Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 52


Bên trong là một xấp ảnh, tất cả đều là ảnh chụp Tống Hân Nghiên bên cạnh từng người đàn ông lạ mặt.
Sắc mặt Chúc Minh Đức đông cứng lại, như thể nhìn thấy cả một nùi sừng trên đầu Boss nhà mình.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo: “Điều tra rõ quan hệ của bọn họ, tiện thể tra luôn danh tiếng của cô ấy ở trường và trong giới Hải Thành.”
“Vâng!”

Tống Hân Nghiên ở bệnh viện chăm sóc Tưởng Minh Trúc một đêm.
Sáng sớm hôm sau lại thức dậy nấu cháo.
Lúc đang cho cô nhóc ăn, Cố Vũ Tùng tới.
Vẻ mặt của anh ta không tốt lắm: “Chị dâu, bên viện dưỡng lão có chút chuyện, có lẽ cần chị qua giải quyết.”
Tống Hân Nghiên chỉ sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh như gió, tiếp tục cho Tưởng Minh Trúc ăn: “Là người nhà tôi đến làm loạn à?”
“Ba chị dẫn theo bác cả, chú ba và cảnh sát đang làm ầm ĩ ở đó.

Nhưng chị yên tâm, tôi đã cho người của tôi ngăn lại rồi, không cho họ vào cửa.”
“Cảm ơn cậu.”
Tống Hân Nghiên cảm kích nói cảm ơn: “Đợi Minh Trúc ăn xong tôi sẽ qua ngay.”
Sau khi đút hết cháo trong bát, Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng lau miệng cho cô bé: “Phải nghe lời ba, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ nhé.

Mau khỏe lại, chúng ta sẽ sớm xuất viện thôi.”
Cô bé nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Cô đi rồi sẽ không quay lại à?”
“Đương nhiên là không rồi.”

Tưởng Minh Trúc yên tâm.
Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc định rời đi.
Tưởng Tử Hàn thấy từ đầu đến cuối cô vẫn không có ý xin mình giúp đỡ, sắc mặt anh hơi khó coi: “Mình cô có làm nổi không?”
Cô gái này, chẳng lẽ không biết mở miệng nhờ người ta giúp sao?
Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, anh đã lạnh lùng nói: “Để Cố Vũ Tùng đi theo đi.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Tốt xấu gì anh ta cũng là Thái tử của Cố Thị, chẳng lẽ lại giống tên hầu sai đâu đánh đó à?
“Giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên toát ra vẻ tự tin, đắc ý chớp mắt với Tưởng Tử Hàn: “Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, sao có thể xứng làm vợ của Tưởng Tử Hàn chứ, đúng không?”
Chút bất mãn trong lòng Tưởng Tử Hàn lập tức được xoa dịu, anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Anh Hàn yên tâm, người bên viện dưỡng lão đều biết chị dâu là người tôi bảo kê, đảm bảo không dám để chị ấy chịu chút tổn thất nào.”
Cố Vũ Tùng vừa nãy còn cảm thấy mình bị sai khiến, bây giờ lại không hề có chút lập trường nào, bày tỏ lòng trung thành của mình.

Viện dưỡng lão Hồ Sơn.
Lúc Tống Hân Nghiên đến, cổng viện dưỡng lão đã vây kín người.
Một nhà Tống Quốc Dũng, anh cả nhà họ Tống Tống Quốc Đại, chú ba Tống Quốc Bảo và Tống Kim Minh cùng mấy người cảnh sát đang giằng co với bảo vệ của viện dưỡng lão.
Bầu không khí hết sức căng thẳng
Tống Hân Nghiên đi qua, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào bác cả, chào chú ba.”
Ba anh em nhà họ Tống đều có dáng vẻ rất giống nhau.
Tống Quốc Đại sáu mươi tuổi, lớn hơn Tống Quốc Dũng mười tuổi, bởi vì được bảo dưỡng cẩn thận nên nhìn ba người họ thấy tuổi tác không chênh lệch nhiều.
Tống Quốc Đại bị chặn ở cổng một hồi, lửa giận đã chứa đầy một bụng: “Hân Nghiên, cô làm vậy là có ý gì hả?”

Ông ta chỉ vào bảo vệ của Viện dưỡng lão, lớn tiếng hỏi: “Cô đưa ông cụ đến đây cũng đành, lại còn kêu người ta ngăn không cho bọn tôi gặp.

Còn nữa, ông nội bị bệnh, tại sao không nói cho bọn tôi biết bệnh tình trước? Cô muốn làm gì đây?”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Quốc Dũng: “Ba tôi nói vậy à?”
“Còn cần người khác nói sao?”
Chú ba Tống Quốc Bảo nhíu mày, tức giận nói: “Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi à?”
Ông ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh em, trông có vẻ lãnh đạm nhưng thật ra lúc còn trẻ cũng là một tay ăn chơi trác táng danh xứng với thực.
Tống Hân Nghiên thản nhiên giải thích: “Bác cả, chú ba, tôi cũng không giấu giếm gì bác với chú.

Tôi ra nước ngoài công tác một thời gian, trước khi tôi đi, ông nội đã nằm viện rồi.

