Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 4

Nói đến nhà họ Nghê cùng nhà họ Phùng trước đây từng có ân oán, dù sao cũng là chuyện cũ rồi.

Nghe nói, trước đây nhà họ Phùng cùng nhà họ Nghê từng là bạn tốt, hai người đàn ông chủ gia đình đều thích đánh mạt chược, nhưng sự thật chứng minh, hữu nghị chỉ giới hạn ở bên ngoài, còn trên bàn bài thì lại trở mặt với nhau.

Một lần trên ván bài Phùng Minh Quang thắng Nghê Minh một thanh, vốn là trên bàn bài thắng thua là chuyện thường, nhưng Nghê Minh không phục, nhận định Phùng Minh Quang ăn gian, hai người tranh cãi ầm ĩ. Từ đó về sau, hai nhà không bao giờ tới nhà nhau, coi nhau như kẻ thù.

Nhưng hai người này kết thù kết oán nhiều năm, ai cũng không chịu xuống nước. Thắng thua là chuyện nhỏ, mặt mũi của đàn ông mới là chuyện lớn, hai nhà ân oán như vậy kéo dài cho đến bây giờ và nam nữ hai nhà cũng bị cấm chỉ qua lại với nhau.

Nhiều năm qua, theo thói quen Phùng Đốc luôn đi vòng qua cửa nhà cô, thấy cô làm bộ như không thấy, không để ý lờ đi, hôm nay ông trời già an bài, lại để cho bọn họ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

"Tôi là thư ký mới." Cô không dễ chịu khi nói ra chức vụ này.

"Tôi là chủ tịch của nơi này." Anh ta cúi đầu lạnh nhạt nói.

Chủ tịch? Làm sao anh ta lại là chủ tịch của vận chuyển hàng hóa này?

Này không phải chuyện đùa nhé, cô cho là loại người như anh ta phải làm việc trong văn phòng rộng rãi tại tòa nhà sang trọng, chuyên dùng điện thoại bày mưu tính kế chứ.

Nghê Tất Thư nuốt nước bọt, cố gắng đánh giá anh ta từ đầu đến chân.

Bộ dạng của anh ta có một chút nào giống như chủ tịch?

Áo sơ mi rộng không đủ bó sát người; bên dưới chiếc quần bò một đôi chân dài thẳng, mái tóc màu đen rối loạn ở bên trán, rất tùy ý giống như chủ nhân vô cùng thoải mái.

Duy nhất chỉ có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tuấn tú, có dáng dấp của người lãnh đạo quyền uy, với ánh mắt làm cho người khác sợ hãi ba phần.

Không biết vì sao, dù không có qua lại cửa nhà cô nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô mà anh ta đã nhận ra cô.

Đầu kia từ nhỏ đến lớn không có một chút thay đổi tóc quăn mầu vàng ôm vào khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt tròn vo như viên trong suốt sáng ngời, chiếc mũi cao và đôi môi mọng đẹp.

Anh ta lạnh nhạt nhìn qua cô, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh dương nhạt. Bất đồng duy nhất chính là, trông cô ra dáng một cô gái!

"Chỗ, này là?" do nhìn thấy anh nên cả người cô giống như kim đâm, Nghê Tất Thư cà lăm đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Cô nghĩ, anh ta sẽ đuổi cô ra khỏi cửa, để cho cô về nhà tiếp tục làm sâu gạo.

Hừ lạnh một tiếng, anh ta lần nữa ngồi xuống ghế làm việc, xử lý công việc.

"Cho nên, tôi muốn khấu trừ tiền lương của cô." Từ giờ này, giữa bọn họ chỉ có công việc.

Thoáng chốc, Nghê Tất Thư mở to hai mắt, lắp bắp hỏi "Anh...anh muốn nhận tôi?"

Có ai không, mau đánh cô một cái, để cho cô tỉnh lại!

Bình thường thấy cô Phùng Đốc đều xem giống như con gián, thế nhưng lại đồng ý nhận cô làm việc cho anh ta?

Bình thường, giữa bọn họ đều bị người lớn trong nhà không cho gặp nhau, sẽ lần nữa hữu nghị sao?

"Thì ra là cô tính tới đây ngắm cảnh hay sao?" anh ta liếc xéo cô, cười lạnh.

Nụ cười cứng đờ, đầy ngập nhiệt tình cùng vui sướng, vẫn còn như trong mơ, thoáng chốc bị một thùng nước lạnh dội vào.

Nghê Tất Thư nghĩ, nếu là mặt anh ta không lạnh mà nở nụ cười sẽ hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.

