Chương 16: Ăn búnSau khi giải quyết đám người kia
Tô Ngưng Tuyếtlái xe về khách sạn luôn.
15 phút sau
Có 3 chiếc xe khác đến công trường.
Mọi người xuống xe thì một mống người cũng không thấy người mình không thấy đương nhiên người bị giết là
Tô Ngưng Tuyết cũng không thấy. Một vài người nghị luận;
- Người mình đâu?- Không biết nữa.Nhưng rõ là lão Dư gọi điện cầu viện mà sao lại ko thấy ai???xôn xao xôn xaoMột người đàn ông lớn tuổi hơn lên tiếng có lẽ là người dẫn đầu tiểu đội:
- Im lặng! Có khả năng là đám người kia bị xử lý rồi. Về thôi.Nói xong tất cả mọi người quay xe ra về trực tiếp đi xe ô tô về Thành phố A.
Về khách sạn cô lấy điện thoại gọi cho anh hai
tút....tút...tút-Alo! Sao thế Tiểu Tuyết.
Nghe được đầu bên kia có tiếng
Tô Ngưng Tuyết trả lời:
- Anh hai, việc ký hợp đồng đã xong chiều mai em sẽ về thành phố A sau. Em nghỉ buổi sáng thế thôi.-Ừ.tút.... tút...Nói xong
Tô Ngưng Tuyết tắt máy luôn. Đứng dậy đi tắm.
Rào...... Rào...Tiếng nước chảy kết thúc
Tô Ngưng Tuyết cuốn khăn tắm đi ra mặc quần áo. Chọn bộ quần áo thoải mái rồi cầm điện thoại và ít tiền đi ra xuống quầy lễ tân khách sạn hỏi:
-Ở đây có xe đạp công cộng không?Nhân viên lễ tân đáp:
- Thưa cô, có xếp ở ngoài cửa. Phiền cô để lại 450 ngàn để đặt cọc và lấy thẻ.Mở ví lấy tiền đưa cho cô ở quầy lễ tân xong nhận thẻ.
Tô Ngưng Tuyết ra chọn một cái xe đạp thể thao đi dạo phố. Hiếm có dịp không phải đi làm đương nhiên cô sẽ đi đổi gió một chút ở đường
Thiên hạc xong ăn ở đấy luôn.
Trên đường phố sáng đèn, có cô gái xinh đẹp đạp xe thu hút không ít ánh nhìn của mọi người cô gái đó đương nhiên là
Tô Ngưng Tuyết rồi. Nhưng cô có nghe thấy gì đâu vì cô đang đeo tai nghe nhạc mà.
Bên
Hi Thần, sau khi cho người dọn bãi chiến trường đó, anh cho người mua một ít quà tặng cho bảo mẫu ngày bé của anh ở đường
Thiên hạc. Ngồi trên ô tô anh nghĩ không biết đến thành phố K này có gặp được cái cô gái đấy không? (
chắc mọi người biết “ cô gái” trong đầu anh là ai rồi nhỉ! HE HE * - *) Vừa nghĩ đến cô thì lại nhìn thấy cô đang đeo tai nghe đạp xe trên phố thì khóe miệng bất giác lại nhếch lên thành một nụ cong hoàn hảo.
Trịnh Trí Ninh ngồi ở ghế lái nhìn gương chiếu hậu
(cái gương hình chữ nhật ở trên đầu ô tô ý) thì anh như đang hoa mắt vậy ông chủ của mình cười lại còn nhìn chăm chăm vào cái cô gái đang đạp xe kia nữa chứ. Ôi trời ơi! Đang định đi nhanh lên một chút thì ông chủ lại lạnh mặt lên tiếng:
- Đi chậm lại ngang bằng cô gái kia.Khi xe đi song song với
Tô Ngưng Tuyết thì
Hi Thần hạ cửa kính xuống gọi:
- Này!Tô Ngưng Tuyết nghe được quay ra thì giật cả mình cái mặt đẹp hoàn mĩ của anh đập vào mắt cô làm cô xuýt ngã xe, trong lòng lộp bộp, mặt có cảm giác nong nóng nhỉ.Đạp xe mát như thế mà cô lại thấy nóng đúng là lạ. Điều chỉnh lại một chút cô quay ra hỏi:
- Chủ tịch Dạ, có chuyện gì không?NHìn thấy mặt cô có chút đỏ khi nhìn thấy anh thì trong lòng có chút thỏa mãn nhưng nghe cô gọi anh là chủ tịch Dạ trong lòng có chút ghét cái kiểu xưng hô này nhưng vẫn hỏi cô:
- Cô ăn chưa có muốn đi ăn cùng tôi không?“
Mời mình ăn cơm “ cũng tốt đỡ phải trả tiền ăn nói mà mặt vẫn lành lạnh
-Được. Thế ăn gì?Nếu mà để
Hi Thần biết cái ý nghĩ này chắc..... anh lại cười khổ mất cái cô gái tiếc tiền này đúng là rất tiết kiệm. Nhưng anh sẽ không biết.
