Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 12

"Vì yêu đi về phía trước, bất chấp tất cả đi về phía trước, đi về phía trước. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ."

Trong miệng ngâm nga nhạc điệu bài hát sai nhịp, nhưng âm thanh từ trong miệng cô lại nghe rất vào tai, Nghê Tất Thư vừa kiểm kê hàng mới đưa tới vừa say mê hát không quan tâm đến việc mọi thứ đang gặp trở ngại, chấp nhận ở lại kho hàng nho nhỏ làm việc giống như cùng mọi người chịu khổ nhục.

Vận chuyển hàng hóa này chủ yếu toàn đàn ông, Nghê Tất Thư là người phụ nữ duy nhất ở đây, có thể nghe được âm thanh ca hát của cô cũng thật là thỏa mãn rồi, nào ai dám yêu cầu hát phải dễ nghe?

Trong lúc bất chợt, đến đoạn khí cao âm đột nhiên dừng lại, Nghê Tất Thư giống như chó săn ngửi được mục tiêu, đầu tiên là nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sau một lúc không thể chờ đợi liền lao ra ngoài kho hàng.

"Chủ tịch, anh đã về rồi?"

"Ừ." Liếc nhìn cô, Phùng Đốc tự mình ôm mấy túi lớn công văn trở về phòng làm việc.

Đi theo vào phòng làm việc, Nghê Tất Thư lập tức hóa thân thành chó Nhật, nhắm mắt theo đuôi theo vào phòng làm việc, chờ anh ngồi xuống bàn làm việc, lập tức bưng ra hộp tiện lợi đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Liên tục mấy tuần tới nay, hộp tiện lợi này là thỏa hiệp duy nhất hai người bọn họ, Nghê Tất Thư được làm rất vui vẻ, Phùng Đốc được ăn hài lòng, thời gian buổi trưa duy nhất là bọn họ hòa bình.

Trong tay hộp tiện lợi đã lạnh, anh không có giao phó lại đột nhiên trở lại, vì sợ anh đói cũng không còn thời gian chạy đi ra ngoài đun nóng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng bưng ra cho anh.

Hào hứng mở hộp tiện lợi, một mùi hôi chua xông vào mũi, mới phát hiện hộp tiện lợi đã bị thiu.

Cũng đã hơn hai giờ chiều, trời nóng như vậy thức ăn không thiu mới là lạ!

Nhưng cô đau lòng không phải tối hôm qua tốn hơn hai giờ làm "Tất Thư ái tâm tiện lợi" , mà là bụng anh đói kêu vang.

Phùng Đốc không rõ chân tướng, lòng tràn đầy chờ mong bữa trưa đặc biệt của anh.

Ngày hôm qua cuối cùng cũng lấy được Giấy phép sau hơn hai tháng kéo dài, buổi sáng đi Sở Kiến trúc ký hợp đồng, đầu tháng sau dự tính khởi công, sau khi kết thúc đối phương mời anh đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, mà lúc đến đó chủ yếu nói chuyện về hợp đồng nên không ăn được gì cả do vậy bụng vẫn đói.

Rõ ràng có thể thong dong ăn bữa trưa phong phú, trong đầu hắn đều là hộp tiện lợi của cô, liền lái xe chạy như điên trở về.

Anh cảm giác mình quả thật giống như một dạng trúng tà, hoàn toàn không có biện pháp tự kềm chế!

"Thế nào?" Đang chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị tiện lợi Phùng đốc phát hiện bộ mặt của cô như ăn phải mướp đắng.

"Thức ăn bị hư rồi." Cô xin lỗi nói.

Hư? Trời đang quang lại bị sét đánh rơi xuống, đói bụng đến mức thần trí mơ hồ làm cho anh nhất thời hôn mê.

"Không sao, tôi sẽ đi ra ngoài mua ít thức ăn trở lại, đợi chút đó!" Không đợi Phùng Đốc phản ứng, Nghê Tất Thư đã lập tức nghiêng người xông ra ngoài.

Chạy ra phía ngoài trên đường tính toán mua một ít thức ăn cho anh ăn điểm tâm, nhưng mỗi quán ăn nhỏ cũng đã đóng cửa, chỉ có đầu hẻm có quán nhỏ bày bán đậu phụ.

Đậu phụ ăn thật ngon, cô cực kỳ thích ăn, anh cũng có thể thích chứ?

