Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 49

Chương 49

Edit Độc tem

Ra khỏi Kim Hoàng,Tình Việt Lâm không đáp lại bất kỳ lời mời nồng nhiệt nào của Tiền Phạn nữa, anh và Nguyễn Chỉ Âm lên xe về biệt thự ven sông Lam.

Có thể vì nghe TiềnPhạn kể về những chuyện vặt vãnh của anh nên tâm trạng của Nguyễn Chỉ Âm dườngnhư tốt hơn.

Trước khi rời khỏi club, còn mời Tiền Phạn hôm nào tới nhà chơi. Tiền Phạn nhận được lời mời bèn quay đầu nhìn Trình Việt Lâm nhướng mày đắc ý lập tức bị người đàn ông lạnh lùng trừng mắt lại.

Vừa vào nhà, Nguyễn Chỉ Âm đã vào nhà bếp lấy ra một ly sữa chua đồng thời tiện tay đưa sang Trình ViệtLâm một chai.

Nhìn thấy tủ lạnh trống không một nửa cô thầm nghĩ hôm nào cóthời gian mời đám Tiền Phạn đến nhà ăn cơm làm tròn lễ nghĩa của một chủ nhà.

Với tính cách của Trình Việt Lâm bình thường nhất định đã đắc tội không ítngười, từ khi kết hôn đến giờ chẳng thấy anh mời ai tới nhà ăn cơm.

Đám Tiền Phạn có thể chịu đựng được anh cũng không dễ dàng gì, cô cảm thấy mình phảilàm cầu nối cho anh củng cố tình bạn.

Một tay Trình Việt Lâm nhận sữa chua, một tay đút túi, dáng vẻ nhãn nhã dựa vừa cửa phòng bếp nhìn cô chớp mắt nói: " Vẫn còn giận à?''

 Nguyễn Chỉ Âm ngơ ra một lát rồi lắc đầu.

Lúc nãy nghe Tiền Phạn kể xong chuyện anh đuổi theo tên trộm, chút ý nghĩ giận hờn trong lòng cũng đã tanbiến.

Nhớ đến bữa sáng mà sáng sớm hôm nay Trình Việt Lâm mang đến để nhận sai và lấy lòng, cô cong môi cười nhìn người đàn ông nói: "Nghĩ kĩ lại thì em không cần thiết phải tức giận, nhưng em lại không nhịn được.''

Những điều mà anh làm, nóicho cùng cũng là vì sự khiêu khích của Tần Quyết ở bữa tiệc hôm trước khiếnngười ta thấy phiền.

Dòng trạng thái đó chỉ có nhóm Cố Lâm Lang nhìn thấy cũngchẳng ảnh hưởng gì mấy có thể thấy Trình Việt Lâm vẫn còn có chừng mực.

Cho dù đã làm ra một số chuyện khó chịu chọc cô giận nhưng dường như anh cũng chưa hề vượt quá giới hạn.

Nếu là đối với người khác, cô bực dọc hết một ngày như vậy quả đúng là chuyện bé xé ra to nhưng đối với Trình Việt Lâm cô lại không giữ bình tĩnh được.

Nhìn thấy sự thoải mái trong lời nói của cô, Trình Việt Lâmbước lên trước xoa đầu cô: " Nguyễn Anh Anh, anh nói rồi em có thể giận dỗi với anh.''

Lời hứa với cô anh nào dám nuốt lời.

Cô có thể tùy hứng tứcgiận, dần dần có thể phá vỡ vách ngăn với anh, ở một mức độ nào đó Trình ViệtLâm cảm thấy rất vui mừng.

Nguyễn Chỉ Âm khẽ đảo mắt, bất ngờ nghĩ ra gì đó bèncười nói: "Vậy em muốn anh quỳ ván giặt đồ cũng được hả?''

Trình Việt Lâm hơi ngây người, một lát sau đó mới thản nhiên đáp lại: "Nếu mà em cực kỳ giận, ở nhà thì ok, em tự biết chừng mực là được.'' 

Bên ngoài, anh vẫn còn muốn vớt vác chút thể diện.

Nhưng Trình Việt Lâm thấy bản thân cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiếnNguyễn Chỉ Âm giận đến nỗi đó.

