Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 14

Ánh mặt trời chói sáng bên cửa sổ thủy tinh, trên bệ cửa sổ có một số bình thủy tinh bên trong dùng nước trồng vài cây nhỏ anh không gọi nổi tên liền bảo là thảm thực vật.

Ánh mặt trời chói chang bên cửa sổ, ánh sáng xanh nhạt, làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Lúc đầu nơi đây dơ dáy bẩn thỉu, cảnh tượng cũ rách, nhờ bàn tay khéo léo của Nghê Tất Thư đã trở nên ấm áp thoải mái hơn.

Mặc dù không nghĩ được thừa nhận, nhưng đối với cô nơi này đã ổn định, đối với anh cũng có ảnh hưởng không thể phủ nhận .

Thu hồi ánh mắt, anh phát hiện gần đây mình luôn phân tâm không giải thích được, giống như chỉ cần có cô ở đây, anh rất khó yên lặng cả ngày.

Mất hồn hồi lâu, anh lơ đãng quay đầu lại, trái tim thiếu chút nữa nhảy đến cổ họng, không chút nghĩ ngợi nhảy dựng lên quát: "Cô ở đây làm cái gì?"

Dưới lòng bàn chân đột nhiên dừng lại, làm cho trái tim hoảng hốt của Nghê Tất Thư sợ đến thiếu chút nữa ngã xuống.

Chưa hoàn hồn cúi đầu nhìn, một đôi mắt đen lạnh nhạt, nhíu chặt cơ hồ mau quấn đi chung với chân mày cùng tối hôm qua giống nhau như đúc.

"Tôi...tôi đang lau quạt máy?" Trong lúc bất chợt, cô liền nghĩ tới lúc này mà ngã xuống thì dập cái mông, máu mũi cũng sẽ phun đi ra.

Đè xuống sợ hãi, vẻ mặt của anh khôi phục trấn định."Cô còn chưa sợ ngã sao?" anh mặt lạnh kể khổ.

"Cái thang này rất an toàn —"

"Không sai, có người thề mỗi ngày bảo đảm tay chân gọn gàng." Anh lần này có thể đào đến vết sẹo của cô.

Cô ngoan ngoãn bò xuống thang, giống như học sinh làm việc gì sai chuẩn bị nghe huấn thị.

"Tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn." Cô sám hối nói.

"Cô chỉ là bò vào phòng tôi, băng qua ban công, còn bị chảy máu mũi?"

Một đòn tiếp một đòn quả thật giống như tai nạn!

Anh thậm chí không để ý hình tượng vọt tới ban công làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà chỉ là anh hùng thấy việc nghĩa nên làm nên đến quần cũng không kịp mặc.

Làm cho anh tức giận, vì chính mắt anh thấy cô ngã ra lan can nhìn thấy cảnh đó làm cho anh cảm giác sợ đến mất mật.

Nếu như sắc mặt có thể làm cho không khí đông lạnh, cô sợ rằng hiện tại đã biến thành khối băng rồi, bên ngoài nhiệt độ cao gần ba mươi mấy độ, nhưng ánh mắt của anh lại làm cho cả người cô dâng lên ý lạnh âm u.

"Tôi không phải cố ý. . . . . ." Cô khổ sở không dứt.

Cô cũng là ý tốt, huống chi cô cũng đã bị trừng phạt rồi! Cô khó khăn hơi chớp mắt bởi vì bị đau mắt hột bên phải nên sưng đau.

"Cô có mà không phải, cô là cố ý ." Anh ác ý lên án nói.

"Thật xin lỗi!" Trừ ba chữ này, Nghê Tất Thư thật sự không biết còn có thể nói gì.

Cô thật ra chỉ là ý tốt!

"Tôi cảnh cáo cô, sau này không được bò vào phòng tôi, nếu không coi như cô ngã chết, tôi cũng không đưa ra một đầu ngón tay đâu, nghe được chưa?"

Người phụ nữ này thật lỗ mãng, tính tình một chút cũng không thay đổi, từ nhỏ đã như thế, chỉ biết làm hỏng việc.

"Tôi biết rồi." Cô len lén giương mắt nhìn vẻ mặt của anh. Nói như vậy, anh đã tha thứ cho cô?

Anh lấy gương mặt giá lạnh, không nhìn ra vẻ mặt dư thừa, chỉ là cô phỏng đoán, rất biết anh thật lâu mới có thể hết giận.