Cô lớn mật phỏng đoán, lập tức chạy đi mua hai phần, còn nói một chén canh tiết, hào hứng xách lấy túi thức ăn mùi thơm đậu phụ xông vào mũi, chạy về công ty.

Mới vừa ăn bữa trưa, đem một nắm cơm lớn nhét vào bụng, nhưng nghe thấy mùi thơm của đậu phụ nàng lại cảm thấy bụng giống như lại đói bụng.

Không, không được! Cô tại sao có thể lấy chủ ý của mình? Đây là cô đặc biệt mua cho anh, cô tại sao có thể "Phỏng đoán" ?

Ngồi ở trong phòng làm việc đang đói bụng, không có thức ăn ngon có thể ăn, chỉ có thể mong đợi có đồ lấp đầy bao tử là tốt rồi, Phùng Đốc đợi thật lâu cuối cùng nghe được tiếng chân của cô.

Tiếng bước chân dồn dập còn chưa đi gần, anh đã thấy mùi thúi xông vào mũi, anh nhăn đầu lông mày không nghĩ ra mùi thúi này ở đâu truyền tới, khó chịu bịt mũi, hi vọng mùi thúi có thể mau sớm biến mất.

Thế nhưng cố làm cho mình không thoải mái mùi thúi chẳng những không có biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, làm cho anh cơ hồ hít thở không thông.

"Chủ tịch, mau đến đây, nhìn xem tôi mua cho anh cái gì!" Nghê Tất Thư chạy vào phòng làm việc, trong tay túi xách nặng thả trên bàn hắn.

"Đây là vật gì?" Thật là thúi!

Anh bịt mũi nhảy người lên, giống như nhìn thấy quái dị nhìn chòng chọc trước mắt chiếc túi bốc mùi thúi.

"Đậu phụ." Nghê Tất Thư không biết đại họa sắp đến, còn hả hê nhếch môi cười.

Đậu phụ? !

Nhất thời, trong dạ dày bởi vì quá đói bụng, chuẩn bị tiêu hóa thức ăn đột nhiên xông lên cổ họng của hắn, may mắn anh kịp thời đè xuống.

Mang vật này bỏ đi!" Anh nhanh chóng quay đầu, mất khống chế hét lớn.

"Anh không phải thích ăn đậu phụ sao?" Nghê Tất Thư mặt bi thương.

"Không, hỉ, vui mừng!" Anh không thể nhịn được nữa gầm thét, anh thề rằng mình sắp ói ra.

"Nhưng. . . . . ." Nghê Tất Thư còn muốn cố gắng thuyết phục anh, đậu phụ này chỉ là hơi có mùi vị thối thôi, trên thực tế ăn thật ngon.

"Cầm, đi!" Sắc mặt của anh xanh mét kinh người.

Nghê Tất Thư nhìn sắc mặt của anh khó nhìn như vậy, phỏng đoán anh nhất định không có ăn cái gì nên bị tụt huyến áp, vô luận như thế nào nhất định phải ăn một chút gì vào dạ dày!

"Anh không phải thích đậu phụ sao, vậy uống chút canh tiết heo có được hay không?" Cô lấy lòng hỏi.

Canh tiết heo?

Nghe thấy ba chữ này tựa như không thể chịu nổi, khiến Phùng Đốc không nhịn được nữa, bịt lấy miệng bất chấp tất cả hướng ngoài cửa chạy như điên.

Ngơ ngác nhìn bóng lưng anh hoảng hốt chạy đi, Nghê Tất Thư da đầu tê dại.

Làm cho Phùng Đốc có thể đem đội trời đạp đất, uy vũ bất khuất lại bị chật vật như vậy, nhất định cô là người đầu tiên.?

Thế là, quan hệ của hai người sau sự kiện đậu phụ, lần nữa trở về ban đầu.

Đáng thương đậu phụ hại người rất nặng, hại cô từ thiên đường, trong một đêm rơi vào địa ngục, phòng làm việc nhiệt độ từ không độ hạ xuống điểm đóng băng.

Thật may là Phùng Đốc vẫn là chính nhân quân tử, không bởi vì những thứ kia hại hắn nôn mửa mà ghi hận trong lòng, không cố ý bắt cô quét nhà cầu, hay rửa bồn cầu.

