Chương 150:
Chu Tú Mẫn trước nay không phải người dịu dàng, hai ba năm nay tuy đã điều chỉnh rất nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, những ngày này nhìn thấy dòng người ra ra vào vào thăm bệnh, cô ấy cũng biết người ta có lòng tốt, nhưng vẫn không nhịn được nổi cáu: Thăm cái gì mà thăm, không thể đợi cậu ấy khỏe lên rồi thăm sao? Trong lòng cô ấy cũng khó chịu lẩm bẩm, nhưng người ta đến lại không thể đuổi đi, chỉ đành vờ vịt ứng phó một phen, hận không thể bảo người ta đặt quà xuống rồi lập tức rời đi, phải nói nhiều mấy câu khiến nội tâm cô ấy muốn giơ ngón giữa. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Chu Sa tháo băng mắt thích ứng với ánh sáng ban ngày, bác sĩ cũng cho rằng cô chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, vội vàng làm thủ tục xuất viện cho cô, cô ấy vốn muốn đưa cô ra nước ngoài tìm một nơi nghỉ dưỡng trị bệnh, nhưng sợ cô vừa ra viện quá mệt mỏi, bèn chuyển về biệt thự. Trước đó đã dặn người dọn dẹp sạch sẽ bố trí xinh đẹp, đem chuẩn bị tất cả những thứ cần, không cần cũng chuẩn bị phòng ngộ nhỡ, mới yên tâm đưa người qua đó, sắp xếp đâu ra đó, thái độ vô cùng ân cần, ngay cả mẹ Chu bị bệnh cũng không được hưởng thụ sự phục vụ này, thậm chí mẹ Chu còn thở dài nói: Tú Mẫn quả là đứa trẻ trọng tình nghĩa, ôi, hiếm thấy con bé chăm sóc người như thế. Hai anh em Chu Kính Nhân biết chân tướng lẳng lặng nhìn trời: Ô kìa, máy bay!
Béo rời đi hai năm, khó khăn lắm mới quay về, mẹ hắn cũng không giống lúc trước dày vò hắn, trực tiếp hỏi: Bao giờ thì về? Nhanh cút về đây cho tôi. Mẹ Chu cho rằng khoai tây chiên và hăm-bơ-gơ của quỷ tây làm hỏng con cái của bà, không những khiến Béo nhà bà gầy đi (mẹ Chu hung hăng chọc vào eo Béo, không có chút thịt nào) còn làm đen đi không ít, khó coi muốn chết!
Béo: ...
Béo nói, để sau rồi nói ạ!
Mẹ Chu cho hắn một bạt tai vào đầu, chống eo gầm lên, "Năm đó con muốn đi chết mẹ cũng không nói gì, không phải bây giờ đàn em của con cũng về rồi sao, con còn muốn thế nào nữa, không đi thì con sẽ chết đúng không?"
Béo: ...
Mẹ Chu ra lệnh: Cho con hai tháng lăn về đây cho mẹ, nếu không mẹ đích thân qua đó lôi con về. Con tự mình nghĩ xem nên làm thế nào đi.
Béo còn muốn giãy giụa: Mẹ...
Mẹ Chu bắt đầu lên cơn thịnh nộ, "Khảo cổ, khảo cổ, nước Mỹ kia có cái rắm gì để nghiên cứu? Lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc thì con không nghiên cứu, lại chạy đến cái nước có hơn trăm năm lịch sử, con nói không phải con tìm đường chết thì tìm cái gì? Hả..."
Sau đó là hai mươi phút trách mắng răn dạy không ngừng nghỉ, Béo nghĩ đến cả chuyện hắn sẽ đi chết, may mà được người anh em tốt của hắn cứu vớt.
Béo là "quan nhị đại và phú nhị đại", bạn bè của hắn cũng là những người có bối cảnh tương tự, năng lực làm việc tuyệt đối không phải dạng vừa. Năm đó Béo báo thù Chu Noãn Noãn chẳng qua cũng chỉ là một câu nói mà thôi, câu nói của hắn vừa bàn giao xuống, tự nhiên có người giúp hắn ra trận, ngay cả lí do cũng không cần hỏi.