"Thay tôi liên lạc với các tòa soạn báo, đăng tin tuyển người." Anh đem chằng chịt tài liệu giao cho cô.

"Tuyển người?" Cô cúi đầu nhìn qua, phía trên chẳng những cần tài xế xe hàng, công nhân vận chuyển hàng hóa, còn phải kế toán, hành chính tổng hợp cùng nhân viên mười mấy người.

"Chủ tịch, tại sao muốn tuyển nhiều nhân viên như vậy?" vận chuyển hàng hóa nhỏ này sao lại cần nhiều người như vậy, tiền lương thì sao?

"Theo ý tôi giao phó đi làm đi, tôi không phải mời cô tới cố vấn ." Anh há miệng vẫn như cũ cay nghiệt nói khiến người tức giận.

"Vâng" cô hậm hực lên tiếng, cầm lấy tài liệu trở về bàn làm việc buồn bực bắt đầu gọi điện thoại, một bên len lén từ khóe mắt quan sát anh lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc.

Theo quan hệ mà nói, thái độ của anh tuyệt không ôn hoà; là hàng xóm cũ hơn năm xem ra, hoàn toàn không thân thiện, quả thật giống như kẻ thù.

Không được, cô tại sao có thể dễ nổi giận như vậy?

Cô nói xong, muốn hai bên Hóa Thù Thành Bạn, cô cũng không phải nhất thời vui mừng, càng không phải là hô khẩu hiệu mà thôi, cô nhất định phải thành công.

Trong lúc bất chợt, cô bỗng nhiên đứng lên.

Giống như là mặc thêm chiến bào chiến sĩ, cô cả người ngẩng cao đấu, thẳng tắp đi tới trước bàn Phùng Đốc.

"Tôi muốn đánh cược với anh!"

Một đôi cánh tay xanh xao đặt trên mặt bàn, nửa người nhỏ khom xuống, khí thế ngàn vạn tuyên bố.

"Xin lỗi?" Chủ tướng quân định chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng với cô thẳng tắp.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, thần bí, thâm thúy, tràn đầy sức quyến rũ đàn ông, chỉ cần là phụ nữ, nhìn vào cặp mắt này sẽ tạm ngừng hô hấp vài giây.

Nghê Tất Thư cũng không ngoại lệ, nhưng cô cũng vì cặp kia mắt đen kia cảm giác không thân thiện mà là sự khó thở.

"Chúng ta hãy so một cuộc." Cô kiên định tuyên bố.

Mặc dù tính tình đơn giản nhưng vừa nhìn cô cũng hiểu ngay trong ánh mắt của Phùng Đốc nhìn cô rất nực cười.

"Tôi không chơi loại đồ vật này." Anh khinh bỉ ngoắc ngoắc môi.

"Chớ trốn tránh, chuyện này sớm muộn gì cũng nên giải quyết." Cô nắm chặt quả đấm nhỏ, trong mắt đều là quyết tâm không dao động.

"Không có việc gì nên giải quyết." Anh lạnh nhạt quay đầu, rõ ràng không muốn nói lý với cô.

Rõ ràng là nghiêm túc như vậy, nhưng anh cố tình làm mặt lạnh mặc dù như vậy nhưng khuôn mặt anh vô cùng phong phú sức quyến rũ.

"Có, anh cho tôi là kẻ thù!" Cô uất ức tố cáo.

"Cô là nhân viên của tôi." Anh cố ý đem hồ sơ trong tay giơ thật cao, nghĩ coi thường người gây sự trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cấp trên cố tình chơi chữ nhưng mà lại như là con kiến thành đoàn trốn đi ngay trước mắt chạy loạn khắp nơi, bò loạn, nhiễu cho anh hoa mắt hỗn loạn, một chữ cũng không xem được.

"Tôi hi vọng chúng ta có thể Hóa Thù Thành Bạn, giống như trước kia hồi nhỏ vô tư." Có hữu nghị, cách yêu cũng không xa! Cô say mê thầm nghĩ.

Cô thừa nhận mình có phần gian trá, vì theo đuổi tình yêu không tiếc dùng mưu kế gần quan được ban lộc, nhưng sẽ không ai hiểu, Phùng Đốc đối cô có ý nghĩa quá đặc biệt, đáng giá để cô bất chấp tất cả theo đuổi.