Liên tục mấy tuần dọn dẹp lau chùi, khu nhà vận chuyển hàng hóa đã dọn sạch sẽ, việc lớn đã làm xong, Phùng Đốc cuối cùng cũng chuyển một số công việc thư ký cho cô làm, tựa như đắc tội Hoàng Đế bị đày đi biên cương, cô cuối cùng cũng qua thời kỳ khổ ải sửa lại án xử sai.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi T shirt, quần jean, cô bắt đầu mặc đồ công sở, tránh cho cả ngày lẫn đêm đổi đi đổi lại mệt chết người, thế giới âm u không có ánh sáng nhìn giống như lộ ra một tia ánh rạng đông.

Phòng làm việc vẫn cũ kỹ nhưng xem ra sạch sẽ hơn nhiều, tối thiểu cái bàn là màu gỉ sét không phải màu đen, sàn nhà cuối cùng nhìn ra hoa văn của gạch sứ, bệ cửa sổ và cánh cửa thủy tinh bụi bậm đều được cô lau sạch sẽ và đặt lên một bình hoa.

Bây giờ văn phòng vận chuyển hàng hóa không những tràn đầy ánh sáng, mà còn có đóa hoa làm đẹp, cái khoảng không gian đất hoang này trải qua khéo tay của cô đã trở thành một Tiểu Thiên đường.

Nhưng chủ tịch của cô hiển nhiên không có phát hiện được sự cống hiến của cô đối với vận chuyển hàng hóa, mỗi ngày từ khi vào phòng làm việc, ánh mắt của anh ta luôn vĩnh viễn là nhìn chòng chọc vào tư liệu, xử lý công sự, mắt duy nhất rời khỏi tài liệu là lúc nghỉ ngơi, hoặc là sai khiến cô đi làm việc.

"Nghê thư ký." Cự ly giữa cô và anh ta chỉ cách bàn làm việc 30cm, chủ tịch lớn tiếng gọi.

"Dạ, chủ tịch." Dù thân là thư ký, cô cũng rất cung kính.

"Pha cho tôi ly cà phê, không thêm đường, không thêm sữa tươi."

Cà phê? Cô nhìn về góc phòng làm việc, chẳng biết lúc nào đã thấy hộp cà phê cùng bình cà phê.

Một buổi sáng tinh mơ uống cà phê thật sự không phải là cái gì chuyện tốt, hơn nữa Phùng Đốc căn bản chưa ăn cái gì.

Nhưng cô biết, chủ tịch đã ra lệnh cô phải làm theo, không có một người nào dám cãi lại chủ tịch cả.

"Tốt." Cô ưu nhã ngọt ngào đáp lại.

Có bàn làm việc, cô là thư ký chuyện nên làm cũng là việc nên làm!

Cầm lấy bình cà phê rót vào nước nóng, mùi hương cà phê tản ra, khiến Nghê Tất Thư không nhịn được, cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều người điên cuồng vì nó như vậy.

Rót một chén cho Phùng Đốc, Nghê Tất Thư nhẹ nhàng bưng lên bàn làm việc của anh.

Bưng cà phê lên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hít hương thơm cà phê nhận thấy đã lâu không được thưởng thức, anh thỏa mãn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy nơi này không giống như là “quỷ ốc” vậy.

Không thể chờ đợi nhấp một ngụm to vào trong miệng, đột nhiên cà phê trong miệng anh phun ra.

"Nghê, Tất, Thư! Đây là cái quỷ gì vậy?" Anh điên cuồng hét lên có thể làm cho thủy tinh của phòng làm việc vỡ tan tành.

"Thế nào?" Nghê Tất Thư khẩn trương chạy tới, cô vừa mới truy tìm một con gián đang chạy thục mạng.

"Cô pha thứ gì vậy?" đang nghĩ cô sẽ pha cà phê ngon!

"Cà ri, cà phê a. . . . . ." Cô chột dạ lập tức hạ thấp âm lượng.

Chủ tịch trước đây của cô không uống cà phê chỉ uống trà, cho nên ông ta dạy cô pha trà rất công phu, lá trà cô pha rất khéo tay uống một chút mồm miệng thơm ngát, nhưng cô đối với cà phê kiến thức rất đần độn.

Cho nên khi công ty bị Đại Tập Đoàn mua lại, chủ tịch mới vừa nghe cô không biết pha coffee, hôm sau liền lập tức cho nghỉ.

"Cà phê? Đây là cà phê? !" Anh trừng mắt nhìn lại chén, lại hét lên."Cà phê làm sao có thể thành cái bộ dáng này?" Anh hoài nghi, cô gái này là lấy nước lau bàn cho anh uống.