Vì thế cơ hội để anh được quỳ ván giặt đồ chắclà không có đâu.

Nguyễn Chỉ Âm cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nói sangchuyện khác: " Hôm nay em gặp Uông Hâm ở Kim Hoàng, cậu ta nói sắp tới có buổi họp lớp, anh đi không?''

"Họp lớp?'' Trình Việt Lâm nhướng mày hỏi lại.

Nguyễn Chỉ Âm mới nhớ ra hồi cấp ba Trình Việt Lâm cũng chẳng chơi với ai trong lớp, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng không mấy hòa hợp.

Đương nhiên ngoại trừ Tiền Phạn mỗi ngày đến tìm anh ra thì hầu như dường như anh cũng không có ý muốn hòa đồng với người nào nữa.

Thế nhưng người đàn ông lại nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu em muốn đi, vậy anh đi với em."

Nguyễn Chỉ Âm trả lời: " Ừm, vậy để em xem có thời gian không." Hai người nói chuyện xong, cô về phòng của mình.

Mặc dù vốn đã có ýđịnh chuyển phòng, nhưng vì hành vi vô liêm sỉ của Trình Việt Lâm sáng nay Nguyễn Chỉ Âm lại tức giận chuyển về lại phòng ngủ phụ.

Dự tính của Trình Việt Lâm bị đứt đoạn, coi như nhận được một bài học. Cố Lâm Lang nói đàn ông đôi khi cũng cần được dạy dỗ một chút, Nguyễn Chỉ Âm vô cùng đồng ý.

Nguyễn Chỉ Âm nhớ Uông Hâm nói sẽ gửi địa điểm họp lớp trong nhóm chat của lớp, cô đăng nhập vào tài khoản qq đã lâu không dùng đến rồi đọc thông báo trong nhóm chat.

Thời gian họp lớp vàocuối tuần sau, địa điểm là ở một nhà hàng lâu năm ở gần trường học.

Trong nhóm chat có mấyngười bạn đang tán gẫu về những chuyện gần đây, Nguyễn Chỉ Âm không tham gia, nhưng khi vừa rời khỏi lại nhận được tin nhắn từ danh sách bạn bè gửi đến: 

[Nguyễn Chỉ Âm, cuối cùng cậu cũng online rồi, đừng nói là bị hack đó nha?]

Nhìn dòng ghi chú của lớp phó học tập đầu tiên của lớp Tô Diệc Tuyền, trong lớp đối phương ngồi bàn trước Nguyễn Chỉ Âm, cô nàng thường xuyên nhờ cô giảng lại bài, quan hệ cũng khá tốt.

Nguyễn Chỉ Âm cười nhạt trả lời : [ Không phải, hôm nay gặp Uông Hâm, cậu ta nói sắp có họp lớp nên tôi lên group lớp xem.]

[Vậy à, rãnh nhớ ghé chơi. Những năm cậu ra nước ngoài cũng không thể gọi cậu được.]

[Ừm, nếu có thời gian sẽ tham gia.]

Nhớ lại năm đó Nguyễn Chỉ Âm luôn luôn duy trì quan hệ bình thường với mọi người.

Sau khi mới tốt nghiệp thỉnh thoảng cũng sẽ liên lạc một vài ngời bạn trong lớp trò chuyện về tình hình của nhau.

Những khác với mọi người là cô đã quen với việc chia li, đủ tỉnh táo và biết rõ sau khi tốt nghiệp mối quan hệ của mọi người sẽ dần dần nhạt đi mà những cô cậu bé ở độ tuổi đó không có.

Vì vậy từ khi bắt đầu,Nguyễn Chỉ Âm đã không muốn kết thân với ai.

Chỉ có một người ngoại lệ đó là em gái  Diệp Ngiên Sơ nhỏ hơn cô hai khóa trong một lần trời xui đất khiến được cô giúp giải vây.

Diệp Ngiên Sơ lớn lên trong một gia đình đầy tình thương, là một cô gái đáng yêu cởi mở.

Đối phương niềm nở đến gần cô không thể từ chối.

Còn với người khác, cho dù là bạn trên mạng bị chia cắt bởi thời gian lẫn khoảng cách địa lí, dần dần vẫn sẽ nhạt đi đến khi không còn quan hệ gì nữa.