"Chúng ta đều không phải là đứa trẻ rồi." Năm tháng tuổi thơ đã cách bọn họ quá xa.

"Hữu tình cũng có thể chuyển hóa thành tình yêu. . . . . ." Chợt tiếp xúc ánh mắt kinh ngạc của anh, cô vội vàng đổi lời nói: "Tôi chỉ là suy luận thôi!"

Không chịu thừa nhận hai chữ "Tình yêu" để cho anh không hiểu nhịp tim rối loạn, anh cố ý ra mặt xếp "Hóa Thù Thành Bạn, đây chính là tiền đánh cuộc của cô?"

"Không sai!" Cô kiên định hất cằm lên.

"Tôi suy tính một chút." Anh quay đầu ra, suy nghĩ rối loạn, khó có thể quyết định.

"Chớ trốn tránh như vậy là hèn nhát!" Cô đoạt lấy hồ sơ trên tay anh, buộc anh đối mặt với cô.

Hèn nhát?

Phùng Đốc nhất thời sắc mặt đen lại, nghiến chặt hai hàm răng, người phụ nữ này gan thật lớn, chẳng những lấy hồ sơ trong tay anh, còn giễu cợt anh là hèn nhát?

Anh là người độ lượng, đủ bình thản, nhưng hận nhất là bị người khác xem thường!

Anh ghét đánh cuộc, nhưng anh biết, muốn hoàn toàn thoát khỏi cô, chỉ có chấp thuận đánh cuộc bất cứ giá nào.

Nghê Tất Thư nhìn người đàn ông trước mắt âm tình bất định, sắc mặt xanh mét, giống như hận không thể đem cô băm thành thịt vụn bao thành bánh sủi cảo cho chó ăn, trong lúc bất chợt có chút không xác định, sợ mình phạm thượng có thể hay không chọc giận đến anh?

Hai đời ân oán, có nên đáng giá đánh cuộc chén cơm của mình không? Cô không xác định suy đoán nghĩ.

Mặc dù là một chủ tịch mà nói, anh quá bắt bẻ, quá nghiêm khắc, nhưng anh trả tiền lương tương đối tốt, cái này là chủ tịch hiếm có, cô nên quý trọng chén cơm của mình.

Lòng bàn chân từ từ vọt lên lạnh lẽo, bắt đầu hối tiếc mình quá mức kích động, nói chuyện vô lễ, không suy nghĩ, thế nhưng anh lại đột nhiên lên tiếng.

"Đánh cuộc như thế nào?" Ánh mắt thâm trầm ngăm đen của anh, như đã tính trước được thắng lợi.

Anh tiếp nhận khiêu chiến?

"Mạt chược." Cô nuốt nước miếng giải thích."Chúng ta tìm một người làm trọng tài, trước thắng bốn vòng đối phương liền tính là thắng."

Nếu như cô nhớ không lầm, anh sẽ không chơi mạt chược, càng chính xác mà nói, anh thống hận loại này "Gia truyền tài nghệ", cô lại mưa dầm thấm đất luyện thành một thân công phu đánh cuộc cần phải thắng.

Mặc dù loại này là thủ đoạn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn có chút không quá minh bạch, nhưng khi đã yêu, cô nhất định phải thắng!

"Tốt." Phùng Đốc chấp nhận đánh cuộc.

Anh sảng khoái khiến Nghê Tất Thư có chút giật mình, cô còn tưởng rằng anh khôn khéo từ chối, đối với trận này không có phần thắng chút nào tiền đánh cuộc nhất định sẽ quả quyết cự tuyệt.

Bởi vì ở trong mắt cô, Phùng Đốc người đàn ông này tuyệt đối không làm chuyện gì mà không có nắm chắc!

"Thời gian là một tuần lễ sau, có thể không?" Cô rũ mắt xuống, che giấu hi vọng để cho anh ứng phó không kịp.

"Có thể." Do dự hai giây, anh gật đầu một cái. .

"Vậy tiền đánh cuộc của anh là cái gì?" Dựa vào nguyên tắc công bằng, cô có chút lương tâm.

"Muốn biết sao?" Anh đột nhiên cười khó lường.

"Ừ." Cô dĩ nhiên muốn, chỉ là, cô lo lắng cho mình có thể khó thừa nhận.

"Tôi muốn cô vĩnh viễn rời khỏi công ty của tôi, cuộc sống của tôi."

Ầm ầm một tiếng sét lớn, tàn nhẫn chém nát lòng của cô.

