***Tại bệnh viện***
Vì bị ba mẹ hai bên ép ở lại chăm sóc và phải nói những lời khiến cho Hạ Linh vui, nếu không mấy người họ sẽ không tha cho anh.
Anh cầm lấy chén canh trên tay mà lòng thở dài, dù anh có nói anh có rất nhiều việc phải làm nhưng họ lại hỏi “Vợ và con mày có quan trọng không?” Anh dù rất không cam tâm nhưng vẫn phải nghe theo, bởi những gì anh muốn điều tra ra là từ Hạ Linh nên không thể để cô ta có chuyện gì được.
“Em uống canh cho khỏe lại đi.”
Hạ Linh không uống mà nhìn anh hỏi:
“Anh….anh không giận dữ với em nữa hả?”
Nói xong cô ta cúi đầu xuống.
Anh khẽ thở dài lần nữa nhìn cô ta nói:
“Xin lỗi.”
Cô ta ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh…anh vừa nói gì thế?”
“Anh nói, anh xin lỗi, do hôm đó anh uống say nên mới không kiềm chế được hành vi của bản thân.
Em cũng đừng để chuyện đó trong lòng dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Mà em biết Hạ Du đi chưa nhỉ? Anh nghe chú thiếm nói em ấy đi cùng ngày em phát hiện mang thai, thật là trùng hợp.”
Anh nói xong đưa ánh mắt thăm dò cô ta.
Hạ Linh mắt nhìn tới lui không dám nhìn thẳng anh nói:
“Em cũng mới biết đây thôi, ba mẹ không nói em cũng không biết luôn.
Mà em ấy đi cũng không nói lời nào xem như tạm biệt em nữa, đúng là bị chiều hư nên không xem ai ra gì mà.”
Cô ta lớn giọng nói trách mắng cô, đem mọi tội lỗi đẩy sang cho cô.
“Phải vậy chứ sao, không lẽ đi tới đây để thấy những màn kịch giả tạo nữa.”
“Ý anh là sao?”
Hạ Linh mông lung nhìn anh, hôm nay anh có cái gì đó lạ lạ như đang hồ nghi chuyện gì của cô vậy.
Không lẽ anh đã biết chuyện gì rồi? Không thể nào, có thể cô đa nghi thôi chứ cô làm kĩ lưỡng như thế thì sao bị phát hiện.
Hạ Linh ngồi suy nghĩ thẩn thờ rồi lắc đầu.
Nhật Minh nảy giờ vẫn đang quan sát thái độ và biểu cảm của cô ta và anh chắc chắc cô ta đang giấu anh chuyện gì, thái độ đối với Du nhi cũng không như trước.
Đặt chén canh vào tay Hạ Linh anh đứng dậy nói:
“Em tự uống đi nha, anh có việc gấp cần phải về công ty làm gấp.
Công việc mà, nên không thể chậm trễ em thông cảm nha!”
Dù không muốn nhưng Hạ Linh cũng phải gật đầu đồng ý.
****
Dọc hành lang bệnh viện, Nhật Minh vừa đi vừa suy nghĩ kế tiếp anh nên làm gì đây? Hành động gì có thể dứt khoát nhanh gọn lẹ, anh không thích cái kiểu chần chừ như thế này mãi.
“Mạc tổng.”
Bỗng phía sau có tiếng kêu, anh quay lại thì thấy Hạo Nhiên đang tươi cười đi lại bên mình.
“Nhan tổng! Thật trùng hợp, anh làm gì ở đây thế?”
Cậu ta nhìn anh nói:
“Tôi tới thăm bệnh, mà anh cũng làm gì ở đấy thế? Nghe nói anh sắp làm đám cưới hả? Với Du nhi sao?”
Hạo Nhiên nở nụ cười gian xảo với anh, khiến anh bất giác nhìn đi chỗ khác mà buồn bã.
Xem ra hai bên gia đình đã thông báo cho giới truyền thông rồi nên tin tức mới đi nhanh như vậy.
Cậu thấy anh không trả lời, đi qua khoác vai nhìn anh hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì khó xử à? Có cần tôi giúp đỡ không?”
Nhật Minh vẫn không chịu nói gì, mãi lúc sau mới lên tiếng.
“Đi giải sầu với tôi không?”
“Hả?”
“Sao thế? Không được à?”
Cậu nhanh chóng gật đầu trả lời : “Được được chứ, chỉ là tôi hơi bất ngờ khi hôm nay Mạc tổng lại có ngẫu hứng rủ tôi đi uống rượu thôi.”
Nói xong cậu ta vừa khoác vai vừa kéo anh đi, mấy y tá trong bệnh viện thấy cảnh này cứ tưởng hai người là một đôi nên ai cũng đau lòng tiếc nuối rồi phán một câu: “Trai đẹp bây giờ nó yêu nhau hết rồi.”
*** Tại quán Bar***
Sau khi kêu rượu lên, Hạo Nhiên nhìn anh hỏi:
“Thật sự không muốn nói với tôi à?”
Nhật Minh uống cạn ly rượu trong tay, suy nghĩ một lát rồi nhìn qua cậu ta.
“Du nhi đi rồi.”
“Hả? Em ấy đi đâu?”
Hạo Nhiên ngạc nhiên không tin vào tai mình, cậu ta hỏi thêm anh.
“Vậy người anh sắp đám cưới là ai?”
“Là người khác nhưng tôi cảm thấy tôi bị gài bẫy, cũng vì thế mà khiến Hạ Du buồn bã mà ra đi.”
Anh không muốn nhắc tên Hạ Linh với bất kì ai, vì nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì mọi người có thể nghĩ cô dâu bây giờ anh định cưới không phải là Hạ Linh.
“Vậy nên anh mới buồn bã như vậy? Sao không tìm em ấy mà giải thích đi.”
Anh lấy chai rượu rót thêm cho mình một ly rồi lần nữa đưa lên uống sạch, cầm chặt ly trong tay, anh cúi đầu nói:
“Tôi giải thích gì đây khi tôi phản bội cô ấy mà xảy ra quan hệ với người con gái khác.
Tôi cũng muốn giải thích lắm nhưng mà chuyện hôm đó tôi thật sự không nhớ và không có cảm giác gì cả.
Sáng ra thì thấy bản thân không mặc quần áo nằm kế người con gái cũng không mặc gì, cô ta còn khóc ầm ĩ nói tôi đã cưỡng bức cô ta.”
Hạo Nhiên nghe anh nói xảy ra quan hệ với người khác thì định xông lên chửi anh thay Hạ Du nhưng đến khi nghe những lời cuối thì cậu nhận ra có gì đó không đúng ở đây.
“Này! Anh giỡn với tôi à? Không có cảm giác thì sao có thể có quan hệ?”
“Bởi vì tôi say rượu nên không biết bản thân có làm hay không, tôi đang điều tra chuyện hôm đó, tôi không tin với người kiềm chế dễ như tôi lại mắc căn bệnh sạch sẽ thì có thể quan hệ với một người mà mình không thích được.”
"Thế giờ anh định tính sao?" Hạo Nhiên nhìn anh hỏi.
Chần chừ một lúc cuối cùng anh cũng quay qua nhìn cậu một cách nghiêm túc nói:
" Cậu giúp tôi tìm xem Hạ Du đang ở đâu được không? Tôi đã sai người đi tìm nhưng nhờ bên cậu thêm để càng đông người sẽ tìm thấy nhanh hơn."
Cậu vỗ vai anh.
"Được, tôi giúp anh."