, nhướng nhướng mày, lời ít ý nhiều:'' Sợ tôi đói, hiểu chưa?'' Trợ lí  Bạch ngay lập tức hiểu ra ý tứ khoe khoang tràn đầy trong ánh mắt của ông chủ nhà mình, cậu chỉ biết nghẹn lời trơ mắt thành người câm điếc. Mà đối phương hiển nhiên cũng chẳng muốn nghe cậu trả lời, anh còn thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu —
'' Hết cách rồi, lấy vợ rồi.......'' Anh ngừng một giây sau đó khẽ cười, ngâm nga :''.... phiền phức vậy đó.''


P. S Cậu có muốn được phiền dị cũng hông được há há

Bình Luận (0)
Comment