Chu Noãn Noãn bị đào bới với một số lỗi nhỏ rồi bị đuổi khỏi sở Nghiên cứu, ả vốn vào sở nhờ quan hệ, trận này, ngay cả người quan hệ cũng gặp đen đủi theo, sở Nghiên cứu không dám đắc tội cậu cả Chu, cậu cả Chu nói đá liền đá. Sau đó Chu Noãn Noãn không có cách nào tìm được một công việc liên quan đến chuyên ngành học của mình, không phải là phỏng vấn xong đối phương đột nhiên trở mặt thì là đi làm được hai ba ngày cũng bị đuổi một cách kì quái, cuối cùng kì quái vướng vào vụ án buôn lậu văn vật bị bắt vào ngục giam nửa năm, khiến tiền đồ bị hủy hoại – vốn không có tiền đồ – thanh danh cũng bị hủy hoại, hàng xóm trái phải biết ả đi tù, ánh mắt nhìn ả... ngay cả bố mẹ ả cũng không dám ngẩng đầu làm người, oán trách ả rất nhiều, trong nhà vốn rất cưng chiều ả, sau việc này địa vị bỗng tụt dốc không phanh. Từ khi bị đá khỏi sở Nghiên cứu, ả đã đoán được có khả năng là do Béo làm ra, nhưng vì nghe Chu Sa xảy ra chuyện, rốt cuộc có chút chột dạ, cũng không dám ho he, sau đó cảm giác báo thù càng ngày càng mạnh mẽ, ả oán hận: Bản thân không có mắt còn trách ai! Đợi đến khi bị vướng vào án buôn lậu văn vật ngồi tù mới biết sợ, nghĩ đi tìm Béo xin hắn giơ cao đánh khẽ tha cho ả một con đường sống, nhưng Béo căn bản nhất quyết không chịu gặp ả, bố mẹ ả chờ đợi ngoài của nhà Béo liền bị bảo vệ trực tiếp không khách sáo đuổi đi, còn không đi sẽ báo cảnh sát, khiến bố mẹ ả vô cùng khó chịu. Ả đi cầu xin Giang Viễn Lâu, mẹ Giang Viễn Lâu trực tiếp cầm chổi quét ả ra ngoài, ả ở trong ngục kêu trời trời không đáp kêu đất đất không thưa, bị đè đầu cưỡi cổ chịu không ít nhục nhã, lúc này mới biết sợ, mới biết hối hận. Sau đó khó khăn lắm mới được ra ngoài, ả lại bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, đi đến đâu cũng có người nói ả thế này thế kia, khiến ả sợ hãi không có một ngày bình yên, vừa oán vừa hận, bố mẹ ả cũng không cho ả sắc mặt dễ chịu, lúc đó ả thật hận không thể giết Béo, nhưng bọn họ đều là người có bối cảnh có thế lực, nào có phải đối thủ của ả? Huống hồ Béo ra nước ngoài rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy, giết thế nào? Hơn nữa, ả cũng không có lá gan này. Cứ như thế hơn hai năm sau, đột nhiên nghe được tin tức Chu Sa chưa chết, lúc đó ả ngày ngày cười lạnh: Đúng là con khốn, thế mà cũng không chết nổi. Tại sao không chết đi? Hận thù không thôi. Qua một cơ số ngày mới nghĩ ra nếu cô chưa chết, vậy Béo còn lí do gì để bám lấy mình sống chết không buông? Chỉ cần ngon ngọt đi cầu xin vài câu... Thế là ả to gan làm một quyết định càng sai lầm...
Rượu ngon đồ thơm, một nhóm người đã lâu không gặp, cười cười nói nói, không khí vô cùng náo nhiệt. Nói chuyện, vấn đề đương nhiên không tránh được chuyển sang phụ nữ. Mọi người cười trêu Béo, hỏi hắn ở ngoài làm quen hay lên giường với em gái nào chưa, mùi vị thế nào, Béo chỉ cười cười đáp lại, "Nói lăng nhăng cái gì đấy, nào có ý nghĩ đấy", khiến cả đám cười vang một trận không dám tin là thật. Vừa nhắc đến phụ nữ, bèn có người nhắc tới, "Cậu Chu, trước khi cậu ra nước ngoài có bảo chúng tôi giày vò một người phụ nữ tên Chu Noãn Noãn, cô ả đắc tội gì với cậu thế?"