Trong số này bao gồm cả Trình Việt Lâm.

Mặc dù dạy kèm giúp anh là vì một lần đánh cượt nhưng đến khi tốt nghiệp quan hệ của hai người cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là đến cuối cùng vẫn vì nguyên nhân cô ra nước ngoài và chuyện trong gia đình anh mà cả hai mất liên lạc.

Nguyễn Chỉ Âm không khỏi tò mò, không biết anh đã trải qua những gì trong những năm cô ra nước ngoài khi màhai người chỉ là người qua đường xa lạ.

Từng là một thiếu niên ngang tàng phóng khoáng từng bước từng bước đi đến hôm nay, đương nhiên không thể chỉ dựa vào may mắn mà ông trời ban cho.

--Cuối tuần trôi qua, Nguyễn Chỉ Âm tập trung tối đa cho công việc.

Đối với việc xây dựng lại nhà máy cơ sở phục vụ Nghiên cứu và phát triển trên cơ bản đã hoàn thành, Trương Thuần đích thân dẫn dắt nhóm nghiên cứu đến tỉnh X thành lập phòng nghiên cứu, sau này sẽ thường xuyên ở đó.

Bên Lam Kiều chịu trách nhiệm nhiều hơn về việc tiếp thị và đàm phán hợp tác sau khi lô sản phẩm natri hyaluronate đầu tiên được tung ra thị trường.

Nguyễn Chỉ Âm vừa xem xong mail của Trương Thuần gửi vào tối qua, đang suy nghĩ lúc nào đi gặp Hứa Thư Ảnh thì Khang Vũ gõ cửa vào phòng.''Chị Nguyễn, Trương tổng đã tới Gia Hồng, vậy lịch trình công tác của chị sẽ xếp vào cuối tháng hay giữa tháng?''

Mặc dù Trương Thuần đã tới Gia Hồng nhưng cô vẫn phải qua đó một chuyến, bây giờ đã là cuối tháng, phía sau còn một số công việc phải kết thúc, nếu muốn đi Gia Hồng thì thời gian này cô phải tăng cường tăng ca nhanh nhất đến giữa tháng 12 là có thể đi côngtác.

Nhưng nghĩ đến buổi họp lớp vào cuối tuần này Nguyễn Chỉ Âm đành thu lại ý định ban đầu: ' ' Cuối tháng tôi sẽ sang đó.''

Khang Vũ gật đầu: ''Vâng.'' 

Công việc bận rộn suốt cho đến thứ sáu, Nguyễn Chỉ Âm không phải là người duy nhất xoay như chong chóng mà Trình Việt Lâm cũng phải xử lí rất nhiều việc.

Tối thứ bảy là buổi họp lớp, cô không tăng ca, đặc biệt để dành thời gian đến tham gia, nhưng Trình Việt Lâm lại có buổi xã giao đội xuất không thể hẹn lại.

Đến tối, tài xế đưa một mình Nguyễn Chỉ Âm đến nhà hàng họp lớp....

Một phòng bao riêng sang trọng tráng lệ, Từ Phi một thân khoe khoang vừa bước vào, ngay tức khắc đón nhận sự trêu chọc của mọi người trên bàn cơm.

" Không phải tôi nhiều lời mà Từ thiếu gia à cậu có thể khiêm tốn chút được không hả? Sợi dây chuyền vàng bự này cậu đã mang từ hồi cấp ba đến bây giờ, cũng một lòng với nó ghê.'' Tô Diệc Tuyền vừa cười vừa ghẹo.

Trường trung học Lam Kiều chia ra lớp quốc tế và lớp thì đại học, ngay cả hiệu trưởng cũng có hai vị, một vị hiệu trưởng người Trung Quốc và một vị hiệu trưởng ngoại quốc, phong cách trường học cũng không hề cứng nhắt không quy định hạn chế cách ăn mặc học sinh.

Trong đó, trên danh nghĩa là lớp thi đại học sẽ không chia ra lớp trọng điểm, còn cái gọi là lớp phổ thông cũng được thực thi rất đặc biệt. Đó là tập trung 30 học sinh top đầu lớp xã hội vào một lớp, ngoài ra còn có năm học sinh có điểm số từ dưới tính lên của cả khóa.

