Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 29


Bên ngoài tòa tháp sau khi bảy người đạt thành thiệp nghị, bọn họ liền chia nhau ra tiếp tục tìm kiếm manh mối ở những khu vực xung quanh tòa tháp xem có thể làm cách nào để có thể mở ra cái học nhỏ kia mà lấy viên ngọc ra hay không.
Khi bọn họ rời đi cũng không để ý phía sau một hòn núi giả bên cạnh tòa tháp có hai người đang ẩn núp, sau khi bọn họ rời đi, hai người này mới bước ra nhìn theo hướng đi của nhóm Mạnh Luân.
"Max, chúng ta vào không." Liver ầm trầm lên tiếng, ánh mắt ông ta vẫn dán lên bóng lưng dần khuất xa của Mạnh Luân.
"Không, đi theo sau bọn chúng, tao phải tìm cơ hội trả thù nó." Max nghiến răng nói, chuyện lúc sáng ông ta không thể nào nuốt trôi được, sự tức giận vẫn bừng bừng rực chảy bên trong lòng.
Bên phía Mạnh Luân sau khi đến bên hồ nuôi cá liền nhúng thanh kiếm vẫn còn đang cháy vào trong, lửa nhanh chóng tắt ngủm, áo quấn trên kiếm không chút tổn hại nào, tuy nhiên nó bị ngăm vào nước nên hiện tại trở nên ước nhẹp không thể mặc lại, Trần Dương cứ như thế ở trần lung lây đi theo hai người tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
"Ách xì." Trần Dương hai tay ôm thân thể của mình, một cơn gió thổi qua khiến cậu bất giác run rẩy "Lạnh quá."
"Em mặc áo khoác của anh đi." Mạnh Luân cởi áo khoác của mình ra đưa sang cho cậu, nhìn thấy ý muốn cự tuyệt của cậu anh liền câu mày nói "Nghe lời."
"Vậy được rồi." Trần Dương không tình nguyện mà nhận lấy, thay vì cậu bị cảm còn hơn anh Luân bị cảm, nhưng nếu anh đã nói vậy cậu cũng không tiếp tục từ chối được nữa.
Ba người cứ tìm kiếm loanh quanh cho đến tối, nhưng vẫn chẳng thấy chút manh mối nào cả, khắp khu vực này đều có dấu vết được tìm kiếm quá, Mạnh Luân híp mắt thở dài, chỉ e là những nơi khác cũng đã có người kiểm tra qua, nếu như có mạnh mối thì cũng đã bị người khác lấy đi rồi.
"Về thôi." Nhìn đồng hồ trong tay, thời gian cũng sắp tới giờ ăn tối, anh liền quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút.
Mặt trời đã lặn xuống, bầu trời là một màu đỏ rực như máu, tiếng kêu của cô trùng vang lên trong những bụi cây, từng cơn gió thổi qua khiến cả người trở nên lạnh lẽo.
"Oáp, buồn ngủ thế, không biết lúc nào mới đến giờ ăn đây." Nằm trên sàn gỗ mát mẻ Trần Dương ngáp một hơi dài rồi nói.