Cô muốn chính là làm sao có thể ở gần anh một bước, mà anh, cũng là nghĩ mọi biện pháp muốn cho cô cách xa cuộc sống của anh!

"Anh ghét tôi như vậy sao?" Cô mặt bi thương hỏi.

Ghét cô?

Không, thật ra thì anh không ghét cô — chỉ là, anh không thích bị cảm giác rối loạn tâm tư, như vậy sẽ làm cho anh phiền lòng, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường cùng với tâm tình của anh.

Nhưng anh không cần phải để cho cô biết, dù sao rất nhanh, cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh, tựa như nhiều năm trước, anh phải quyết tâm bỏ qua hữu nghị.

Anh lựa chọn trầm mặc, lạnh lùng trả lời cô.

Cho dù anh biết, anh không muốn ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo nét mặt tan nát cõi lòng của cô.

"Cậu nói cái gì? Muốn tôi giúp cậu đánh thắng mạt chược?"

Một miếng thịt đang ăn đột nhiên cắm ở cổ họng, nghẹn lại khiến Cao Dương thiếu chút nữa không thở được.

Dùng sức đấm cục thịt ở cổ họng, mặt anh ta đỏ hồng thật vất vả mới khôi phục được bình thường.

Cao Dương còn tưởng rằng Phùng Đốc có ý tốt, vì anh đã tìm người cho hắn nên muốn cảm tạ anh, đặc biệt mời anh đến khách sạn năm sao ăn bữa tiệc lớn, không ngờ cũng là một cuộc Hồng Môn Yến.

"Không sai." Phùng Đốc phiền não uống một ngụm lớn Cafe Đen, tâm tình hoàn toàn bị tiền đánh cuộc cho làm rối loạn.

"Cậu chừng nào thì học chơi mạt chược?" Cao Dương hồ nghi gãi đầu.

Người này đối với công việc kiếm tiền có hứng thú, hơn nữa hai người có hơn năm năm giao tình, Phùng Đốc cực kỳ thống hận trò chơi mạt chược này.

Mấy lần anh đến nhà họ Phùng, không chống nổi sự nhiệt tình của cha Phùng mời bồi đánh mấy ván mạt chược, nét mặt của Phùng đại ca nhìn căm thù đến tận xương tuỷ, thật sự đủ dọa người rồi.

Từ đó về sau vì không đắc tội với anh ta, không thất lễ cha Phùng, anh không hề nữa tới nhà Phùng Đốc nữa.

"Tôi muốn cậu dạy cho tôi." Anh ta dùng ánh mắt kiên quyết khiến Cao Dương im lặng một lúc lâu.

"Dạy cho cậu không có vấn đề, nhưng sao cậu lại có vẻ vội thế. . . . . ."

"Chỉ có thời gian 1 tuần, tôi phải thắng." Anh ta nói.

"Tại sao?" Tiền của anh ta có nhiều mà, chẳng lẽ vì mấy trăm mà liều chết sao?

"Tôi cùng với một người đánh cuộc."

Cao Dương càng buồn bực hơn. Phùng Đốc người này từ trước đến giờ không phải ghét nhất đánh cuộc sao? Thế nào vào lúc này lại cùng người khác đánh cuộc?

"Với ai à?" Cao Dương hưng phấn hỏi, xem ra lại có chuyện đùa rồi.

"Nghê Tất Thư."

Cao Dương trợn trừng hai mắt, dao nĩa trong tay rơi xuống.

"Cậu cùng với cô ta không phải là đang tốt hơn sao? Thế nào vào lúc này lại cùng nhau đánh cuộc?"

"Là cô ta nói." Phùng Đốc đem ngày chuyện hôm đó giản lược kể lại.

"Thì ra là như vậy." Cao Dương gật đầu không ngừng, như có điều suy nghĩ."Cậu là muốn chúng ta liên thủ đánh bại Nghê Tất Thư?"

"Ừ, tôi muốn cậu vô luận như thế nào phải làm cho tôi thắng được tiền đánh cuộc trận này."

"Chúng ta là bạn bè, đó là đương nhiên ." Chuyện cười, nếu để cho anh ta thắng, vậy còn có chuyện vui để mà xem đây? anh mặt ngoài bày ra huynh đệ nghĩa khí, trong lòng lại len lén nghĩ cách.

