Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 16


Lúc ánh ban mai buổi sáng hóa thành lớp áo khoác ấm áp khoác lên người An Cẩn, cô mới từ từ mở mắt, một đêm không ngủ, chẳng những không một chút vẻ mỏi mệt mà tinh thần còn khỏe mạnh.

Cô thành công dẫn khí nhập thể rồi!An Cẩn cảm nhận được hơi thở chảy trong cơ thể, thật đáng kinh ngạc, cô chỉ cần một đêm, hơn nữa, còn ở nơi thiếu thốn linh khí như hiện đại.

Vậy rốt cuộc lúc trước ở Đại lục Kình Thiên, cô đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ?An Cẩn khẽ vuốt nhẫn Thiên Linh trên ngón giữa tay trái, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt kiên định, lúc này cô nhất định phải tu luyện thật tốt, trở lại đỉnh cao.

Nhắm mắt lại, ngưng thần, An Cẩn thử dùng tu vi mỏng manh này đánh sâu vào bình chướng nhẫn Thiên Linh.

Bốp!Thật giống như tiếng cái gì đó vỡ ra.

Đợi đến lúc An Cẩn mở mắt ra, thân đã ở bên trong một vùng hoang vu.

Nơi này, đó là không gian nhẫn Thiên Linh.


Nhìn hình ảnh hoang vu trước mắt, ánh mắt An Cẩn thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, giống như đang nhớ tới gì đó, mặt đầy buồn bã.

Chỉ là vẻ mặt này chỉ trong giây lát, An Cẩn quay người lại, hướng tới một căn nhà cách đó không xa, căn nhà vô cùng dễ thấy bên trong không gian trống trải.

Căn nhà có tổng cộng hai tầng, phỏng theo phong cách Châu u, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài một cách đơn thuần thì lại hơi giống nhà họ An, chỉ là bên trong lại khác nhau rất lớn.

An Cẩn đẩy cửa phòng ra, chỉ tùy ý nhìn lướt qua lầu một rồi xoay người lên lầu hai, đi đến góc phòng trong cùng.

Vòng qua cửa bình phong phỉ thúy, An Cẩn đi tới giữa giường nhẹ nhàng nhấn một cái lên tường mở ra một hốc tối, lấy mấy lá bùa bên trong ra.

Tu hành ngàn năm ở Đại lục Thiên Kình, sư phụ luôn nói thiên phú của cô cực kỳ cao, nhưng lại mãi không học được bùa chú, vài món đồ quý giá này là cô khó khăn lắm mới cướp được ngừa lúc rủi ro.

Bây giờ, một khi cô trở về tới trước khi được thả tự do, thân thể cũng không còn khỏe mạnh, chỉ có thể mang theo những là bùa này bên mình thôi.

"Cô chủ, cô dậy chưa?"Nghe thấy tiếng từ bên ngoài truyền vào, An Cẩn vội vàng xoay người rời khỏi nhẫn Thiên Linh, nhìn về phía cửa phòng: "Vào đi.


"Người đẩy cửa vào phòng là người giúp việc tối hôm qua, cô ấy nhìn thấy An Cẩn vẫn còn mặc quần áo hôm qua thì hơi sửng sốt, nhưng lại thông minh không lắm miệng, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: "Cô chủ, bữa sáng đã xong, cô muốn đi xuống ăn hay là tôi bưng lên cho cô?"Bởi vì sức khỏe nên An Cẩn thường xuyên ăn sáng ở trong phòng, thông thường người làm nhà họ An đều sẽ hỏi thế này lúc gọi An Cẩn rời giường vào buổi sáng.

"Không cần, lát nữa tôi đi xuống ăn.

" An Cẩn lắc đầu, xoay người đi vào phòng vệ sinh, cô không thích được người khác đối xử như búp bê sứ, huống hồ bây giờ cô đã bắt đầu tu luyện lại, sớm hay muộn cũng sẽ chữa lành tim mình.

Chờ An Cẩn tắm rửa, thay quần áo xong rồi đi xuống lầu đến phòng ăn đã là chuyện nửa tiếng sau, mới vừa đi xuống cầu thang, cô đã nghe thấy giọng nói khắc nghiệt của mẹ Trịnh từ chỗ phòng ăn truyền đến.

Bộp!Hẳn là tiếng bát bị đặt mạnh xuống bàn.

"Tôi nói sao cô lại thế? Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi hả? Bỏ thêm chút trứng vịt vào trong cháo trắng này cho tôi, các cô lại không nghe, cô xem, thanh đạm như vậy, tôi phải ăn thế nào?"Người làm bị trách mắng cúi đầu đứng ở một bên không dám cãi lại, nhìn thôi cũng biết là bị mẹ Trịnh ăn hiếp quen rồi.

"Mẹ, mẹ đừng kén chọn, không phải cháo trắng này rất ngon sao, cholesterol trong trứng vịt rất cao, cho nên Tiểu Cẩn mới kêu phòng bếp cố gắng ít bỏ vào cho mẹ.

"Giọng Trịnh Gia Minh có chút mệt mỏi, từ hướng An Cẩn có thể nhìn thấy sườn mặt của anh ta, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, xem ra là cả đêm qua anh ta không ngủ.

.

Bình Luận (0)
Comment