Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu

Chương 6

Hạ Uyển nhanh chóng áp sát từ phía sau đội quân quái vật.

Đôi mắt nàng bỗng nheo lại, ánh lên sắc lục rực rỡ như sự sống tuôn trào. Tay trái lật nhẹ, trong thoáng chốc đã hiện ra một cây trường cung xanh biếc tay phải khẽ vung, khung cung tên vẫn kẹp lấy hư không, rồi xoay người, kéo cung bắn mạnh.

“Vút!”

Mũi tên xanh biếc xé gió lao đi, giữa chừng liền nổ tung, tỏa ra vô số bào tử lấp lánh phủ kín bầu trời.

Đám quái khổng ma không hề kiêng kỵ, lao thẳng vào làn mưa bào tử như thủy triều.

Nhưng bào tử vừa chạm vào da thịt, lập tức hóa thành vô số sợi tơ mảnh như dây tơ hồng, quấn chặt lấy bọn chúng, trói thành từng cái kén.

Những khổng ma mất đi đôi cánh liền loạng choạng rơi xuống, rầm rập đập mạnh xuống đất.

Dưới đất lại trải đầy những 【Hạt Sinh Thảo】. Quái vật vừa chạm vào, bụng chúng phình to quái dị, chỉ trong vài hơi thở liền có thứ gì đó bên trong điên cuồng giãy giụa, muốn xé bụng mà thoát ra ngoài.

Bẫy rập của thợ săn quả thực tinh xảo, cộng hưởng thêm hiệu quả khống chế kép, khiến đội quân khổng ma tiên phong không thể lập tức áp sát.

Tuy vậy, dù Hạ Uyển bắn tên dồn dập như mưa, nàng cũng chỉ có thể ngăn cản được một phần nhỏ.

Quân địch quá đông, đông đến mức chẳng bao lâu sau đã nuốt trọn hết bào tử trên không, rồi một lần nữa ầm ầm tràn tới như nạn châu chấu.

“Không kịp nữa rồi! Thích khách, lo bảo vệ bản thân! Những người khác mau lùi về sau ta!”

Trần Hướng hét lớn, ném Tào Tam Tuế trên lưng cho Nam Cung, rồi rút ra tấm cự thuẫn, xoay người đập mạnh, cắm chặt mũi thuẫn xuống khe đá trước mặt.

Hắn gầm vang:

“Trật tự vĩnh hằng!”

Cự thuẫn vốn chỉ phát sáng nhàn nhạt bỗng bùng nổ ánh sáng chói lòa. Thánh quang rực rỡ như thác nước nghìn trượng trút ngược lên trời, vẽ một vòng cung hoàn mỹ rồi đổ ập xuống, nhanh chóng lan rộng sang hai bên, bao bọc lấy cả đội.

Ánh sáng xếp thành một tường thành vững chãi, kiên cố chắn chắn, bao lấy Trình Thực cùng mọi người trong vùng bảo hộ.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Quái vật như che khuất cả bầu trời, điên cuồng lao xuống, va chát liên tiếp vào tường sáng. Tiếng nổ vang trời dội dập dồn, song tường quang vẫn không hề lay chuyển, bên trong an toàn như núi.

Trần Hướng mồ hôi vã ra, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay, cố sức ấn chặt thuẫn, không dám buông lơi lấy một khắc.

“Khổng ma quá nhiều… Thánh quang trường thành chỉ trụ được 5 phút. Có mục sư gia trì thêm, lắm lắm cũng chỉ kéo được 15 phút! Mau nghĩ cách đi! Không thì đừng nói 24 giờ, chỉ 15 phút nữa thôi chúng ta sẽ bỏ xác tại đây!”

Lời hắn khẩn trương đến run rẩy, nhưng cấp bách thế nào cũng vô ích – số lượng địch quá khủng khiếp.

Nam Cung lúc này đang hồi phục tinh thần lực cho Tào Tam Tuế. Nàng trị liệu vô cùng hiệu quả, chỉ một lát sau, Tào Tam Tuế đã thoát khỏi trạng thái uể oải.

“Mục sư sinh tử lực duy trì khá lớn, chỉ cần khống chế tốt ‘trẻ sơ sinh’ trên người ngươi, chắc chắn còn cầm cự thêm được.”

Dù ngoài miệng cổ vũ đồng đội, lòng Tào Tam Tuế lại lạnh ngắt.

Hắn không ngờ nhịp điệu đợt thí luyện lần này lại nhanh đến vậy, kẻ địch dữ dội đến mức so với những trận 2000 điểm còn khốc liệt hơn nhiều.

Trong nhóm người dự thí lần này, điểm cao nhất cũng chỉ mới 1900 – chính là hắn. Thấp nhất còn chưa đến 1400. Vậy dựa vào đâu mà bọn họ lại bị dồn ép bởi một đội quân khổng ma đông đảo đến thế này?

Không biết còn tưởng đây là 2100 điểm rồi!

Mọi người đều nghiêm trọng, thánh quang tường thành bảo vệ được nhất thời, Hạ Uyển cũng dừng tay, tranh thủ hít thở khôi phục.

Nam Cung sắc mặt tái đi, đôi mắt lóe dị quang. Nàng nhíu mày, lại tung một trị liệu thuật rót vào Hạ Uyển.

Hạ Uyển ngạc nhiên, gật đầu cảm tạ. Cảm nhận sức mạnh phục hồi chảy khắp cơ thể, nàng liền giương tay, hiện ra thêm vài mũi tên bào tử.