Dù những học sinh khác có thành tích tốt cỡ nào, nhưng có Từ Phi và Uông Hâm cân bằng không phải chính là 'lớp phổ thông' rồi ư.

Tuy thành tích học tập của Từ Phi và Uông Hâm không tốt nhưng những học sinh khác cũng không hề tỏ thái độ cao ngạo xem thường. Hơn nữa hai người họ cũng rất cởi mở vui vẻ nên được mọi người yêu thích.

Lần này Tô Diệc Tuyền trêu đùa không cần phải lo lắng nhiều, ngay cả Ô Linh Huyên và Du Siêu ở bên cạnh cũng hùa theo trêu ghẹo vài câu.

Từ Phi vỗ vỗ sợi dây chuyền vàng của mình, hếch mũi nói: ''Các cậu thì biết gì, đây chính là đồ gia truyền của nhà tôi. Cha tôi nói tôi đậu đại học toàn bộ là dựa vào sợi dây này của ổng đó, năm đó anh đây là lội ngược dòng thành công.''

Bởi vì tiếng Anh của Từ Phi và Uông Hâm đều rất nát nên mới không muốn ra nước ngoài du học mà chuyển từ lớp quốc tế sang lớp thi đại học.

Tiếc thay đến cuối cùng điểm thi đại học của hai người cũng rất thấp vẫn bị người nhà vứt ra nước ngoài sống hơn nửa năm rốt cuộc cũng thi được điểm sàn IELTS của trường ứng tuyển.

Đây là '' lội ngược dòng'' trong lời nói của Từ Phi.

Tô Diệc Tuyền nghe vậy trề môi nói: ''Từ Phi cậu cũng tém tém đi, muốn nói lội ngược dòng, cậu nên nhìn Trình Việt Lâm kìa, năm đó người ta giỏi cỡ nào là đậu đại học A đó.''

Tuy nói được cộng thêm mười mấy điểm năng khiếu, nhưng điểm thi của người ta đã hơn 600. điểm.

Cao hơn năm trước cả trăm điểm, trở thành ví dụ điển hình để các giáo viên tuyên truyền cho các học sinh sau này.

Cha Trình quyên tặng một tòa nhà cho trường rồi cưỡng chế nhét Trình Việt Lâm vào lớp xã hội số 1.

Mặc dù anh trốn học cả ngày đánh nhau, nhưng khả năng ghi nhớ lại vô cùng tốt, bình thường sao chép bài thi cũng có thể thi được cả năm trăm điểm.

Trình Phùng Sinh không có trình độ văn hóa cao, nhưng ông hy vọng con trai mình thi lên trường đại học A ngôi trường mơ ước của ông. Sau đó Trình Việt Lâm đã hoàn thành tâm nguyện của cha mình, đối phương còn xúc động đến nỗi tặng cho Nguyễn Chỉ Âm một tờ chi phiếu lúc ở văn phòng giáo viên.Đương nhiên Nguyễn Chỉ Âm không nhận.

"Hừ, nếu tôi có bạn cùng bàn là top 1 cả khóa, mỗi ngày giảng bài cho tôi không chừng tôi cũng được ở lại trong nước học tiếp rồi.''


Từ Phi không cam lòng, dựa vào đâu mà người ta được ngồi chung bàn với học sinh giỏi lại còn được đối phương dạy kèm cho, nhưng cậu hâm mộ thì hâm mộ thế thôi cuối cùng cũng không dám tranh bạn cùng bàn với Trình Việt Lâm.

Ôi số phận thật bất công với cậu làm sao!

Vừa dứt lời cửa phòng bị đẩy ra.

Thân ảnh nhỏ nhắn của Nguyễn Chỉ Âm xuất hiện ở ngay cửa, nhìn những gương mặt quen thuộc trên bàn cơm, cả đám cũng đưa mắt nhìn cô, Nguyễn Chỉ Âm cũng hơi sửng sốt sau đó lịch sự cười nói:'' Xin lỗi, tôi tới trễ rồi.''

Lâu lắm không gặp, mọi người đều không dám nhận.