Người đang nói là Chu Ninh Trạch, là con trai của cục trưởng cục Công an. Khi nhà Béo còn ở toà nhà của Chính phủ, hai nhà đối diện nhau, năm đó đem Chu Noãn Noãn tống vào ngục là do hắn ra tay.
Béo nghĩ tới Chu Noãn Noãn liền buồn nôn, xua xua tay, không muốn nhắc.
Chu Ninh Trạch khẽ cười rót rượu cho hắn, "Sao thế, thật đắc tội lớn với cậu rồi? Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có đáng không? Nào nào nào, uống rượu! Nếu cậu không thoải mái, tôi lập tức gọi cô nàng đến tiếp rượu xin lỗi cậu, bảo cô nàng quỳ xuống dập đầu nhận sai là được."
Béo bị hắn nhét chén rượu vào mồm, đột nhiên nghĩ nghĩ có gì đó không đúng, "pằng" đem ly rượu hất ra, trước giờ hắn không làm bộ, nhưng khi làm bộ chắc chắn hung hăng hơn bất kì ai, đột nhiên cả bàn lặng ngắt như tờ, đám người không hiểu chuyện gì nhìn bọn hắn, không biết xảy ra chuyện gì chọc Béo hung dữ như thế.
Béo cười lạnh, "Xem ra tôi hiểu rồi, chắc là đến cầu xin tha thứ hả? Chu Ninh Trạch, tôi không biết các người có quan hệ gì, nhưng cậu thay tôi nói cho cô ta, nếu không lập tức cút khỏi Chu Thành, không chừng tôi sẽ khiến cô ta mất mạng."
Chu Ninh Trạch giật thót, hắn không nghĩ thấy Béo tức giận đến thế này, nhưng bị Béo gầm lên, hắn cũng không giữ được thể diện. Năm đó bọn họ có chuyện gì hắn cũng không rõ, Béo bảo hắn làm, hắn liền làm, tóm lại cũng không cần hắn động tay, hắn tùy tiện dặn dò một tiếng để người khác thay hắn xử lí chuyện này đến êm đẹp. Hắn vốn cũng không biết Chu Noãn Noãn, nhưng người phụ này tự mình tìm trăm phương ngàn kế đến cửa, hắn cảm thấy dù sao hắn và Béo cũng là anh em, một câu có lẽ là ổn, huống hồ hắn đã lên giường với người ta, phải có chút trách nhiệm với người phụ nữ này, thế là lẩm bẩm, "Không phải chuyện lớn gì, cậu có cần thế không?"
Béo đen mặt, hất tay đi muốn đi. Những người khác nhìn thấy thế thi nhau giữ Béo lại, khuyên giải Béo và Chu Ninh Trạch, Chu Ninh Trạch cũng không ngờ Béo không cho hắn mặt mũi, càng khó chịu, nhưng nghĩ tới khoảng cách thân phận hai bên, chức vụ của bố hắn và bố Béo cao thấp khác biệt lại cảm thấy không nên đắc tội với Béo thì hơn, thế là vội vàng tự phạt cạn một chén rượu mà ân cần xin lỗi, mọi người cũng giúp đỡ lời, Béo thản nhiên, "Không phải cậu muốn xin lỗi sao? Được! Đem ả nhốt vào tù thêm nửa năm nữa, tôi nhận lời xin lỗi của cậu, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi tự mình lấy mạng ả." Âm thanh dứt khoát của Béo truyền lời tới tai Chu Ninh Trạch, dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc như thể cậu liệu xem thế nào mà làm. Nội tâm Béo cười lạnh: Chu Noãn Noãn, không phải cô có chỗ dựa sao, ngay cả con trai cục trưởng cục Công an cũng trèo lên được, được lắm, tôi để cô trèo, tôi để cô hối hận mà trèo. Chu Ninh Trạch thầm kêu khổ, sớm đã ngủ với người ta, hôm nay lại vì ả đắc tội với Chu Nhạc, nhà họ Chu có thể đắc tội sao? Nghĩ nghĩ, thôi đi, dù sao cũng chỉ là một con điếm, còn có thể vì một con điếm mà làm khó chính mình sao?
"Được!" Hắn cười cười, dễ dàng bán đứng Chu Noãn Noãn, "Cũng không phải chuyện lớn gì, người anh em, cậu đừng tức giận. Tôi đây nói sai, lại uống cạn một chén đền tội, hết chén này, cái gì cũng chưa xảy ra, cậu đừng tức giận nữa." Một li uống cạn của hắn cũng đã quyết định vận mệnh tiếp theo của Chu Noãn Noãn.