Chẳng qua là lúc đó ông cụ hoàn toàn tỉnh táo, ai ngờ bệnh của ông ngày càng nặng, đến lúc tôi trở về thì đã nghiêm trọng đến mức hôn mê một thời gian dài.”
Tống Quốc Đại không ngờ còn có chuyện như vậy, ông ta nhíu mày: “Vậy tại sao lúc đó không báo cho bọn tôi biết?”
Tống Quốc Bảo gật đầu đồng ý, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
Tống Hân Nghiên mỉm cười trào phúng: “Vậy các người phải đi hỏi ba tôi chứ, tại sao không để bệnh viện cho ông nội dùng thuốc.

Ông nội có thể điều trị ở đây là tôi dùng toàn bộ cổ phần tôi có cộng với việc tay trắng rời khỏi công ty để đổi lấy đấy.”
“Hân Nghiên, em đang nói bậy nói bạ gì đó?”
Tống Mỹ Như tỏ vẻ không tin nổi: “Bình thường ở nhà em nói hươu nói vượn mọi người đều coi như không có gì, sao em có thể nói ba như vậy trước mặt bác cả và chú ba được?”

Cô ta quay sang Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo: “Bác cả, chú ba, ba cháu là anh em ruột của hai người, mọi người cùng nhau lớn lên, ba cháu là người như thế nào hẳn là bác và chú đều rõ.”
Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Tống Hân Nghiên siết chặt ngón tay, tức giận tới bật cười: “Ý của chị là tôi đang nói dối à?”
Cô tới gần: “Tống Mỹ Như, chị dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói là các người chưa từng làm những chuyện tán tận lương tâm kia không?”
Trong mắt Tống Mỹ Như có ý né tránh, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục sự kiên định.
Cô ta giơ tay lên thề: “Chị thề…”
“Chát!”
Tống Hân Nghiên dùng hết sức bình sinh tát cho cô ta một bạt tai.
Tống Mỹ Như im bặt, bị đánh đến nỗi lảo đảo hai bước, nghiêng sang một bên.
Cô ta kinh hãi trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên.
“Mỹ Như!”
Đường Ngọc Linh vừa sợ vừa giận, vội vàng chạy tới đỡ con gái cưng: “Tống Hân Nghiên, mày dám đánh Mỹ Như! Tao liều mạng với mày!”
Tống Hân Nghiên dùng một tay ngăn người lại, nhìn Tống Mỹ Như đăm đăm bằng vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ: “Cảm thấy oan ức à? Nhưng mà Tống Mỹ Như ạ, chị không có tư cách! Từ lúc chị trở về, cả nhà đã bắt đầu loạn cả lên.

Ông nội té ngã nằm viện, ba mẹ bất hòa xa cách nhau, từng bước một giống như có sẵn kế hoạch đâu vào đấy.

Quần áo, nhà ở, cổ phiếu, công ty, thậm chí là xe và thẻ ngân hàng chị đều lấy từ chỗ tôi, tôi cũng không có ý kiến gì.

Nhưng chị đừng có giật dây bảo ba mẹ ngừng thuốc cho ông nội để uy hiếp tôi! Bây giờ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải chị đã bị người ta tẩy não, cố ý quay về hủy hoại gia đình này hay không đấy!”
Đường Ngọc Linh bị khí thế của Tống Hân Nghiên làm giật mình, nhất thời quên cả phải làm gì.
Mọi người có mặt cũng đồng thời chấn động, không ai nói gì.
Tống Mỹ Như cắn môi, ôm lấy nửa bên mặt sưng đỏ.

Cô ta nhìn những người ở đây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, từng giọt nước mắt lớn lăn dài xuống.

“Hân Nghiên, chị biết em có thành kiến với việc chị trở về.

Em không thích nhìn thấy chị thì chị sẽ rời đi.

Nhưng em cũng không thể trút giận lên người ông nội, không cho ba, bác cả và chú ba gặp ông được.”
Tống Quốc Dũng lấy lại tinh thần, vừa an ủi Tống Mỹ Như, vừa giận dữ mắng Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, mày là đồ hỗn xược, ai cho mày cái quyền làm càn trước mặt người lớn như thế.”
Lúc này, khí thế trên người Tống Hân Nghiên giống như một thanh kiếm sắc đã tuốt khỏi vỏ.

Tống Kim Minh vốn định tiến lên cũng lặng lẽ rụt bàn chân đã duỗi ra trở về.
Tống Quốc Đại cũng kinh ngạc đến sững người.
Ông ta cũng coi như chứng kiến Tống Hân Nghiên lớn lên, mặc dù cô là con gái, thỉnh thoảng cũng có chút kiêu ngạo vì sự ưu tú của mình, nhưng cô chưa từng nói dối.
“Chú hai, lời Hân Nghiên nói có phải sự thật không?”
Tống Quốc Đại vô cùng thất vọng, nghiêm nghị trách cứ: “Cho dù chú có muốn bù đắp cho Mỹ Như thì cũng không thể đối xử quá đáng với Hân Nghiên như vậy chứ!”
Ông ta quay đầu lại, ấm giọng nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, trước đó bác cả không biết cháu chịu nhiều tủi thân như vậy.

Chuyện này bác và chú ba của cháu sẽ tìm thời gian thích hợp để tâm sự với ba cháu.

Nhưng hôm nay bọn bác tới đây là vì muốn đón ông nội cháu về.

Trước đó mọi người không biết chuyện tốt ba cháu đã làm thì coi như thôi, bây giờ biết rồi thì bác tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.

Cháu bảo bọn họ chuẩn bị đi, bọn bác sẽ cho người chuyển ông nội đến bệnh viện chính quy.”.

Bình Luận (0)
Comment