Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 8


Trịnh Gia Minh trơ mắt nhìn An Cẩn được Đường Tống ôm đi, thậm chí cả quá trình còn không thèm nhìn anh ta, trong lòng vốn tức giận, lại thêm ánh mắt dò xét và chế nhạo của người chung quanh càng khiến anh ta cảm thấy bọn họ đang chê cười anh ta là tên đội nón xanh.

Ánh mắt thoáng chớp lên, Trịnh Gia Minh hơi gục đầu xuống giả vẻ đau khổ để những người bên cạnh nhìn thấy, cho đến khi đạt tới hiệu quả mình mong muốn mới ngẩng đầu nhìn về phía Lô Trí Viễn.

"Tổng giám đốc Lô, thật xin lỗi về chuyện hôm nay, Tiểu Cẩn cô ấy! " Nói đến đây, Trịnh Gia Minh hơi ngừng lại, nỗi đau khổ càng hiện rõ trên khóe miệng, lại gượng cười: "Vừa rồi em họ tôi cũng bị thương, tôi đưa em ấy tới bệnh viện trước, ngày khác tôi sẽ dẫn Tiểu Cẩn đến xin lỗi ông Lô, cáo từ.

"Mãi cho đến khi trở lại trên xe mình, Trịnh Gia Minh mới gỡ bỏ vẻ ngụy trang trên mặt, cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, đấm một phát thật mạnh lên tay lái.

Thiếu chút nữa là mình có thể ký hợp đồng với Hoằng Đức Đường, đều là vì con đàn bà An Cẩn kia!Lại còn dám cho mình đội nón xanh ở ngay trước mặt mọi người, chờ cô ta về nhà, chắc chắn mình sẽ thanh toán món nợ này với cô ta!Văn Cầm nhìn vẻ mặt Trịnh Gia Minh, trong lòng vô cùng thoải mái và đắc ý, Trịnh Gia Minh càng ghét An Cẩn, cô ta lại càng vui vẻ!.

Một chiếc Maybach màu đen chạy trên đường, bên ngoài nắng như lửa, mà không khí bên trong xe lại rất lạnh.

An Cẩn cũng rất bất đắc dĩ, từ lúc Đường Tống bế cô lên xe đã không nói chuyện, hơn nữa còn ngồi cách cô rất xa.


"Đường Tống.

"Tiếng gọi của An Cẩn khiến Đường Tống sững sờ trong nháy mắt, từ trước tới nay cô không kêu anh là từ này thì cũng là Đường Ngũ gia tràn đầy châm chọc, đây là lần đầu tiên cô bình thản gọi tên anh như thế.

"Cám ơn anh chịu đưa em tới bệnh viện.

"Mặt Đường Tống lạnh lùng, anh xoay mặt qua bên kia, bất kể cô ở đâu cũng đều thu hút giác quan của anh, ngay cả chính anh cũng ghét anh như vậy, bởi vậy giọng anh càng lạnh hơn.

"Chút chuyện nhỏ mà thôi, nếu là người khác tôi cũng sẽ giúp.

"Nụ cười của An Cẩn dần phai nhạt, ánh mắt toàn vẻ mất mát, cô có thể cảm nhận được Đường Tống đã không còn đối với cô như trước nữa rồi.

Nhưng cô cũng không trách Đường Tống, chỉ trách kiếp trước mình làm bậy, sai lầm coi mắt cá thành trân châu, khiến trân châu chân chính trở thành mắt cá, vứt bỏ như một chiếc giày rách.

"Xin lỗi.


" An Cẩn ngẩng đầu nhưng chỉ có thể nhìn thấy gáy Đường Tống, cô hơi chuyển mắt nhìn lên cửa kính xe, nhìn bóng dáng của anh.

Kỳ lạ là ánh mắt hai người chạm nhau trong gương khiến lòng Đường Tống trở nên mềm mại, nhưng lúc nghe thấy hai chữ xin lỗi thì sự mềm mại đó lại tan biến thành bọt nước.

Anh quay đầu, ánh mắt hiện vẻ tức giận, giọng nói càng trầm hơn.

"An Cẩn, cô lại muốn làm gì?"An Cẩn khẽ giật mình, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Đường Tống tức giận với cô.

"Em chỉ muốn xin lỗi anh, lần trước lúc sinh nhật anh! ""Không cần!" Đường Tống lạnh giọng ngắt lời An Cẩn.

Hai mươi tám năm qua, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật lại khiến anh cảm thấy bản thân chính là trò cười, kiếp này không muốn nhắc tới nữa.

"Chủ tịch, tới bệnh viện rồi.

" Đôt nhiên Cố Lâm lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, anh ta xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho chủ tịch nhà mình.

.

Bình Luận (0)
Comment