Đôi oan gia này nếu như thành đôi, không biết sẽ xảy ra tình huống gì đây? Chính vì vậy anh càng muốn làm chuyện xấu.

"Cậu ở đây cười cái gì?" Phùng Đốc hồ nghi nhìn chòng chọc Cao Dương nhìn mình cười mờ ám.

"À?" Cao Dương cười mờ ám nhất thời cứng miệng."Không có, tôi là vì cậu vui mừng, trận đánh cuộc này có tôi ở đây, chúng ta nắm chắc phần thắng!" Nói xong, anh ta rất nhanh thành khẩn bày ra khuôn mặt tươi cười lương thiện .

Mặc dù như vậy, Phùng đốc đúng là không thể cao hứng nổi, ngực giống như bị cái gì đè lên, cảm giác thật nặng nặng.

"Cám ơn, sau này mỗi ngày tan sở tôi sẽ đến chỗ cậu."

"Xin đợi đại giá!" Cao Dương cười hì hì nói, lại khôi phục khẩu vị ăn.

"Vậy trước tiên cảm tạ." Anh bưng cà phê lên lại uống một ngụm to, cố gắng tách ra khỏi cảm giác khó chịu ở ngực .

"Không cần khách. . . . . ." Giọng nói ngưng lại, ánh mắt Cao Dương dừng lại tại cốc cà phê trong tay của anh ta.

"Này, sao cậu không ăn chút gì, liều chết uống cà phê đối với dạ dày không tốt đâu?"

"Tôi không đói bụng."

"Được rồi, này di chúc đừng quên tên tôi nhé!" Để chứng minh mình không phải là bạn xấu, anh ta tốt bụng nhắc nhở.

"Cậu đi luôn đi!" Trong miệng mắng lấy, nhưng Phùng Đốc vẫn là đem Cafe Đen để xuống."Cậu cái tên này không phải là bạn bè, lại dám nguyền rủa tôi?"

"Tôi chính là rất bạn chí cốt nên mới nhắc nhở cậu." Cao Dương định thần giơ dao lên xiên, ưu nhã cắt thịt bò bít tết •.

"Đúng, cậu đối phó với thịt bò bít tết đi" Phùng Đốc tâm tình ác liệt quăng ra một câu.

"Dù sao cũng hơn là cậu tìm đến tôi thương lượng vậy muốn đối phó thế nào tiểu đáng yêu?"

Lập tức, Phùng Đốc trong lòng giống như là dao găm đâm một miếng thịt.

"Cô ta có tên, không gọi tiểu đáng yêu." Anh băng bó lấy mặt nói.

"Cô. . . . . . Này, cậu không phải sẽ ghen chứ?" Đột nhiên nghe thấy, Cao Dương phát hiện chuyện thú vị.

"Tôi không có!" Sắc mặt anh ta lạnh lẽo kinh người.

"Cậu rõ ràng có!" Cao Dương không biết chết sống tiếp tục truy kích, nghiễm nhiên không phát hiện ra mình đang trên đầu con cọp vuốt râu hổ."Cậu chỉ cần nghe đến chuyện tiểu đáng yêu, liền cả người đều khó chịu, hơn nữa —"

"Ăn nhiều vào, ít nói lại một chút!"

Phùng Đốc đưa một món điểm tâm ngọt dùng sức nhét vào trong miệng Cao Dương, hung hăng vì lời nói của anh ta.

www. lyt99. cn www. lyt99. cn www. lyt99. cn

Bốn người ngồi đánh bài, trong phòng tràn ngập không khí khẩn trương.

Trên bàn bài bốn người đồng thời mặt lạnh, thoạt nhìn hình như là lọt vào khổ chiến, khó phân thắng bại.

Trong lúc bất chợt, một người trong đó ngẩng đầu lên, nhìn cửa lớn bị người mở ra, một bóng dáng đi tới, buồn buồn mở miệng hỏi: "Tiểu Doanh a, sao hôm nay về muộn thế?"

Đang đứng trước cửa bên trong phòng đổi giày Nghê Tất Thư nhất thời ngẩn người, vội vàng đem khóe miệng giống như là trúng thầu mừng rỡ nụ cười nhẹ nhàng giấu vào khóe miệng.

"Ách. . . . . . Công ty làm thêm giờ."

Hôm nay tâm tình cô hiển nhiên đặc biệt tốt, đi tới bên cạnh bàn vẫn không quên lễ phép hướng mấy vị gia gia, bà nội, các dì chào hỏi.