"Không, không, tôi chỉ là có chút. . . . . . giật mình." Cô rất nhún nhường, nở nụ cười vô hại, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp kia lạnh nhạt kia.

Trên tâm lí học nói, như vậy tư thế không thoải mái sẽ làm cho người ta có phòng bị, thích hợp nhất khai thông.

"Cô nói là, phù hợp với công việc mới này?" anh ta cười lạnh, dùng một ánh mắt hả hê nhìn cô.

Cô lúng túng nhìn chung quanh gian phòng, phòng làm việc thật là cũ kỹ, lo lắng nếu nói thật có thể sợ anh ta tự ái.

"Cũng có..., nhưng không hoàn toàn" cô nhếch nhác cười gượng.

Nói thật, cô chưa từng nghĩ mình sẽ được trúng tuyển vào công ty như thế này, cô kỳ vọng được làm việc tại Công ty lớn, mới phù hợp với nguyện vọng của cô.

Nhưng không thể giải thích được, trước mắt khu nhà này rất cũ kỹ, sớm nên liệt vào khu nhà sắp hỏng, cho người dỡ bỏ, nhưng lại kích thích bản năng của cô.

Cho dù giữa bọn họ không có qua lại với nhau, nhưng bọn họ vẫn chân thật tồn tại mà chặt chẽ dính líu, bọn họ chỉ có thể chính là cách nhau một bức tường hàng xóm cũ a!

Cô không vào địa ngục, ai vào địa ngục?

Trước mắt cái chỗ này nên chỉnh đốn thật tốt, anh ta cũng cần thư ký thay anh xử lý tất cả công việc vụn vặt, khiến cho vận chuyển hàng hóa sớm đi vào quỹ đạo.

Trên đầu cô giống như có thần thánh cứu giúp, bài Thánh Ca ở bên người vang lên, trong phòng làm việc cũ rách hiện lên chỉ có thiên sứ phủ xuống mới có ánh sáng mờ cùng sự tốt lành ——

"Cho nên?" Chợt vang lên tiếng nói cắt đứt lời Thánh Ca.

Phùng Đốc ngước mắt lên không nhịn được, không ngừng biến đổi tư thế giống như chuẩn bị cho cô ra cửa.

Nghê Tất Thư có lý do để lo lắng thay anh, cũng không phải là bởi vì anh ta nhíu chặt chân mày, mà là anh ta lảo đảo như muốn ngã.

"Cho nên tôi quyết định ở lại." Cô hùng hồn tuyên bố.

"Cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý." Anh ta nói rõ.

"Chuẩn bị cái gì?" Cô còn say mê dư âm trong Thánh Ca.

"Công việc này không thoải mái, thậm chí có thể rất mệt. . . . . ."

"Mệt mỏi? Tôi không sợ mệt mỏi!" Cô rất kiêu ngạo nói."Tôi đã từng làm thêm giờ liên tục vượt qua 36 giờ, suốt cả một tháng chỉ ăn một bữa, coi như công việc mệt mỏi nữa tôi đều có thể làm." Oa, cô rất kính nể bản thân mình.

Anh ta ngước ánh mắt hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá một vòng, giống như nghi ngờ cô đang khoác lác.

Cuối cùng, anh ta không cam lòng cộng thêm một câu."Chuyện này, không cho phép trước bất kỳ ai nhắc tới." Về phần đối tượng, cô nên so với ai khác cũng rõ ràng.

"Anh yên tâm, tôi bảo đảm miệng của tôi có thể so với vỏ trai còn chặt hơn." cô giơ ba ngón tay thề.

"Ừ." Rốt cuộc dịch đến một vị trí thoải mái, anh căng thẳng cuối cùng khóe miệng buông lỏng ra một chút.

"Phùng Đốc, tôi nên làm cái gì?" Cô chà sát tay, đã không thể chờ đợi muốn thay anh ta xử lý đống tư liệu trên bàn.

Ánh mắt của anh ta từ trên bàn chuyển qua trên người cô, đưa mắt nhìn cô một hồi lâu sau rốt cuộc mở miệng: "Chuyện thứ nhất, từ nay về sau không cho gọi thẳng tên của tôi."

Khá lắm người đàn ông này không để ý tình cũ "Dạ, chủ tịch." Cô hậm hực gật đầu."Trở lại đây?"

"Đem bộ đồ trên người cô thay đi!"

"À?"

Mở lớn miệng, đủ để cho một con quạ bay vào.
Bình Luận (0)
Comment