Anh có lý do để hoài nghi, cô có đầy đủ lý do trả thù.

Vừa quay đầu, chỉ thấy trên bàn các loại cà phê đã bị moi ra một nửa, một bên bình cà phê một đống lơ lửng ở mặt nước loại cà phê cốt.

Tất cả đáp án công bố, anh nghĩ rằng cái này chức thư ký chuyên nghiệp thật xứng, "Cua" cà phê.

Thật tốt quá, đây thật là tin tức vô cùng tốt, anh cuối cùng cũng biết bí danh thư ký của cô sẽ là "Cua" cà phê, từ nay về sau dạ dày của anh không đỡ được cà phê kiểu này, anh phải nhẫn nại uống " Nước pha coffee " .

"Có cái gì không đúng sao?"

Thư ký của anh kiêm chân làm việc vặt, còn bưng bộ mặt vô tội hỏi anh không đúng chỗ nào? !

Trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn vô tội kia, Phùng Đốc giận đến cắn răng nghiến lợi.

"Loại cà phê này trước phải cho qua phin mới có thể uống, không phải bảo cô pha coffee với nước cho tôi hút!" Anh mất khống chế rống to.

Thì ra là như vậy!

Khó trách mới vừa rồi cô cũng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, sau khi cho cà phê vào nước thấy cà phê lơ lửng ở nước nóng lên, thấy rất khó hiểu.

"Thật xin lỗi!" Cô cúi người 90o lòng tràn đầy xin lỗi. "Tôi không phải cố ý, tôi cho là cà phê như vậy mới uống được, thật là thật xin lỗi!"

Nhìn sắc mặt anh âm tình bất định, một tay chống trán giống như là đang hết sức đè nén cái gì, hại Nghê Tất Thư khẩn trương toát ra một thân mồ hôi, vội vàng lấy khăn lau cái bàn giúp anh, cà phê trên tài liệu lau sạch sẽ.

"Chủ tịch, tôi sẽ pha trà, anh có muốn uống trà?" Cô lấy lòng hỏi, một mực cung kính giống như cung nữ phục vụ Hoàng Đế.

"Thôi!" Anh vặn lấy lông mày, một bộ coi như đem sao trên trời hái xuống, vẻ mặt lấy lòng anh không được.

Cô ngoan ngoãn đứng ở bên bàn làm việc, len lén ngẩng đầu mắt liếc trên trần nhà quạt trần vẫn như cũ két két, căn bản không có tác dụng của quạt máy, phát hiện không chỉ là mình cô, ngay cả anh cũng nóng đến không chịu được, mồ hôi trên trán lớn như hạt đậu là có thể nhìn thấy được.

Trong lúc bất chợt, cô cảm giác không đành lòng.

Nhìn anh, người đàn ông cao lớn ưu nhã ung dung anh tuấn thế này, nhưng rất nhếch nhác hai chữ này lý ra không chút dính dáng với anh, anh nên thể diện vinh quang, ngồi ở văn phòng hiện đại, cùng với máy điều hòa không khí trung tâm chứ.

Nhưng anh giống như là gặp rủi ro, chỉ có thể ở nơi vận chuyển hàng hóa nhỏ cũ rách này, tất cả đều là miễn cưỡng chấp nhận, có thể tiết kiệm là tiết kiệm, dạy người có thể nào không vì lòng hắn chua?

Con người trị giá hàng tỉ ư? cô càng ngày càng hoài nghi sự chân thật của nó.

Cô lúng túng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

"Vậy. . . . . . Anh có muốn hay không đổ cà phê?" Cô cứng rắn ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi, rất sợ lại vuốt đến râu cọp.

Loại cà phê đáng sợ này nhìn giống như nước cống rất ô nhiễm, nhưng anh lại rất cần một chút cà phê để trấn định thần kinh không sợ tính nhẫn nại của mình sắp hỏng mất.

"Không cần!" Anh tức giận trả lời, bưng chén lên nhíu chặt lấy lông mày uống một ngụm.

Ngụm thứ hai thuận miệng hơn chút, uống giống như nhựa đường.

Vẻ mặt của anh giống như âm dương quái khí làm cho người ta kinh sợ, tựa như thời tiết tháng ba làm người ta mịt mờ (không rõ).

"Vậy tôi đi làm việc nhé." Dùng âm thanh nhỏ giọng vội vã nói một câu, cô vội vàng chạy ra ngoài mong giữ được cái mạng nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment