Chú Trở Thành Chồng

Chương 29


“Tại sao tôi lại không được ở đây?”
“Anh…anh làm gì từ phòng của Nhật Minh đi ra?”
“Cô biết anh ta?”
Hạo Nhiên nhíu mày lại nhìn cô ta, cô ta liền cười vui vẻ đi lại gần cậu rồi từ từ lên tiếng:
“Tại sao tôi phải trả lời anh?”
Nói xong cô ta lùi lại vài bước, sau đó nhìn anh nhún vai xem như chuyện không liên quan tới cô ta, chân mày Hạo Nhiên càng ngày càng nhíu chặt hơn.

Anh rất muốn đánh cô cho bỏ ghét dễ sợ, nhưng cô là con gái nên cậu không thể ra tay, người gì đâu mà hống hách, khó ưa thô lỗ chả ra dáng của một cô gái chút nào cả.
Thấy Hạo Nhiên nhìn mình chằm chằm mặt Hạ Linh bỗng đỏ lên, sau đó quay mặt đi chỗ khác lắp bắp hỏi:
“Anh…anh nhìn cái gì?”
“ Khụ khụ.”
Hạo Nhiên giật mình ho một cái để điều chỉnh lại tâm trạng, anh thế nào mà lại nhìn cô ta chằm chằm như vậy chứ, như kiểu muốn ăn thịt cô ta vậy, mất mặt quá rồi.
“Không có gì, mà nè, tôi nói cô nghe, con gái con đứa thì nên nói chuyện nhỏ nhẹ, đằm thắm lại chút.


Đừng cứ lúc nào cũng hung dữ, lỗ mãng như thế, rồi thằng con trai nào mà nó dám để ý.”
Nghe được giọng điệu giễu cợt của cậu, Hạ Linh tiến lên một lần nữa đừng gần cậu, sau đó ngẩng đầu lên quát:
“Anh nói ai hung dữ hả? Tôi được ai để ý thì liên quan gì tới anh? Gặp anh tôi toàn bị thương, anh đúng là đồ xui xẻo mà.”
Cậu nắm mạnh tay cô ta kéo sát về phía mình rồi cúi đầu xuống để cho mặt của cậu và mặt cô ta sát vào nhau, rồi nghiến răng nói từng chữ:
“Cô…nói…ai…là…đồ…xui…xẻo? ”
Cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo, còn người đàn ông trước mặt thì mắt đỏ ngầu đầy tức giận, Hạ Linh không khỏi run sợ, nếu anh tức giận anh đánh cô rồi với thân hình phụ nữ yếu đuối này sao cô chống trả nổi?
“Tôi…tôi…ai biểu mỗi lần gặp anh liền bị anh làm bị thương chi.”
Cô ta cúi mặt xuống giọng lí nhí nói, nhìn biểu cảm lo sợ này của cô ta, cậu rất muốn cười nhưng không thể cười.

Mới phút trước còn là một con cọp cái, giờ thì trở thành một con chó con rồi, đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt mà.
Thấy cậu im lặng không trả lời mình, cô ta từ từ ngước mặt lên liền đụng ngay ánh mắt đang cười của cậu làm cô ta đỏ mặt lần nữa.
Anh…anh ta nhìn gần cũng đẹp trai đấy chứ, nhìn cũng không kém gì Nhật Minh, nhưng ở anh ta cô cảm nhận được một luồn không khí ấm áp vây quanh, không phải cô và anh là oan gia ngõ hẹp thì cô rất muốn kết bạn với anh.
“Mặt cô sao đỏ thế? Bệnh à?”
“Tôi…tôi không có, mà anh…anh tránh ra đừng đứng gần tôi quá."
Hạo Nhiên giờ mới để ý khoảng cách của mình và cô ta quá gần, nên vội vàng lùi lại vài bước tránh xa cô ta ra, đây dù sao cũng là công ty Mạc thị nên không thể để bị người ta thấy được.
“Nếu không còn gì tôi đi trước.”
Không đợi cô trả lời anh bước qua người cô rồi đi thẳng, nhưng đi được vài bước thì dừng lại.
“Còn nữa…chân của cô không sao chứ? Lần trước và lần này chỉ là sự cố tôi không phải là cố ý.”
“Không…không sao.”
“Được, vậy tôi đi trước.”
Nói xong cậu đi thẳng ra ngoài bỏ cô ta ở lại một mình.
“Hạ Linh tiểu thư cô đứng đây làm gì thế?”

Tiểu Vương thấy cô ta cứ đứng ngẩn ngơ như người mất hồn, thì liền đi lại dơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ta vài cái.
Cô ta giật mình trả lời:
“Không có gì, tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“À nếu không còn gì thì tôi đi trước đây.”
“Được”
Đợi Tiểu Vương đi xong, cô ta liền dơ tay lên vỗ vài cái lên mặt, sau đó hít vào một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng để điều chỉnh lại tâm tình.
“Đúng là gặp anh ta chả có chuyện gì vui mà.”
Nói xong cô ta liền xoay người trở về phòng làm việc mà không muốn tới gặp Nhật Minh nữa.
Cô cũng chả hiểu vì sao bản thân lại thay đổi ý định nữa, thôi cứ cho là cô muốn hoàn thành công việc sớm đi.
[…]
Hạo Nhiên ngồi trên xe không khỏi nghĩ về cô gái khi nãy mình gặp ở Mạc thị, nhìn cô ta thì không phải một nhân viên bình thường ở đó.

Một là có quan hệ với Mạc tổng, hai là có địa vị không thấp.
Nhìn cô ta xong trong đầu anh lại chợt hiện lên khuôn mặt của cô nhóc phiền toái lần trước, nhìn hai người có cái gì đó giống giống, lại có đôi chút bướng bỉnh trong đó nữa.
Cậu lắc nhẹ đầu để quên hết những chuyện đau đầu này, cậu lúc rài bị sao vậy nè, cứ suy nghĩ miên man hoài, lúc trước cậu có hay vậy đâu.
Tiểu Ân nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Tổng giám đốc nhà mình thì cười thầm trong lòng, vậy là cậu đoán đúng rồi, cô gái đó chính là Tổng giám đốc phu nhân tương lai của cậu.


Lúc từ phòng Mạc tổng đi ra biểu cảm của Tổng giám đốc rất bình thường, nhưng khi gặp cô gái đó thì lại trở nên buồn phiền, thêm nữa khi nãy cậu đứng gần đó nên thấy được hàng loạt hành động thân mật mà anh dành cho cô ấy.

Tổng giám đốc của cậu rất ít gần nữ giới cũng như nói nhiều, nhưng mà hôm nay cậu được tận mắt chứng kiến rồi, đôi lúc cũng phải có ngoại lệ.
[…]
Hôm sau.
“Chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị xong, tối nay đã có thể thực hiện.”
“Được, nhớ lấy, chỉ có thành công không được thất bại, nếu không một đồng anh cũng đừng hòng lấy được từ tôi.”
“Cô yên tâm, tôi đã chuẩn bị rất kĩ.”
“Ok”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Linh đặt điện thoại trở lại bàn, rồi đi lại kéo màn che cửa ra đón ánh nắng nhẹ của buổi sáng, xong miệng nở nụ cười lạnh thì thầm:
“Hạ Du ơi Hạ Du, chỉ cần hết tối nay thôi mày sẽ là người thất bại dưới tay tao, đồ của tao cũng đã đến lúc về lại với tao rồi."

Bình Luận (0)
Comment