"Chắc chút nữa thôi, sắp sáu giờ rồi." Túc Nhan không chịu nổi cái tính tham ăn này liền gõ nhẹ lên trán cậu.
Trần Dương đánh lên tay cô rồi trợn mắt nói "Động thủ không được động thủ nhé." Nhưng khi nói xong cậu lại cảm thấy có gì đó sai sai.
"Ha ha ha Trần Tiểu Thụ cậu bị ngốc à, nếu đã không nhớ thành ngữ thì đừng có nói chứ, sai lè mất rồi." Túc Nhan nằm bò ra sàn mà ôm bụng cười.
"Không cho cười, người ta nhầm lẫn chút thôi mà." Trần Dương hẹn quá hóa giận mà bật người dậy đưa hai ngón tay bắt đầu chọt lét cô.
"Ha ha ha ha Trần...!Trần Dương...!Ha ha ha cậu mà...!Mà không bỏ...!Ha ha ha ra thì...!Ha ha ha coi chừng chị đây...!Ha ha đó..." Túc nhan bị chọt lét đến cười chảy cả nước mắt vừa khó khăn nói.
Mạnh Luân ngồi bên ngoài nền cửa nhìn hai người đùa giỡn với nhau liền không khỏi cười khẽ, nhưng sau đó anh khẽ liếc mắt đến hai thân ảnh đang nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt đầy ác ý cách đó không xa.
"Hình như người hầu đến kìa." Trần Dương nhìn thấy bóng người từ bên trong màn đêm đi đến liền dừng tay lại rồi nói.
Mạnh Luân cũng nhìn thấy vì vì anh đời mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đi đến, hiện tại anh mới quan sát kỹ người hầu này, khuôn mặt của cô ta rất kỳ lạ, nó trắng bệch giống như một xác chết cơ mặt căng cứng, hai mắt luôn mở ra, cái mũi cùng miệng không hoạt động một chút nào, chỉ khi nói chuyện môi của cô ta mới mở ra một chút nhưng chỉ một chút mà thôi, vậy mà tiếng nói của cô ta lại phát ra một cách rõ ràng, tay chân cứng cồng, bước đi rất kỳ cục, lúc nào cũng đi theo một đường thẳng, anh không biết làm cách nào với cơ thể cứng ngắc như vậy cô ta vẫn có thể ngồi quỳ gối một cách bình thường.
Người hầu đi đến gần phòng nghỉ của bọn họ cách ba bước chân liền dừng lại "Mời các vị đến nhà ăn dùng bữa, mọi thứ đã được chuẩn bị xong."
"Đi thôi." Mạnh Luân đứng dậy rồi bước ra khỏi dãy phòng nghỉ, người nhân viên xoay người đi phía trước dẫn đường.
Trần Dương thấy anh rời đi liền nhanh chóng chạy theo bỏ lại Túc Nhan đang tức giận bên trong phòng.
"Trần Tiểu Thụ, cậu đợi đấy cho tôi." Túc Nhan tức giận ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, cô lâu khô vài giọt nước mắt bởi vì cười nhiều quá trên mặt rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Nhạc nhiên là khi bọn họ đến nhà ăn thì bên trong nhà ăn không có ai cả, hình như bọn họ là người đến đây sớm nhất rồi, ba người đi lại chỗ cách cửa xa nhất mới ngồi xuống.

Ba người ngồi trong chốc lát thì cánh cửa được mở ra, Lanca từ bên ngoài bước vào, khi nhìn thấy ba người Mạnh Luân thì cô ấy cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi tìm một chỗ ngồi xuống cũng không nói tiếng nào cả.
Vài phút sau lần lượt đều có người đi vào, người cuối cùng ngồi vào chỗ, nhóm người hầu liền bước vào bắt đầu dọn đồ ăn lên, Túc Nhan đếm số người ngồi trong phòng liền nhỏ giọng nói.
"Mất thêm hai người chơi rồi."
"Ừ, màn chơi này không phải màn sơ cấp bình thường." Mạnh Luân gật đầu nói nhỏ, vừa vào phó bản anh đã có cảm giác không bình thường, đa số người chơi không quá giỏi luôn muốn ở lại màn chơi sơ cấp, thậm chí người chơi trung cấp cũng muốn vào màn chơi sơ cấp bởi vì số người chết trong màn chơi sơ cấp cực kỳ thấp.
Nhưng từ ngày đầu tiên bước vào trò chơi bọn họ đã chết hai người, ngày thứ hai lại tiếp tục hai người, đến hiện tại chỉ mới ngày thứ ba đã chết sáu người, hiện tại chỉ còn mười một người chơi, nhưng thời gian thoát khỏi phó bản chỉ còn hai ngày mà thôi, đây hoàn toàn không giống một trò chơi sơ cấp bình thường.
Dùng bữa xong mọi người đều nhanh chóng rời đi, thời gian đã rất gấp rúc, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra manh mối, nhưng nhóm Mạnh Luân không định tiếp tục tìm kiếm vì vậy bọn họ thông thả mà thưởng thức trà tiếp tục ngồi chờ cho đến khi người hầu thông báo về phòng nghỉ.
Mọi người đều đi hết trong nhà ăn chỉ còn bốn người, Mạnh Luân không ngờ Lanca cũng ngồi lại, khẽ liếc mắt nhìn cô, anh liền hiểu lý do cô ngồi lại với nhóm của mình.
"Chúng tôi tìm được viên ngọc rồi, nhưng không lấy nó được." Mạnh Luân lạnh nhạt nói, dù sao cũng đã quyết định họp tác anh sẽ không nuốt lời.
"Thật sao, ở đâu." Lanca kinh ngạc mở to mắt hỏi.

