Rời khỏi nhà hàng,
Ngưng Tuyết lên xe đi tới quán bar Helife mà lần trước cô nói trong điện thoại ( ai không nhớ mời đọc lại chương 7 ^_^)
Bước vội vào ttrong thấy
Minh (Lục Hàn Minh,26 tuổi thích
Ngưng Tuyết)đang dặn dò người trong tổ chức thì cô mặc kệ đi tới trước mặt anh hỏi:
- chuyện như thế nào? Nói rõ ra. Minh nghiêm mặt trả lời:
- Hắn tên là Phùng Tước 34 tuổi, không có gia đình, mẹ già bệnh ốm nên mất rồi hiện đã tra ra được hắn đang ở thành phố W nước B nước láng giềng của nước A.Cô chỉ lạnh lùng buông một câu rồi bước vào phòng vũ khí đương nhiên là
Minh sẽ đi theo.
- Cho người theo dõi hắn liên tục vào gửi vị trí vào điện thoại của em.-À mà gần đây có vũ khí gì mới không?Trong tổ chức thì cô chỉ tin tưởng tuyệt đối vào hai người là
Minh Nguyệt chị em tốt của cô và
Lục Hàn Minh lúc anh mới học chế tạo vũ khí đơn giản súng lục hay dao diếc gì đólúc anh 15 tuổi nên mời anh gia nhập tổ chức.
Nên có 2 người này một về diện tử khoa học- công nghệ - thông tin- máy tính một người quân sư, nhà chế tạo vũ khí thiên tài thì cô khá yên tâm khi giao tổ chức cho họ.
-
Có. Là khẩu súng ngắn Mk 23 mới nhất đã được anh cải tiến tăng tốc độ bắn, dùng loại đạn nhỏ lực sát thương lớn, nhỏ gọn tiện mang theo bên người.- Thế nào? Muốn thử chút không?Thử loại súng mới ""hừm “ đúng sở thích bắn súng của cô sao lại từ chối chứ.
-
Được thôi.Hai người cùng đi tới nơi luyện súng.
Vào vị trí, lấy súng, lên đạn, nhắm vào bia cách chỗ cô đứng 55m.
Bùm.. Phập
Tiếng súng nổ và tiếng đạn bắn trúng vào bia.
Ngưng Tuyết ấn nút cho bia lại gần xem kết quả. Quả nhiên như mong đợi chính giữa hồng tâm.
- Khẩu này không tồi độ chính xác cao, em lấy 1 khẩu luôn nhé!
Nói rồi cô đút luôn vào túi xách đi ra ngoài thì cô mới nhớ ra, quay lại bảo
Minh;-Minh, anh điều tra xem là sau lưng tên bỏ trốn kia là ai? Trông kĩ cái tên kia xem hắn có liên lạc với ai không? Đừng để hắn phát hiện tránh “ đả xảo kinh xà”.- Ừ.Minh chỉ ừ 1 tiếng rồi lên tiếng hỏi
Ngưng Tuyết:-Gần đây rảnh không? Tối mai có muốn đi giãn gân cốt với bang Hắc Phong không?
Đây không phải là bang đứng đầu nước A sao. Hiếm có dịp đương nhiên
Ngưng Tuyết cũng không từ chối.
- Hắc Phong bang à đi, đương nhiên là đi đằng nào em cũng rảnh.Nhận lời xong cô hỏi 1 chút về tình hình của bang và
Minh Nguyệt đang ở đâu. Biết
Minh Nguyệt vẫn trong tổ chức nên cô đi tìm
Nguyệt.Cốc...cốc,..- Vào đi.Minh Nguyệt thấy là
Ngưng Tuyết nên ngạc nhiên tí ngã xuống giường. Bình ổn một chút cô hỏi:
-Lão đại, sao chị ở đây không phải đi ăn với anh nào rồi sao heheMinh Nguyệt nhìn cô với cái ánh mắt và vẻ mặt này thật sự là rất muốn ăn đòn.