Được cô đồng ý nhưng anh cũng không biết ăn gì nên buông một câu như không ;
- Không biết! nhưng cô ăn gì thì tôi ăn nấy.Ngưng Tuyết nghe xong trợn mắt “ cái loại này đúng là mời người ta ăn mà đến cái gì cũng không biết " nhưng trả nói ý nghĩ trong lòng ra mà trả lời:
-
Tôi cũng đâu biết cái thành phố K này có quán nào ngon đâu tùy tiện chọn đại một quán nào chút đi.Nói rồi cô chỉ vào quán bún trước mặt nói ;
-Chọn quán này đi.Hi Thần không trả lời cô quay ra bảo
trợ lý Trịnh:
- Đỗ vào quán bún kia.Tô Ngưng Tuyết đỗ xe xong đợi
Hi Thần rồi cả hai cùng bước vào cửa hàng, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người nhưng họ mặc kệ bước vào một bàn trống ngồi xuống.
Tô ngưng Tuyết lấy menu chọn một tô bún cá xong hỏi:
- Chủ tịch Dạ, anh ăn gì?Anh cũng đâu có biết mấy món này đâu mà chọn đâu nên trả lời
-Giống côNhận được đáp án cô đứng dậy đi ra quấy bảo ông chủ:
- cho 2 tô bún cá.- Có ngay.Xong cô về chỗ lấy cái bát con cho tương ớt, ít dấm tỏi và bột canh rồi lấy đũa trộn lên
Thấy cô cho mỗi thứ một tý anh hỏi:
- Cô pha mấy cái này làm gì?Ngưng Tuyết chả ngước lên nhìn anh mà hỏi lại:
- anh chưa ăn mấy cái này bao giờ à?- ỪThôi thôi mấy cái người lắm tiền này không biết cũng bình thường nhất là người đàn ông trước mặt này.
- Để chấm rau sống.Vừa trả lời xong thì ông chủ bê hai bát bún ra và để cho cô một ít rau sống ăn kèm.
HAI người nhận bát.
Tô Ngưng tuyết cho tầm một thìa tương ở và vắt nửa quả chanh vào trộn đều lên là vừa ăn vừa thổi. Thấy cô cho mấy cái này nên anh cũng cho, trộn đều lên ăn thì cái vị này... ngọt ngọt, lại cay cay nói chung là rất ngon rất hợp miệng anh nên anh ăn hết luôn.
Ăn xong
Tô Ngưng Tuyết rút khăn giấy lau miệng.
Còn
Hi Thần đã sớm ăn xong nhưng khi cô vừa ngước lên thì... có chút thất thần mặt cô vì ăn cay mà có một rạng mây hồng,môi cũng đỏ khiến
Hi Thần có chút miệng đắng lưỡi khô mà yết hầu lên xuống có suy nghĩ muốn nếm thử vị của đôi môi ấy một chút. Nhưng lí trí lên tiếng tự nhủ từ bao giờ mà mình lại có cái ý nghĩ linh tinh này....
Ngưng Tuyết đang lau miệng thấy anh đang thất thần, nhìn chằm chằm vào mặt thì có chút không được tự nhiên mà mặt lại hồng hồng bèn gọi:
- Này! Nhìn tôi làm gì, bộ cố gì dính trên mặt tôi à?Bị cô gọi tỉnh anh có chút lúng túng trả lời:
-
Không có.Thấy anh trả lời xong vẫn ngồi im thì lên tiếng;
-Thế anh không đi trả tiền đi ngồi đây làm gì!Hi Thần có chút không diễn tả được cảm xúc, bảo anh đi trả tiền là 1 hành động rất không hợp với phong cách, từ bao giờ mà anh lại phải làm thế lại còn bị sai đi như thế nữa chứ nhưng cơ thể lại đứng lên đi ra chỗ ông chủ trả tiền.
Ngưng tuyết thấy anh trả tiền xong mới đi ra khỏi quán.
Ngồi trong xe
Trịnh Trí Ninh lại trợn tròn mắt như thể muốn rớt luôn hai con mắt ra vậy từ lúc thấy ông chủ ăn. Ôi! chủ tịch tập đoàn
Dạ Hoàng ăn bún cá lại còn đi trả tiền nữa chứ.Trời ơi! Tin động trời. Mãi đến khi anh lên xe thì
Trịnh Trí ninh mới bình thường được.
Hai người đi ra thì mỗi người đều đi về, anh lên ô tô, cô đạp xe về khách sạn.
Tô Ngưng Tuyết đạp xe về là xem phim một chút là đi ngủ.
Còn
Hi Thần sau khi lên xe thấy trợ lý của mình trợn mắt nhìn theo bóng của
Tô Ngưng tuyết thì khó chịu, giọng không được tốt lắm.
-Nhìn cái gì mà nhìn! lái xe đi.Nghe ông chủ nói anh mới vâng vâng dạ dạ khởi động xe đi về nhưng hình như mình cứ thấy chua chua hay sao ý đang nghĩ thì nghe được 1 câu khủng khiếp:
-trừ 20% tiền lương.Tiếng
Hi Thầnnhư sét đánh giữa trời quang mà anh có làm gì đâu mà lại bị trừ tiền lương cơ chứ,
Trịnh Trí Ninhbạo dạn hỏi:
- Chủ tịch, cuộc sống tôi đủ khó khăn rồi anh lại trừ tiền lương của tôi anh muốn tôi sống thế nào?(Phét khủng khiếp + - +)
Dạ Hi Thầnthầm khinh bỉ tiền lương tận 42 triệu 800 ( thế tiền của anh thì ít chắc =.=) mà còn nói không sống được nhưng anh không trả lời mà cảnh cáo:
- Còn nói trừ gấp đôi.Thế thì
Trợ lý Trịnhkhông dám ngó nghé một lời mà lái xe về thẳng khách sạn.
NOTE: Cảm ơn vì đã đọc!