Béo mới lại ngồi xuống, những người khác cũng không dư sức đi chấp nhặt, một lúc sau lại náo nhiệt trở lại. Đợi đến lúc cơm no rượu say đã hơn mười giờ, bọn hắn muốn đến quán bar tiếp tục vui chơi, Béo không muốn đi, nhưng không rời đi được, vô cùng khó xử, Giang Viễn Lâu lại gọi điện đến cứu hắn. Béo nói mẹ hắn bảo hắn về nhà, tạm biệt mọi người, mọi người đều biết mẹ Béo vô cùng hung dữ, cũng không dám cản, Béo liền lắc lư đi mất.
Béo gặp Giang Viễn Lâu, nói chuyện Chu Noãn Noãn quanh co nhờ người cầu xin, nghe xong Giang Viễn Lâu cũng buồn nôn. Giang Viễn Lâu nhắc nhở hắn: Chúng ta biết là được rồi, trước mắt đừng nói cho Chu Tú Mẫn. Dựa theo tính cách của Chu Tú Mẫn, nếu biết cô ta hại Chu Sa, không chừng giết chết cô ta mất!
Béo thở dài, "Chuyện này đương nhiên tao hiểu chứ. Nói ra năm đó tao cũng có trách nhiệm."
Giang Viễn Lâu vỗ vai hắn, "Được rồi, người cũng về rồi, mày cũng đừng giữ mãi gánh nặng ấy nữa. Mày có trách nhiệm, tao cũng không kém gì. Tóm lại người cũng về rồi, đừng nghĩ nữa."
Béo chân thành: "Tao cảm thấy rất có lỗi với em ấy."
Giang Viễn Lâu thở dài, không nói gì. Nếu nói xin lỗi... "xin lỗi" thôi làm sao đủ được.
"Chu Sa về rồi. Béo, hay là, mày cũng về đi. Nước ngoài sao sánh được với Trung Quốc. Có tí đồ cổ văn vật cũng muốn trộm của chúng ta, cướp của chúng ta, mày nhìn mà không đỏ mắt muốn cướp về sao?"
"Đúng rồi, trước khi mày ra nước ngoài có gặp Chu Tú Mẫn, mày nói gì với em ấy thế?"
Béo trầm ngâm một lúc, "Tao nói xin lỗi em ấy, em ấy nói, 'Đàn anh, đừng nói nữa, trong lòng em muốn cùng chết với cậu ấy, không phải cũng không chết sao? Có gì mà xin lỗi với không xin lỗi?"
Giang Viễn Lâu không lên tiếng. Rất lâu sau, lại cười nói vui vẻ, "Hôm nay nói chuyện với Chu Tú Mẫn, em ấy nói muốn làm nghiên cứu cùng Chu Sa."
"Vậy tốt quá còn gì."
"Đúng rồi, em ấy nói Chu Sa tìm được một số chữ viết của 'bộ lạc Giả Giám' trong cung điện ngầm, dịch được quyển sách trong mộ Tần Vương, nếu chúng ta có hứng thú có thể cầm bản dịch về nghiên cứu."
"Được. Ngày mai đi. Sẵn tiện đi thăm hai đứa."
Ừ!
Ngày hôm sau bọn hắn say rượu nên dậy muộn, đã sắp chiều tối rồi. Lúc đến nơi nhìn thấy Chu Tú Mẫn đang cắt tóc cho Chu Sa ngoài sân, Chu Sa ngồi trên chiếc ghế dài nhắm mắt để mặc Chu Tú Mẫn dày vò, Chu Tú Mẫn cầm kéo cong lưng cắt đuôi tóc cho cô, ánh nắng nhàn nhạt rơi xuống cơ thể hai người, hai người toát ra vẻ ấm áp an lành, yên tĩnh, dịu dàng, nhìn vô cùng tươi đẹp.
"Hai đứa nó ổn nhỉ." Giang Viễn Lâu nói.
Béo đáp: "Rất ổn."
...
*Quan nhị đại: Đời thứ hai trong gia đình làm quan.
*Phú nhị đại: Đời thứ hai trong gia đình giàu có.