Ngưng Tuyết bước tới,tươi cười như muôn hoa đua nở nhìn
Minh Nguyệt bảo:
- Em có phải rất muốn biết đúng..không?-Vâng Minh Nguyệt ngây thơ gật đầu nhìn lão đại của mình, thì
Ngưng Tuyết đột nhiên nhào tới cù léc
Minh Nguyệt khiến cô cười lăn dãy dụa trên giường nói:
- Lão đại.. ha ha ha..em...ha ha ha..sai em sai chị... chỉ..đi ha ha ha.. ăn cơm thôi...ha ha ha...Vừa ý với câu trả lời này
Ngưng tuyếtmới dừng tay lại gật đầu nói:
-Coi như em thông minh.Vào chủ để chính
Ngưng Tuyếthỏi
Minh Nguyệt;- Lúc nãy làm gì mà chăm chú thế chị vào thôi mà tí ngã hả?L úc này
Minh Nguyệtcười bảo:
-
Em á, em làm xong cho chị 1 bảo bối nè.Nói rồi cô chìa ra cho
Ngưng Tuyếtđôi bông tai giọt nước màu lam ngọc đẹp cực luôn,nói:
-Chị đừng có nhìn bề ngoài nó thế chứ thực ra nó là 1 cái máy liên lạc với máy tính của em ở rất xa cũng có thể cảm ứng được, nó còn có thể giúp chúng ta nói chuyện với nhau nè, làm nhiễu sóng, thu sóng ở 1 khu vực bán kính 250 m đấy nhớ, còn chống nước, nhiệt, có thể nghe nhạc luôn nè, đài báo..v.v. Dù bên ngoài nó thế nhưng đa phần là vàng nguyên chất được che đi đấy.- Sao? Em nói cho chị biết nhé trên đời này chỉ có 1 đôi bông tai độc nhất vô nhị này luôn đấy. Ngưng Tuyếtgật đầu rồi ngồi xuống giường nhìn đôi bông tai trong tay
Minh Nguyệt. Cô rất thích đặc biệt là viên đá màu làm ngọc này màu cô yêu thích, kiểu dáng cũng rất hợp nên cô đeo luôn.
Ngưng Tuyếtđeo lên càng tô thêm vẻ đẹp của cô phần nào cao quý thanh nhã dưới ánh đèn càng thêm lung linh.
Minh Nguyệtcàng nhìn càng thích càng tự hào với kiệt tác của mình.
-Lão đại, chị đeo thật sự rất đẹp, em chưa thấy ai đẹp như chị vậy.Nghe thế
Ngưng Tuyếtchỉ cười lại càng tăng thêm vẻ đẹp của cô. Thấy thế
Minh Nguyệtngẩn tò te ra nhìn khôg chớp mắt.
Trong mắt
Minh Nguyệt: Cô thấy 1 khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh đẹp khẽ chớp như muôn vàn vì sao rơi, chiếc mũi dọc dừa cao cao kết hợp với đôi môi đỏ hồng quyến rũ khẽ cười, chiếc cằm V line bẩm sinh không dao kéo, bên tai đeo đeo đôi bông tai cô vừa đưa phải nói là đôi bông tai này sinh ra để giành cho cô. Phải nói là một khuôn mặt hoàn mỹ dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để tả cũng không sai. Nhưng lão đại mặc chiếc váy xòe màu lam thật hợp tôn lên được dáng người có lồi có lõm được thể hiện rõ ràng, lại màu làm làm tăng khí chất của cô, chân đi giày đế bằng cao. Cô chính là 1 mỹ nhân không sai vào đâu được.
Quay trở lại, thấy
Minh Nguyệtđơ người cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô giúp
Minh Nguyệttrở lại bình thường.
Minh Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái Nói:
-Lão đại,em không muốn gọi là lão đại nữa mà là người đẹp.NGhe thế cô từ chối luôn.
- Hay gọi là mỹ nhân nhé! Đi đi mà.Cô năn nỉ
Ngưng tuyếtđành gật đầu nói:
- Tùy emNhận được sự đồng ý cô vui quá mỉm cười với
Ngưng Tuyêtmãi.