"Tòa tháp nơi thờ tượng đồng." Mạnh Luân trả lời, anh cũng chẳng định dấu diếm, nếu ai đó lấy được thì cứ lấy thôi, dù sao việc anh muốn làm không chỉ thoát khỏi đây.
"Xác của người chết sẽ được quăng vào rừng tre." Lanca nói ra tin tức mà cô biết được để dáp lại "Người hầu ở nơi này sẽ biến mất khi mọi người rời khỏi nhà ăn."
Hai bên trao đổi tin tức xong Lanca liền đứng dậy, Mạnh Luân biết cô chuẩn bị đi đến tòa tháp liền không khỏi nhắc nhở "Tôi không biết buổi tối tòa tháp đó có gì thay đổi hay không, nhưng ott61 nhất cô đừng đi vào mà hãy đợi đến ngày mai đi, nếu như đi vào thì tốt nhất tránh xa những bức tượng đồng ra."

"Cảm ơn anh." Lanca gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thật ra trong lúc hai người nói chuyện, ở bên ngoài nhà ăn hai người đàn ông đang nghé tai vào cánh cửa để nghe lén, khi anh nói đến viên ngọc ở trong tòa tháp tượng đồng thì hai người đàn ông không chút chừng chờ mà chạy đi, vì vậy bọn họ không thể nghe thấy lời nhắc nhở của anh.
Đứng bên ngoài tòa tháp Liver lo lắng bất an mà nói "Max hay là thôi đi, có khi bọn họ gạt chúng ta đấy."
"Không thể nào, may lo lắng quá đấy, hiện tại vẫn chưa đến giờ cấm túc mà, không thể nào mấy thứ đó hành động được." Max chẳng lo lắng gì, gã ta chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây mà thôi.
"Nhưng tao vẫn thấy lạ lắm, nếu như chúng biết nơi giấu rồi thì tại sao lại không lấy đi." Liver lắc đầu, cảm thấy không hợp lý.
Max nghe vậy liền trợn mắt khinh thường "Mày ngu thế, không phải bởi vì bọn chúng yếu quá nên không thể lấy được sao, có khi chúng còn thể lên được nơi để bức tượng đồng kia."
Liver nghe gã nói cảm thấy cũng có lý, nhưng vẫn ngập ngừng không muốn đi vào "Hay là sáng mai chúng ta hãy vào trong, như vậy tương đối an toàn hơn."
Max nghe vậy liền khẽ cau mày, gã không muốn đợi đến sáng mai, lỡ như con nhỏ kia đến đây trước thì không phải nó sẽ lấy được viên ngọc trước sao, gã không kiên nhẫn nói "Nếu như có chuyện gì xảy ra tao sẽ lấy nó ra, bảo bối của tao vừa đủ dùng cho hai người."
"Được." Liver nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng cũng yên tâm mà quyết định đi vào trong.
Hai người đi vào tòa tháp tối đen như mực, không biết có phải là ảo giác hay không mà khi bước vào bọn họ liền cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua bên tai vang lên những âm thanh lộn xộn, hai gã sợ hại đứng sát cửa mà nhìn chằm chằm xung quanh, nhưng đứng một lúc lâu ngoại trừ những âm thanh kỳ lạ vang lên thì không có chuyện gì xảy ra cả.
Hai gã lấy hết can đảm mà từng bước tiếng vào trong, bởi vì không muốn tốn quá nhiều thời gian, cả hai đều di chuyển lên tầng lầu mà không hề biết bên trong bóng tối những ánh mắt đầy ghê rợn đang nhìn chầm chầm mình.
Một tầng, hai tầng, hai gã đều an toàn vượt qua, bởi vì quá dễ dàng khiến hai gã trở nên tự tin hơn hẳn, Max cũng cảm thấy không có chuyện gì nguy hiểm cả, nên sau khi lên tầng ba hai người liền thả chậm bước chân thông thả kiểm tra từng ngóc ngách ở tầng này.
Trong bóng tối không ai chú ý, những bức tượng đồng hai tay đang từ từ chuyển động, thanh kiếm được giơ lên cao chờ đợi con mồi đến gần.
Max kéo atay Liver đi từng bước lại gần các bức tượng đồng, hai người chia hai bên sờ soạng lên những bức tượng để xem chúng có gì kỳ lạ hay không.
"A a a a a a a..."Liver sờ soạng lên những bức tượng, bỗng nhiên tay gã chạm vào thứ gì đó, nhưng chưa kịp nhìn rõ ràng thì cơn đau bỗng nhiên ập đến khiến gã hét đầy đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất.