Nhất là bây giờ Nguyễn Chỉ Âm vừa giỏi giang lại xinh đẹp, so với dáng vẻ mặc đồng phục hồi cấp ba quả thật chênh lệch rất lớn.

Vẫn là Uông Hâm phản ứng đầu tiên, vừa cười vừa gào lên:'' Hay ghê, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, học sinh giỏi nhất lớp chúng ta tới rồi đây.''

"Nguyễn Chỉ Âm, cậu ngồi bên đó, đám Tô Diệc Tuyền chờ cậu mãi đó.'' Uông Hâm giơ tay chỉ vị trí xong lại hỏi :'' Trình Việt Lâm không tới với cậu hả?''

Trình Việt Lâm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô Diệc Tuyền sau đó nhẹ nhàng nói :'' Anh ấy có việc đột xuất, nếu kết thúc sớm sẽ qua đây.''

" Nguyễn Chỉ Âm, cậu vẫn còn liên lạc với Trình Việt Lâm à?'' Ô Linh Huyên khó tin hỏi lại.

Từ Phi cười nói: ''Đâu chỉ có liên lạc, hai người người ta đã kết hôn luôn rồi.''

"Hả?'' Không chỉ một người lên tiếng.

Nguyễn Chỉ Âm cũng không muốn giấu diếm, cô thản nhiên gật đầu nói : '' Đúng vậy bọn tôi kết hôn rồi.''

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, dù sao quan hệ lúc đầu của hai người cũng không thể nói là tốt lành mấy. Những năm nay cũng không nghe thêm tin tức nào về hai người bọn họ nữa, nên mọi người cũng tiếp nhận rất nhanh.

Ô Linh Huyên lẩm bẩm nói: ''Thật không ngờ.''

Sau đó nhìn lại sang Nguyễn Chỉ Âm, cô ta hình như cảm thấy xấu hổ hơn.

Nguyễn Chỉ Âm biết rõ nguyên nhân.

Hồi cấp ba Trình Việt Lâm đẹp trai giỏi thể thao, bình thường ít nói lạnh lùng, không quan tâm người khác. Nữ sinh thích anh rất nhiều, nhưng đa số là không dám lại gần. Cũng có người lấy hết can đảm tặng anh một bức thư tình, nhưng đều bị anh từ chối.

Bởi vì cô ngồi cùng bàn với Trình Việt Lâm nên có lần vào ngày lễ tình nhân Ô Linh Huyên nhờ Nguyễn Chỉ Âm chuyển hộ một bức thư tình, khi đó Trình Việt Lâm rất vui vẻ nhận lấy thế là sau đó những nữ sinh khác lại tìm đến cô.

Nguyễn Chỉ Âm bận bịu làm bài tập, nhìn thấy đống thư tình chất đầy bàn cuối cùng không chịu nổi phiền phức này đến tiết tự học tối ôm hết đống thư đẩy cho Trình Việt Lâm.

Kết quả anh giận đến xanh mặt ngay lúc đó, mấy ngày sau cũng không nói chuyện với cô.

Song Nguyễn Chỉ Âm khi ấy chỉ một lòng một dạ với học tập, nên cảm thấy không có Trình Việt Lâm quấy rầy thế giới của cô thanh tịnh hơn rất nhiều, cũng tập trung làm bài tập hơn trước.

Không được mấy ngày anh lại khôi phục trạng thái ngày thường.

Nguyễn Chỉ Âm hồi tưởng xong bất giác nở nụ cười. Sau đó nhận thấy có gì lạ lạ ngẩng đầu lên đối mặt với tầm mắt của một người.

Cách đó không xa, một gương mặt phức tạp nhìn chằm chằm cô, lại chính là Dương Tuyết người đã chuyển trường trước đó. Đối phương đã thay đổi rất nhiều, Nguyễn Chỉ Âm mất mấy giây mới nhận ra.

Thật không ngờ Dương Tuyết cũng tới họp lớp.

Nhà hàng là do lớp trường Uông Hâm đặt, trong phòng riêng xa xỉ còn có sẵn bàn trò chơi.

Cơm nước trò chuyện cũng được một lúc,

Bình Luận (0)
Comment