"Tốt lắm, Tiểu Doanh thật biết nghe lời!" Ba người từ ái khen, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bài trước mắt chưa rời khỏi qua một lần.

"Ăn cơm chưa?" cha Nghê cũng không quay đầu lại giao phó nói: "Còn dư lại một chút bánh sủi cảo đặt lên bàn, con tới ăn cho giải nhiệt."

"Con không đói bụng!" Cô hiện tại vui mừng cho nên ăn không vô!"Con trở về phòng."

Sôi nổi chạy lên lầu Nghê Tất Thư, vừa về tới gian phòng lập tức đem cửa phòng đóng chặt, ngay sau đó ở trong phòng cao giọng hoan hô, hưng phấn đến nói tới nói lui.

"Tôi thắng, tôi thắng!"

Cô quả thật không thể tin được, Cô thật thắng!

Nhớ tới ván bài mới vừa kia với tiền đánh cuộc, đến giờ cô vẫn khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai chân như nhũn ra, giống như là một cuộc đi rất dài, rất thực tế không là mơ.

Siết chặt gương mặt, chân thật đau đớn để cho cả khuôn mặt của cô cũng nhéo lên, khóe miệng cười rất thỏa mãn vui vẻ.

Không sai, hôm nay chính là một tuần lễ đã ước định đánh cuộc, địa điểm được chọn tiến hành là ở nhà Cao Dương, Phùng Đốc tràn đầy tự tin vào Cao Dương, Nghê Tất Thư còn lại dẫn theo em gái Nghê Uyển tới.

Vì trận này là tiền đánh cuộc, cô còn tốn hơn một vạn để mua cá hàng hiệu Bao Bao tạ ơn em gái, còn cô ngàn vạn lần không thể tiết lộ ý tứ.

Mặc dù trận này tiền đánh cuộc cô rất có phần thắng, nhưng cô không dám quá coi thường tài trí thông minh của Phùng Đốc, cẩn thận một chút ứng chiến, nhưng vẫn là ở vòng thứ nhất sẽ để cho anh thắng.

Thật may là, ông trời thương yêu cô vì kẻ ngu với tình yêu cuồng dại, cuối cùng vẫn còn để cho cô thắng liền ba vòng, kinh hiểm chiến thắng.

Ngồi ở trên giường, cô ôm chặt gối ôm, giống như mình đang được Phùng Đốc ôm vào lồng ngực rộng rãi, để cho cô không nhịn được mặt hồng tim đập .

Trời ạ, cô thật là may mắn, cô chỉ là vừa thắng tiền đánh cuộc trận này, để cho anh yên tâm hạ ý bắt tay trở thành bạn tốt mà thôi, nhìn cô đắc ý giống như mình được làm Phùng phu nhân!

Tâm tình hưng phấn từ từ rút đi, Phùng Đốc tràn ngập thất vọng, không dám tin, vẻ mặt tức giận nâng lên.

Cô thật sự có chút lo lắng cho anh, khi anh thua một khắc kia, thật khiếp sợ không tin được vẻ mặt làm cho người ta không nhẫn tâm, cô không khỏi lo lắng tiền đánh cuộc trận này thất bại, có thể đả kích nghiêm trọng lòng tự tin của anh.

Một người đàn ông kiêu ngạo, tại sao có thể chống lại sự đả kích này?

Bỏ lại ôm gối, cô chạy đến cửa sổ sát đất phía trước, quan sát động tĩnh gian phòng đối diện, nhưng toàn là mầu đen, không nhìn thấy gì cả.

Thở dài, cô nặng nề ngồi bệt xuống giường, đầu ngập tràn vui sướng đã biến mất hơn phân nửa rồi.

Cô như vậy có thể hay không đã ép buộc làm khó người khác?

Anh rõ ràng chính là không thích cô, không muốn cùng cô có quá nhiều dính dáng, cô còn cố tình buộc anh tiếp nhận cô, như vậy chẳng phải là đem vui vẻ của chính mình trên khổ sở của người khác sao?

Cô chỉ là muốn thương anh, nghĩ cách gần anh hơn, chưa bao giờ nghĩ không cho anh sung sướng cả.

Nghĩ đến ánh mắt ảo não của anh hôm nay, Nghê Tất Thư không khỏi hoài nghi, cô đã làm quá rồi hay không?
Bình Luận (0)
Comment