Ngược lại, một mục sư khác – Trình Thực – thì chỉ ngồi bệt trên đất, đảo mắt khắp nơi, trông chẳng khác nào kẻ rảnh rang vô sự.

Thật ra, chính Trình Thực cũng đau đầu. Loại cảnh ngộ này hắn từng gặp qua, nhưng chưa bao giờ phải cùng đội với những đồng đội phân điểm thấp như vậy.

Hắn đang gắng sức suy nghĩ, làm sao tận dụng được những lá bài trong tay để phá cục, thoát hiểm.

Ở các trận điểm cao trước kia, đồng đội đều rất mạnh, chỉ cần hợp lực là tung ra hàng loạt kế sách phá vây. Không chỉ vì kinh nghiệm dày dạn, mà quan trọng hơn – họ có thực lực!

Và đây cũng là lý do vì sao con đường Thang Trời lại quan trọng đến thế.

Mỗi cuối tháng, hệ thống Thang Trời đều tiến hành kết toán, phân đoạn khác nhau nhận thưởng khác nhau – từ vật tư, trang bị, đến thiên phú, kỹ năng. Thứ càng hiếm, xác suất xuất hiện lại càng cao ở phân đoạn cao.

Mà những lựa chọn thiên phú – kỹ năng – đạo cụ mới chính là yếu tố tạo nên khác biệt giữa các người chơi, bởi kỹ năng cơ bản thì ai cũng gần như giống nhau.

Như Trần Hướng, vừa công vừa thủ, kỹ năng tăng cường phòng ngự cấp A đều là nhờ khen thưởng của Thang Trời ban cho.

Lúc này hắn gần như dùng thân mình che kín mọi hướng công kích, gồng mình cản phá cả bầy khổng ma. Sắc mặt hắn căng thẳng, càng lúc càng khẩn trương.

Mọi người đều nhíu chặt mày, chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.

Cả đội đã rơi vào tuyệt cảnh – trong khi cuộc thí luyện mới chỉ bắt đầu chưa đến một giờ đồng hồ.

“Chúng ta… sẽ chết sao?” – giọng Nam Cung run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến trắng bệch.

Không ai đáp lời. Ngay cả Trần Hướng cũng chỉ dốc sức duy trì tường thành, tranh thủ chút thời gian quý giá cho đồng đội tìm cách.

Nhưng vài phút đó, lại giống như những hơi thở cuối cùng của sinh mệnh.

Không khí nặng nề chạm đáy.

Mọi người đều căng não suy nghĩ, nhưng chẳng ai nghĩ ra được đường thoát. Bầu không khí bên trong tường sáng chìm vào im lặng.

Chính vào lúc ấy, Trình Thực bỗng lên tiếng:

“Tống Avan đâu? Còn sống không?”

Tống Avan vốn có bóng ảnh che chở, không cần vào trong tường quang. Nhưng lớp bóng ảnh đó cũng chẳng thể duy trì vô hạn, chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ bị cưỡng chế đẩy ra khỏi không gian bóng tối, hiện hình ngay lập tức.

Một thích khách lão luyện thì có thể bám trụ khá lâu, ít nhất cũng hơn năm phút.

Tống Avan không đáp – không phải không muốn, mà là không dám.

Lúc này hắn đang nép dưới một đoạn tường thành, bên ngoài là cả đám khổng ma chen chúc, chừng mười bảy mười tám con, toàn thân tỏa mùi máu tanh.

“Chắc… chưa chết…” – Trình Thực lẩm bẩm, ánh mắt lại lóe lên suy tính.

Hắn đâu thật sự quan tâm Avan sống chết, mà là đang nghĩ đối sách.

Hắn biết rõ thích khách hệ Tử Vong có một kỹ năng chuyên biệt: “Tử Vong Dẫn Hồn”. Nếu Avan còn sống, bọn họ có lẽ vẫn còn một con đường máu.

Cũng như “Thánh Quang Trường Thành” của kỵ sĩ Trật Tự, “Tử Vong Dẫn Hồn” là kỹ năng chuyên biệt được ban cho những thích khách tín ngưỡng tử vong.

Kỹ năng này triệu hồi lưỡi hái khổng lồ trong “Lĩnh Vực Tử Vong”, chém xuống toàn bộ sinh vật bên trong – tất sát!

Có điều, điều kiện thi triển cực kỳ khắc nghiệt: cần phải gom góp lượng lớn hơi thở tử vong của sinh linh vừa chết trong một không gian hạn hẹp. Vì vậy hầu như chẳng thích khách nào sử dụng đến.

Một khi đã dùng, bọn họ không còn khả năng “đánh nhanh rút gọn” như thích khách khác, mà buộc phải ẩn mình trong bóng tối, liên tục giết chóc, cuối cùng mới tung ra đòn hạ màn.

Nguy hiểm rất lớn, nhưng phần thưởng cũng cực cao – bởi Tử Vong Dẫn Hồn là chiêu tất sát.

Cũng bởi vậy, thích khách hệ tử vong còn được mệnh danh “Người Đan Dệt Cái Chết” – danh xứng với thực.

Song đối diện đội quân khổng ma khủng khiếp như thế này, Avan căn bản không có cơ hội vận dụng kỹ năng.

Chỉ cần ló đầu ra, kẻ chết đầu tiên chắc chắn không phải khổng ma – mà là chính hắn.

Cho nên Avan lúc này chỉ có thể câm nín, rúc trong bóng ảnh, không dám nhúc nhích.

Nhưng hắn không dám… không có nghĩa là Trình Thực không dám.

Bình Luận (0)
Comment