Tiếng hét của Liver như một báo hiệu, từng thanh kiếm đều được chém xuống.
Max đứng đối diện khi nghe thấy tiếng la liền biết có chuyện không ổn, gã ta nhanh chóng sờ lên chiếc vòng ở cổ tay, một chiếc vòng cực kỳ bình thường, nhưng khi gã sờ vào chiếc vòng liền nhanh chóng tỏa sáng một vòng phòng hộ xuất hiện bảo vệ gã ở bên trong.
Keng.
Thanh kiếm chém lên vòng phòng hộ liền phát ra một âm thanh cực kỳ chói tai, Max nghe thấy tiếng vang sắc mặt liền đầy khó tin mà nhanh chóng chạy đi.
"Max...!Max, cứu...!Cừu tôi..." Liver nằm trên sàn gỗ lạnh lẽo, nhìn thấy đồng bạn của mình không chút do dự mà chạy đi liền không khỏi gào lên.
Nhưng càng nghe tiếng gào hét, Max càng nhanh chân chạy xuống tầng như có thứ gì đang đuổi theo gã vậy.
Nghe thấy tiếng chân càng ngày càng xa, Liver tuyệt vọng, đưa cánh tay trái lên run rẩy sờ đến nơi đau đớn trên người mình, nhưng thứ gã sờ được là một khoản không cùng với thứ sền sệch khiến gã sợ hãi không thôi.
Gã không dám tin mà tiếp tục chậm rãi dịch chuyển tay sờ lên trên, nhưng thứ hắn sờ được là một dòng máu ấm nóng đang ào ạt chảy ra, thì ra cánh tay phải cua3ga4 đã bị chém đứt, máu từ nơi bị cắt đứt đang không ngừng chảy ra không ngừng.
Liver hoảng sợ mà thở dồn dập, hơi thở của gã từ từ trở nên khó khắn, hắn cảm thấy hai mắt mình trở nên mệt mỏi, cơ thể cũng dần mất đi tri giác.
Gã sẽ chết sao, Max đã bỏ rơi gã...!Gã sẽ chết, không, không gã không muốn chết.
Rời đi, rời khỏi đây...!Chỉ cần rời khỏi đây gã liền có thể sống.
Suy nghĩ như vậy xong Liver liền nằm úp lại, gã dùng một cánh tay cùng hai chân của mình bắt đầu kéo thân thể nhích lên từng chút, máu theo từng cử động mà chảy ra càng nhiều hơn, cơ thể gã cũng dần trở nên lạnh lẽo hơn, đến cuối cùng khi gã bò gần đến cầu thang thì gã đã tắt thở, hai mắt vẫn trừng to mà nhìn về phía trước.
Trong mắt gã đầy vẻ không cam tâm..

Bình Luận (0)
Comment